Sáng sớm hôm sau, Tống Thành thức dậy trước. Vừa mở mắt đã thấy có người ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, thoạt tiên hắn ngẩn ra. Đến khi định thân nhìn kĩ lại, Tống Thành mới dần nhớ lại mọi chuyện đêm qua.
“Cảm giác không tệ” Hắn lẩm bẩm, đã lâu mới lại có một giấc ngủ ngon, cho nên hẳn lưu luyến, không nỡ buông tay.
An Nhiên đang ngủ, cảm thấy bên cạnh mình có chuyển động cũng cựa mình theo.
Cô ậm ừ một hồi, sau đó không thấy gì bất thường, lại tiếp tục rúc sát vào hơi ấm của Tống Thành ngủ tiếp, không biết một hành động nhỏ của mình cũng đủ khiến đối phương nhũn cả tim.
Dùng dằng một lúc lâu, cuối cùng Tống Thành mới rời khỏi giường, nhẹ nhàng như.
một con báo uyển chuyển. Hắn sảng khoái bắt đầu một buổi sáng, khiến cho Hà Văn Nhĩ lẫn bà Hai phải lén lút trao cho nhau ánh mắt tò mò mấy lần.
Đêm qua lại phát sinh chuyện tốt phải không? – Bà Hai liếc mắt nhìn qua.
Chắc chắn rồi, nhìn cậu chủ có tinh thân hơn cả lần trước thế kia cơ mà! – Hà Văn Nhĩ liếc lại.
“Lần trước” trong suy nghĩ Hà Văn Nhĩ chính là lần An Nhiên bị Thanh Trí bỏ thuốc, Tống Thành phóng xe vù vù về nhà, xuất hiện hiên ngang như một vị thần lôi gã bạn bệnh thần kinh ra và liều mình thay thế hắn… hiến thân Vợ chồng cậu chủ tình thương mến thương trở lại, hai thân già bọn họ vui mừng khôn xiết. Lại xem xét đến tình hình cậu chủ phấn chấn sảng khoái đi làm trong khi cô chủ vẫn ngủ chưa dậy, bọn họ lại càng tin chắc “chuyện tốt” kia nhất định là “cực kì tốt”
Hà Văn Nhĩ hôm qua còn lo lắng cho đôi trẻ đang làm khó nhau, giờ đã yên tâm gật gù nói với bà Hai: “Bà làm mấy món bồi dưỡng cho cô An Nhiên. Tối nay cũng làm thêm đồ ăn cho cậu Thành nữa”
Bà Hai tủm tỉm đáp: “Biết rồi, ông lại còn phải dặn à”
Hai người thảnh thơi ngồi ăn sáng một lúc thì Nguyễn Vũ Như cũng vừa thức giấc.
Cô xuống nhà ăn, thấy quản gia cùng đầu bếp đang ngồi chuyện trò thì vô cùng tức giận: “Ai cho phép hai người ngồi trên bàn của chủ?”
Ở nhà Nguyễn Chính Quốc, không bao giờ có chuyện người làm được phép ngồi trên bàn ăn của chủ nhà. Nếu để Hoàng Phương bắt gặp, bà sẽ đuổi thẳng cổ. Còn ở nhà Tống Thành, tuy những người làm cũng có một nơi khác để sinh hoạt, nhưng với Hà Văn Nhĩ và bà Hai, việc thỉnh thoảng bọn họ vẫn ngồi ăn tại phòng ăn của nhà chính không phải chuyện gì to tát. Nhiều lúc Tống Thành cũng ngồi ăn chung, cả ba đều thấy không có vấn đề gì Hà Văn Nhĩ thấy Vũ Như cáu giận thì khôn khéo đứng dậy, hỏi han: “Cô Vũ Như thức dậy sớm quá. Để tôi lấy đồ ăn sáng cho cô.”
Nói xong, ông liếc bà Hai ra hiệu. Khác với Hà Văn Nhĩ lúc nào cũng giải quyết sự việc theo cách ôn hòa, bà Hai thì tính tình phổi bò hơn nhiều. Bà đã ghét ai thì chẳng bao giờ cho người ta được sắc mặt tốt.
Thấy Vũ Như vẫn đứng như trời trồng, cô không quen với việc ngồi chung bàn với người làm, bà Hai lại càng đủng đỉnh, không vội đứng lên. Phải đến khi Hà Văn Nhĩ nhắc đích danh, bà mới chậm rãi nhấc người đi ra múc một bát cháo tôm nóng hổi.
Vũ Như nhìn bát cháo còn tỏa khói nghỉ ngút, chép miệng hỏi: “Anh Thành đã dậy chưa?”
Hà Văn Nhĩ đáp: “Cậu Thành vừa đi làm rồi”
Thật bực mình! Sao anh ta đi làm sớm như vậy? Sau vụ bẽ mặt hôm qua, cô đã đặt chuông đồng hồ dậy thật sớm để tìm cách nối lại thiện cảm từ Tống Thành, vậy mà vẫn không kịp.
Thấy Vũ Như không đòi hỏi thêm gì nữa, bà Hai nói với Hà Văn Nhĩ: “Tôi đi chợ đây. Kiếm ít hàu với cá hồi cho cô An Nhiên bồi bổ. Người vừa ốm dậy đã mất sức như thế thì yếu lắm”
Vốn dĩ bà Hai không có ý gì khi nói những lời đó, nhưng lọt vào tai Vũ Như, cô đoán ngay ra chuyện gì khiến An Nhiên “mất sức”.
Quả nhiên đêm qua Tống Thành tới tìm con ranh đó. Vũ Như hạ thìa cháo đánh “cạch” một tiếng, nước cháo còn văng cả ra mặt bàn.
“Cô Vũ Như sao thế?” – Hà Văn Nhĩ quay sang ân cần hỏi thăm.
Nguyễn Vũ Như trong lòng đã chắc đến chín phần nhưng vẫn cố chấp muốn tìm một hi vọng, bèn hỏi: “An Nhiên làm sao mà cần bồi bổ? Khỏi ốm cũng lâu rồi. Không phải hôm qua còn xuống đây nấu nướng mấy món linh tỉnh à?”
Chuyện này Hà Văn Nhĩ đáp không tiện, bà Hai liền chen miệng nói thay: “Có chứ, sao lại không cần? Phụ nữ thức đêm có hại lắm đấy. Đàn ông thể lực dồi dào có thể quần thảo cả một đêm không biết mệt, nhưng cô An Nhiên gầy như thế, làm sao chịu được. Sợ là sáng nay mệt quá, dậy không nổi” Nói xong, bà dừng lại một chút để Vũ Như kịp “tiêu hóa” thông tin. Sau đó, bà tiếp tục làm như chợt nhớ ra cái gì, mới nói tiếp. “Lát tôi phải xuống tủ thuốc lấy một ít thuốc mỡ tiêu sưng và dưỡng da cho cô ấy mới được. Làn da trắng nõn như thế, nhất định bị cậu Thành làm cho đầy vết đỏ.”
Không đợi Vũ Như kịp phải ứng, bà ngúng nguẩy đi ra ngoài, trong lòng cực kì sảng khoái khi tưởng tượng ra khuôn mặt của Vũ Như cùng Hồng Ngọc. Tưởng là người thế nào, thì ra xấu tính như thế, bà cũng chẳng thèm nể nang.
Bát cháo tôm trên bàn thành ra nguội ngắt. Hà Văn Nhĩ cũng đã rời đi từ lâu. Vũ Như quay sang nhìn Hồng Ngọc, cay cú hậm hực: “Tôi muốn nó biến khỏi đây. Càng sớm càng tốt”
Nếu không thể làm cho Tống Thành chính tay vứt con ranh đó ra khỏi cửa thì làm cho nó phải tự mình bò lết ra. Muốn thế thì phải bắt được nhược điểm của cô ta đã.
Hồng Ngọc liền hiến kế: “Nó có một thằng con trai. Mẹ nào chẳng thương con.”
Ánh mắt Vũ Như lóe lên, hiểu ra ý đồ của Hồng Ngọc, rất hài lòng. Cô nhếch môi cười, tỏ ý khen ngợi: “Người hầu của tôi đúng là thông minh”.
Hồng Ngọc xun xoe nhận lời khen, thúc giục Vũ Như mau lên gặp An Nhiên. Cả hai đi đến đầu hành lang, Vũ Như nhớ lại lời cấm đoán của Tống Thành trước kia, không cho phép cô bước vào phòng của An Nhiên. Cô bỗng chùn chân. Trong lòng nảy ra một tia sợ hãi.
Hồng Ngọc không biết chuyện đó, thấy cô đứng lại thì sốt ruột giục: “Cô chủ, nên làm gì thì tranh thủ làm nhanh đi. Lúc này Tống Thành không có nhà, chẳng ai làm hậu thuẫn cho con ranh đó đâu.”
Vũ Như cho là phải. Lệnh cấm của hẳn chẳng có ai biết ngoài hai người. Giờ cô có vào phòng An Nhiên thì đã sao.
Thế là hai người mở toang cửa phòng, đi đến bên giường ngủ.
Chăn gối trên giường không lộn xôn như Vũ Như nghĩ. Thậm chí, An Nhiên vẫn yên ổn ngủ, quần áo trên người đầy đủ. Vũ Như vừa tiến thêm một bước, đột nhiên người trên giường mở bừng mắt, dọa cô ta giật mình bước thụt lùi lại.
An Nhiên vốn đang ngủ ngon, bỗng cảm thấy một cỗ khí lạnh từ đâu ập đến, khiến cô mở choàng mắt, tỉnh cả ngủ. Vừa vặn nhìn thấy chủ tớ nhà Vũ Như đứng sát bên giường, cô lập tức cảnh giác. Lần trước bị bọn họ hành hạ đủ kiểu, cô vẫn chưa quên đâu.
“Các người định làm gì?” Ánh mắt gườm gườm của cô bắn thẳng vào mặt Vũ Như khiến cô ta cứng họng một lúc. Lát sau, Vũ Như mới nói: “Đúng là một người mẹ vô lương tâm.
Đem con trai vứt ở trường nội trú để được rảnh tay ngủ với chồng mới.”
An Nhiên nghe thế liền cau mày: “Chị nói vậy nghĩa là sao?”
Biết là An Nhiên đã dính câu, Vũ Như liền ung dung ngồi xuống ghế, trong đầu lập tức chuyển động, mồm miệng trơn tru nói: “Nghĩa đen. Rõ ràng như thế còn phải hỏi lại à?” Cô ta làm bộ thở dài. “Trường nội trú là nơi thế nào, cô dám vứt đứa con ba tuổi của mình ở đó sao? Tội nghiệp thằng bé…”
Hồng Ngọc tiếp lời: “Làm gì có trường nào dám nhận trẻ ba tuổi vào ở nội trú cơ chứ! Chẳng qua cô muốn vứt bỏ con trai vì đã đu bám được anh chồng giàu có thôi đúng không? Lúc nào cũng làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương nhưng lòng dạ thật đáng sợ. Hổ dữ chẳng ăn thịt con, thế mà..”
An Nhiên chột dạ, nghĩ đến việc Tống Thành đã tự ý cho con trai cô đi học mẫu giáo, còn xin cho ở nội trú luôn. Cô đã làm ầmïĩ với hẳn ta một trận, thì ra đúng là hắn chẳng tử tế gì. Thực sự muốn vứt bỏ con trai cô sao?
Có khả năng lắm chứ. Những năm qua không phải không có người muốn hẹn hò với An Nhiên, nhưng cứ hễ biết cô có con trai riêng thì tất cả đều tìm cách thoái lui. Cô cũng hiểu rõ điều đó nên tự nhủ rằng mình chỉ chấp nhận người nào thật lòng bao dung, yêu thương cả Nguyễn Bình An – con trai quý giá của cô.
Nhớ đến lúc trước Tống Thành còn nói rằng “Thằng bé cũng là con của anh”, cô cảm thấy mình đúng là ngu ngốc khi thấy cảm động vì lời hẳn nói. Thậm chí, một phần bé nhỏ nào đó trong tim cô nảy nở chút hi vọng mù quáng.
Càng nghĩ, An Nhiên càng tự trách bản thân mình ghê gớm. Đúng là cô phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Chỉ cần biết con trai đang học ở đâu, cô sẽ tới đón nó, hai mẹ con cùng cao chạy xa bay.
Vũ Như chậm rãi thưởng thức sắc mặt biến hóa không lấy gì làm tốt đẹp của An Nhiên. Thấy cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt vẫn không chịu buông tha.
*Có đúng là Tống Thành không cho cô biết con trai học trường nào không?” Cô ta đắc ý nói.
An Nhiên không thèm đáp lại. Cô còn đang bận toan tính cách trốn khỏi đây, tránh xa khỏi gã đàn ông bỉ ổi kia. Vừa nghĩ vừa rửa mặt, đầu óc cô tỉnh táo lên không ít. Tốt nhất vẫn cứ giả vờ không biết thì hơn, Tống Thành là một con cáo già, hắn sẽ rất tinh trong việc đánh hơi những chuyện mờ ám.
“Đi ra ngoài đi”, An Nhiên cất tiếng đuổi người. Cô thật sự cần yên tĩnh để suy nghĩ.
Hồng Ngọc nghe thấy giọng điệu khó chịu của An Nhiên thì lớn tiếng nạt nộ: “Con ranh này, mày nói chuyện với cô chủ thế à?”
An Nhiên dừng tay, ngẩng lên nhìn hai người đã sấn tới bên cạnh mình. Vũ Như mỉa mai: “Con trai bị vứt bỏ một mình, mẹ thì ngày đêm lăn lộn trên giường với kẻ đã vứt con mình. Không có liêm sỉ. Á..”
Một vốc nước rửa mặt tạt thẳng vào giữa mặt Vũ Như, không khoan nhượng. Cô ta vội lùi lại, hai mắt nhắm tịt, rối rít gọi Hồng Ngọc lau mặt cho mình. Hồng Ngọc vừa lấy tay áo giúp cô chủ, vừa gầm lên: “Con ranh này! Mày dám…”
Nguyễn An Nhiên không phải dạng vừa.
Cô đứng thẳng người, mắng to: “Tôi đã nói hai người đi ra ngoài, còn không chịu đi. Còn muốn ở đây nói xằng nói bậy nữa không?”
‘Vừa mắng, cô vừa với tay chụp lấy vòi hoa sen, làm động tác mở nước. Vũ Như mắt nhắm mắt mở, vội vàng bỏ chạy, không quên vứt lại lời đe dọa: “Mày nhớ đấy! Để xem mẹ con mày có sống yên ổn được ở cái nhà này không!”
An Nhiên thở phì phì, vứt vòi nước xuống bồn rửa mặt. Mới sáng sớm đã gặp cô hồn, đúng là bực mình!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK