245.
Ngày hôm sau khi tôi nằm trên thảm tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã rất sáng rồi. Lúc đầu muốn thực tiếp dậy đi đánh răng rửa mặt, nhưng cảm giác trên người rất nặng, không bò lên nổi.
... Còn tưởng là chuyện thần quái, quay đầu nhìn, hoá ra là Bách Liên dẫm lên lưng và mông tôi.
Bách Liên cau mày lườm tôi, rồi tiếp tục ngồi bên giường, cúi đầu đọc danh sách từ vựng tiếng Anh trong tay.
Có phải tôi ảo tưởng không? Sau khi hắn phát hiện tôi tỉnh, lực đạp mông tôi mạnh lên.
Ngón chân hắn trượt xuống theo đường may quần, kẹp vào vị trí bắp đùi tôi, ấn vào chỗ vẫn hơi đau nhức của tôi qua lớp vải.
Cơ thể tôi run lên, lúc hắn lại dùng sức đè xuống, cả khuôn mặt tôi nóng bừng lên, không kìm được gọi tên hắn.
"Về nhà tính sổ với em sau." Khi Lâm Tú Chương đẩy cửa đi vào, anh tôi liền không nhẹ không nặng đá mông tôi một cái, nói, "Dậy đi."
246.
Từ Dập xuống tầng mua bánh mì rồi.
Lúc tôi vẫn đang trong phòng bếp xem Lâm Tú Chương ép nước ngô bằng máy làm sữa đậu nành, ba mẹ Từ Dập đã về rồi.
Bách Liên mở cửa cho bọn họ, hắn có dáng vẻ và tính cách rất được người lớn ưa thích nên nhanh chóng nói chuyện được với ba mẹ Từ Dập.
Lúc Lâm Tú Chương đưa nước ngô nóng cho tôi, bỗng nhiên nói: "Chờ chút."
Tôi đứng tại chỗ, nhìn cậu ta vừa cười vừa biến ra một cái băng urgo hình dâu tây, lại gần dán lên cổ cho tôi.
"Chi tiết quyết định thành công hay thất bại." Cậu ta bưng mấy cốc nước ngô còn lại lên, cười lộ hàm răng trắng sáng, nói, "Ít nhất cũng phải tạm thời lừa ba mẹ nó chứ? Lần sau nhớ để dấu vết ở chỗ không nhìn được ấy."
247.
... Tại sao cảm giác như cả thế giới đều biết tôi đã làm cái gì vậy?
Tôi kéo ống tay áo xắn lên của cậu ta, lúc định hỏi cậu ta, cậu ta liền quay đầu, hôn chụt tôi một cái.
Cậu ta nháy nháy mắt, nói với tôi: "Nhưng giờ nó cũng không tính là bạn trai cậu, tôi muốn lấy thù lao cũng không sao, đúng không?"
Lâm Tú Chương nói xong câu đó, liền chạy ra ngoài nói "chúc mừng năm mới cô chú" với ba mẹ Từ Dập.
Cậu ta cười lên trông như mặt trời toả nắng, giọng điệu nói chuyện cực kỳ nhiệt tình, trình độ lấy lòng người lớn không thua kém gì Bách Liên.
Tôi chỉ có thể ngồi ghế tròn bên cạnh im lặng uống nước ngô, nghe hai người lớn nói chuyện với bọn họ chuyện học hành. Khi Từ Dập mang bánh mì về, lúc đầu tôi tưởng hắn có thể kết thúc sự gượng gạo của tôi, nhưng không hề.
Bây giờ chính là ba tấm gương xuất sắc "con nhà người ta" và một hạng bét khối ngồi chung một chỗ.
Hạng bét thì hoàn toàn không thể chen vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tôi ngay cả đại học gì cũng chưa nghĩ tới, càng khỏi phải nói đến chuyện thi đấu và du học.
Tôi cảm giác ba mẹ Từ Dập không thích tôi lắm, vì bọn họ không hay nhìn sang tôi.
Lúc nhìn chằm chằm bản thân trong ly thuỷ tinh trên tay, tôi nghĩ như thế cũng rất bình thường. Tóc tôi uốn, tai xỏ lỗ, băng urgo vẫn đang dán trên cổ, căn bản trông chẳng giống học sinh đứng đắn gì.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến sau này tôi sẽ làm gì, thậm chí có thời gian còn muốn bỏ học đến làm việc trong tiệm gà rán.
Từ bản chất mà nói, tôi và bọn họ không phải cùng một loại người, có cố gắng đến mấy cũng không thi được vào top 10 khối.
Tôi là bùn lầy trét trên tường, bọn họ là hoa nở trên hàng rào.
248.
Lúc tôi cúi đầu nghĩ, nghe thấy Từ Dập nói với ba mẹ hắn: "Bạn Lý Vọng giúp con rất nhiều về mặt học tập, là bạn rất thân của con."
Hắn nhìn về phía tôi.
Tôi không tiếp lời.
Nghĩ kỹ lại, tôi từng giúp hắn về mặt học tập ở điểm nào?
Lấy bài tập hắn ra chép cũng tính là giúp à?
249.
Ba mẹ hắn đúng là nhìn tôi thêm mấy lần, dùng giọng điệu thân thiện cố hết sức nghẹn ra để nói với tôi: "Cảm ơn các cháu đến đón sinh nhật cùng Dập Dập, bình thường nó không nói chuyện với cô chú nhiều lắm."
Bạn học Lâm ở bên cạnh nói: "Đều là bạn bè mà ha ha ha, có gì cần cảm ơn đâu ạ."
Nhưng cái xấu hổ cần tới vẫn phải tới, lúc đang ăn cơm trưa, cổ hỏi tôi thứ tự xếp hạng trong khối.
Tôi im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: "3 400 khối ạ."
Học sinh gắng gượng thi được hạng 3 400 khối từng giúp hạng nhất khối về mặt học tập rất nhiều, nghĩ kiểu gì cũng không ra nổi đúng không!
Vì vậy để làm tròn lời trước đó của Từ Dập, tôi lại bồi thêm một câu: "Lúc nãy Từ Dập nói như vậy, là vì cháu sẽ diễn hài độc thoại giúp cậu ấy điều chỉnh thái độ học tập."
Chiếc đũa của cô Từ ngừng lại giữa không trung, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mắt đối mắt với cổ một lát.
Tôi nói: "... Sorry, cô à, coi như cháu không tồn tại đi."