238.
Ăn bánh gato xong, anh tôi ngoài cười nhưng trong không cười mà chúc Từ Dập một tiếng sinh nhật vui vẻ xong, liền xách lưng áo tôi định đưa tôi về nhà.
Từ Dập lên tiếng nói: "Cậu ấy đã đồng ý ở cùng tôi cả ngày hôm nay rồi."
Bách Liên nói: "Thế à?"
Mỗi khi hắn nghe thấy Từ Dập nói chuyện về tôi, đều sẽ hỏi một câu thế này.
Hai người bọn họ im lặng nhìn nhau một hồi, Lâm Tú Chương ở một bên cười cong mắt giơ tay lên nói: "Bốn người ăn sinh nhật vui hơn hai người mà? Đã muộn thế này rồi, hay thôi bọn tôi cùng ở lại nhà cậu ngủ đi!"
Từ Dập nói: "Thế à?"
239.
Hình như tôi hơi hiểu được câu hỏi này là có ý gì.
Khi bọn họ hỏi "thế à," ý nghĩa sâu xa chân chính trong lời bọn họ hẳn là --
"Tôi thấy không ổn / Tôi không nghĩ vậy."
240.
Từ Dập miễn cưỡng đồng ý với lời Lâm Tú Chương.
Anh tôi cũng miễn cưỡng ở lại.
Lúc Lâm Tú Chương rửa mặt, tôi thò đầu vào nhà vệ sinh, đè thấp giọng nói với cậu ta: "Cậu cũng ghê gớm quá nhỉ?"
Lâm Tú Chương gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, cười một tiếng, nói: "Thế à?"
241.
Nhưng tôi không hiểu ý nghĩa thật sự bên trong câu "thế à" này của cậu ta.
242.
Vì kích cỡ giường tối đa chỉ đủ 3 người ngủ, nên Từ hạng nhất lấy chăn làm đệm nằm dưới đất.
Việc này vốn có thể dùng oẳn tù tì để giải quyết, nhưng không biết có phải bọn họ giấu tôi trao đổi cái gì không, mà chờ đến lúc tôi vào phòng, bọn họ đã nhất trí quyết định để tôi ngủ sàn nhà rồi.
Bọn họ chơi theo nhóm sau lưng tôi đúng không? Sao có thể như vậy được!
Tiếp đó tôi còn bị Bách Liên lườm một cái, sau khi hắn vỗ đầu tôi một phát, tôi không dám càu nhàu nữa.
Thôi vậy, coi như trải nghiệm nằm đất lần đầu tiên.
Đến 2 rưỡi sáng, lúc tôi chuẩn bị ngủ thì nghe thấy Lâm công tử bột ở trên giường hỏi một câu: "Các cậu ngủ hết rồi à?"
Tôi nói: "Cậu không nói câu kia thì tôi suýt nữa ngủ rồi đấy."
Lâm Tú Chương nói: "Tôi hơi lạ giường, không ngủ được, các cậu tâm sự với tôi sau này muốn làm gì đi."
Người bạn học này không chỉ nhiệt tình mà còn nói rất nhiều.
Từ Dập trở mình, nói: "2 giờ 45 rồi, mai nói sau đi."
Lâm Tú Chương liền không hỏi Từ Dập nữa, lại hỏi sang tôi: "Lý Vọng, cậu thích đồ có vị dâu đến thế thật à?"
Tôi nói: "Có vấn đề gì?"
Cũng có ai quy định con trai thì không được thích dâu tây đâu?
Căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Từ Dập lại trở mình, nói: "Được, chúng ta tâm sự sau này muốn làm gì."
243.
"Lý Vọng." Sau khi tôi nghiêm túc nói xong dự định của mình, Bách Liên gọi tên tôi.
Tôi nói: "Cái gì?"
Bách Liên nói: "Sau này em nên tới Sahara làm công cuộc xanh hoá."
Tôi nói: "Chờ... chờ đã, tại sao chứ?"
Bách Liên dừng một chút, nói: "Để em ở đâu cũng trồng ra được một bãi cỏ."
Tôi: "?"
244.
Ô, tôi có biết trồng cỏ đâu?