160.
Trước đêm Giáng sinh tháng 12, tôi cùng Bách Liên đi siêu thị mua một thùng táo, còn mua một cây thông Noel cao cỡ nửa người.
Tiền sinh hoạt ba tôi cho cũng đủ để hai bọn tôi tiêu xài một khoảng thời gian, tôi không cần để Bách Liên lấy tiền hắn làm gia sư ra ứng những khoản phí này.
Tôi vòng quanh cây thông Noel nhỏ xếp một vòng quả táo, thẳng người lên nhìn về hướng Bách Liên đang treo dây đèn lên cây.
Bọn tôi còn mua cả một con gà nướng, mặc dù trong nhà không có loại lò sưởi trong tường giống trên phim hay thấy, nhưng trông vẫn rất có cảm giác.
Cuối cùng sau khi sắp xếp xong hết các thứ, tôi tung mình lên ghế sô pha, nằm vùi đọc tin trên điện thoại.
Lúc tôi nghĩ đến Từ Dập, hắn liền đúng lúc nhắn tin cho tôi, hỏi tôi buổi tối hoặc ngày mai có muốn ra ngoài cùng nhau không.
Tôi trả lời:【Tối nay tôi phải ở cùng anh tôi.】
Từ Dập rất nhanh đáp lại một câu:【Thế thì tớ qua tìm cậu muộn tí cũng được.】
Tôi ngồi khoanh chân, gẩy gẩy lưng ghế sô pha, hỏi Bách liên vẫn đang chặt gà nướng: "Anh, tối em ra ngoài chơi với bạn được không?"
Bách Liên quay đầu liếc tôi một cái, nhíu mày, dao trong tay vô ý hữu ý xoay một vòng, nói: "Nhà có khoá cửa, sau 10 giờ tối đừng hòng ra ngoài."
Sau một lát, hắn lại hỏi tôi: "Ai đấy?"
Tôi thành thật nói: "Từ Dập."
Bách Liên hình như vẫn muốn hỏi tôi cái gì, nhưng lời hắn còn chưa ra miệng, chuông cửa nhà bọn tôi đã vang lên.
161.
Bạn học Lâm nhét một con gấu cao cỡ nửa người vào lòng tôi xong, ngay cả chào hỏi cũng không nói, liền cởi giày vào nhà tôi.
Cậu ta híp mắt lên tiếng chào Bách Liên, nói: "Tôi tới nhà các cậu chung vui, các cậu không phiền chứ?"
Tôi đặt con gấu bông to bên cây thông Noel, nói với Lâm Tú Chương: "Cậu vào cũng vào rồi, còn hỏi bọn tôi phiền hay không?"
Lâm Tú Chương nói: "Vậy các cậu không phiền đúng không?"
Cậu ta lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt màu nâu loé sáng lấp lánh, giống như con trai địa chủ chưa từng trải nghiệm sinh hoạt đồng chí của giai cấp công nhân và nông dân mà tò mò vòng tới vòng lui trong phòng, thỉnh thoảng mở miệng hỏi tôi và Bách Liên mấy câu râu ria.
Trong cặp vị khách không mời mà tới này có một đống quà lộn xộn, socola đủ vị, còn có đồ trang trí nhỏ hình thù kỳ quái.
Tôi nghi ngờ là cậu ta có tiền mà không có chỗ tiêu, ở trung tâm thương mại thấy cái gì là mua về làm quà hết.
"Tôi còn gọi Từ Dập qua đây nữa." Công tử bột Lâm nói, "Tuy không hỏi ý kiến các cậu, nhưng ngày lễ càng đông càng vui mà."
Lâm Tú Chương đúng là một công tử bột kiểu toả nắng, giọng điệu lúc nói chuyện lúc nào cũng mang theo vẻ chính trực vô tội.
Vậy nên bây giờ tôi tạm thời vẫn đối xử với cậu ta như bạn học tốt bình thường.
Tôi thấy Bách Liên cau mày.
Nhưng lời Lâm Tú Chương không có bất cứ vấn đề gì, hắn do dự một hồi, vẫn ngầm cho phép hành vi của đối phương.
Lúc anh tôi quay người sang chỗ khác lấy bộ chén đũa, Lâm Tú Chương ngồi trên ghế sô pha bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Cậu ta cắn ngón trỏ tôi, nói rất nhỏ: "Tôi tạo cơ hội cho các cậu kìa, Cầu Cầu, cậu không vui à?"
Tôi cúi người xuống lườm cậu ta, nói: "Cậu họ chó à?"
Lâm Tú Chương không nói, ngẩng đầu mổ một cái ở khoé miệng tôi, cười mắt cong cong nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi trước nha."