Lãnh Lạc biết rõ hành tung của Đông Phương Hạ, khiến anh cảm thấy không thể nào giải thích được. Rốt cuộc cô ấy là ai mà lại mạnh như thế?
“Bek Ji, hiện giờ không phải lúc để hành động theo cảm tính. Tôi làm anh bị thương nhiều lần, nhưng tôi cũng đã nói rồi, lúc ấy tôi còn chưa biết mối quan hệ của hai chúng ta. Anh là trụ cột của nhà họ Bek, anh mà có mệnh hệ nào thì nhà họ Bek sẽ sụp đổ. Còn nữa, người của chúng ta không thể chống lại gia tộc thần bí ấy được, tất cả đều cần anh chỉ huy, anh phải nghĩ cho tình hình chung!”
Nghe vậy, đầu óc Đông Phương Hạ rối bời. Lãnh Lạc còn giấu anh rất nhiều chuyện, nhưng anh có thể đoán được rằng mình là một người rất quan trọng. Anh mà gặp bất trắc, nhà họ Bek sẽ sụp đổ, Lãnh Lạc cũng không tồn tại được. Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao? Sao anh không hề hay biết gì cả?
“Thầy tôi đã từng nhắc tới cô. Tôi không biết hai người có quan hệ thế nào, nhưng tôi chỉ muốn cô cho tôi một lý do để tin tưởng cô”.
Đông Phương Hạ không hỏi nhiều nữa, chỉ có tới châu Úc thì mới làm rõ mọi chuyện được.
Câu nói của Đông Phương Hạ đã làm khó Lãnh Lạc. Muốn anh tin tưởng cô ấy thì rất đơn giản, nhưng cô ấy không muốn nói. Vả lại, với tính cách lạnh lùng của cô ấy, bảo cô ấy nói ra những lời kia thì còn khó hơn lên trời.
Thấy Lãnh Lạc do dự, biểu cảm hơi thay đổi, Đông Phương Hạ cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra và nói: “Cô không nói cũng không sao. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại tới châu Úc hỏi, nếu cô dám nói dối dù chỉ một câu, tôi sẽ giết cô!”
“Anh muốn gọi thì cứ gọi đi, tùy anh. Đừng nói là giết tôi, cho dù anh đánh tôi, tôi cũng sẽ không đánh trả”, Lãnh Lạc quay mặt sang một bên, không nhìn Đông Phương Hạ nữa.
Nghe câu nói ấy của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ hơi sửng sốt. Anh cất điện thoại đi, chìm vào dòng suy tư, sau đó đứng lên đi tới trước mặt Lãnh Lạc, cười gian nói: “Không ngờ người đẹp lạnh lùng lại cũng đỏ mặt. Tôi thấy khó hiểu lắm nhé, cô đỏ mặt cái gì hả? Chẳng lẽ cô là vợ tôi à? Tôi không cần cô vợ suốt ngày lạnh mặt, không cười lấy được một cái như cô đâu. Tôi thà tìm một cô nào xấu xí chứ cũng không cần cô, vậy nên đừng có nằm mơ. Ha ha...”
“Anh...”
“Tôi làm sao! Chẳng phải cô nói tôi giết cô, đánh cô thì cô cũng không đánh trả sao? Tôi nói cô vài câu mà cô đã giận rồi, lạ lùng!”
“Bek Ji, anh đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Lần trước tôi suýt bị Bôn Lôi và Điện Thiểm giết chết, cũng là bởi vì thanh đao vớ vẩn này. Tôi nằm trong bệnh viện, cô có biết hai cô vợ của tôi đau lòng đến mức nào không!”
Lãnh Lạc dở khóc dở cười. Bek Ji ơi là Bek Ji, sao anh lại giỏi kiếm chuyện thế cơ chứ! Hai cô vợ của anh đau lòng, anh cho rằng tôi không lo cho anh chắc. Nếu anh không phải Bek Ji, không có cái thân phận ấy, không phải... Với cái giọng điệu cợt nhả này của anh, tôi sẽ lập tức giết anh đấy!
“Không có nhiều thời gian đâu, anh mau chóng sắp xếp ổn thỏa chuyện ở Yên Kinh đi để còn bắt tay vào chuyện tiếp theo. Con đường sau này sẽ rất gian khổ, người của gia tộc kia đuổi giết anh thì anh cũng đừng liều mạng, trốn được thì cứ trốn. Đại trượng phu co được giãn được, không có gì mất mặt hết. Mặc dù bên cạnh anh có nội gián, nhưng anh đừng cố tìm ra làm gì. Anh phải ẩn núp chờ thời cơ, đợi đến lúc tung đòn chí mạng. Còn nữa, có bọn họ ở bên cạnh anh, gia tộc kia sẽ yên tâm hơn, anh còn có thể lợi dụng bọn họ để tung ra những thông tin giả. Chuyện còn lại thì anh xử lý đi, Bôn Lôi và Điện Thiểm không phải nhân vật quan trọng trong gia tộc ấy, chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi. Trong đầu họ không có tin tức gì mà anh cần biết đâu, đừng lãng phí thời gian, giết luôn đi cho nhanh gọn. Những gì cần nói thì tôi đã nói cả rồi, anh cẩn thận đấy!”
Nói xong, Lãnh Lạc nhìn Đông Phương Hạ một cái rồi đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hoàn mỹ của Lãnh Lạc biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đông Phương Hạ trầm ngâm suy tư.
Vì sao Lãnh Lạc lại thay đổi nhiều như thế? Trước khi gặp anh, cô ấy không như thế, chỉ chực chờ đòi rút dao, hôm nay bị làm sao vậy?
Nghe giọng điệu của cô ấy thì hình như cô ấy dính dáng tới anh rất nhiều, mối quan hệ của bọn họ không hề đơn giản.