"Chuyện này..."
Bek Er thật sự rất ái ngại về việc hôn Đông Phương Hạ trước mặt Diệc Phi và Lăng Vy, mặc dù cô rất độ lượng.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệc Phi và Lăng Vy, Bek Er hít sâu một hơi: "Vâng, chị Nam Cung, chị đỡ Bek Ji đi!"
"Được, Lăng Vy, tới giúp tớ một tay".
Bek Er tháo ống thở rồi mở nắp một cái chai bằng ngọc ra. Cô ấy nhìn sắc mặt tái nhợt của Đông Phương Hạ, cho thuốc vào miệng rồi nhích tới gần anh, đưa thuốc vào miệng anh. Giây phút chạm vào môi Đông Phương Hạ, hai hàng nước mắt chậm rãi lăn dài trên má.
Cô nàng thép của nhà họ Bek mớm thuốc cho một người đàn ông, còn dùng cách này nữa, nếu để những người quen Bek Er biết, chắc chắn tin tức này sẽ lan ra khắp thế giới cho mà xem. Những ông trùm ấy tuyệt đối không thể ngờ rằng nữ hoàng giới tài chính này lại có thể dịu dàng đến vậy, cho dù bọn họ biết Bek Er là người của Bek Ji.
Đúng thế, lúc này Bek Er quá dịu dàng, hoàn toàn không phải Bek Er nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn. Đã thế cô ấy còn rơi lệ, đó là cảnh chưa một ai nhìn thấy. Người ta vẫn nói phụ nữ được làm bằng nước, nhưng Bek Er thì khác, cô ấy sẽ không tùy tiện rơi nước mắt.
Bek Er mớm thuốc cho Đông Phương Hạ, đến nửa tiếng sau dùng hết thuốc, cô ấy mới dừng lại.
Thư Lăng Vy cẩn thận lau chất lỏng dính trên khóe môi Đông Phương Hạ. Diệc Phi nhẹ nhàng đặt Đông Phương Hạ xuống, sau đó hỏi Bek Er: "Bao giờ anh ấy mới tỉnh?"
"Thầy nói, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ là ba tiếng sau. Bây giờ là năm giờ sáng, tám giờ anh ấy sẽ tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, anh ấy sẽ rất đói, phải hầm chút canh gà cho anh ấy, sau đó cho thứ này vào canh ngâm nửa tiếng, như thế anh ấy mới mau chóng khỏe lại. Đó là những lời mà thầy dặn dò, nhất định phải căn thời gian", Bek Er đưa một viên thuốc cho Nam Cung Diệc Phi.
Diệc Phi cầm viên thuốc con nhộng trong lòng bàn tay, nói: "Được, chị sẽ đi làm ngay cho anh ấy. Lăng Vy, nơi này giao cho các cậu đấy, anh ấy tỉnh lại thì báo ngay cho tớ".
"Ừm, đi mau lên, có bọn tớ ở đây chăm sóc rồi".
Diệc Phi đi rồi, Lăng Vy nhìn Đông Phương Hạ trên giường bệnh, sau đó hỏi Bek Er: "Ba tiếng sau anh ấy sẽ tỉnh lại thật sao?"
"Chắc là thế. Nhưng anh ấy bị nội thương nặng, viên thuốc vừa rồi chuyên trị mảng này".
"Ồ..."
Lăng Vy gật đầu, bán tín bán nghi. Đông Phương Hạ bị thương nặng như thế, chỉ uống ít thuốc thì làm sao mà tỉnh lại được? Nhưng Lăng Vy cũng chỉ hoài nghi thế thôi, cô ấy ước gì Đông Phương Hạ tỉnh lại ngay lập tức ấy chứ.
"Bek Er, ngồi máy bay lâu như thế, chắc em cũng mệt rồi. Phải ba tiếng nữa Đông Phương Hạ mới tỉnh mà, em ngủ một lát đi. Ở đây có chị rồi, anh ấy tỉnh lại thì chị sẽ gọi em".
Bek Er lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không ngủ được. Đợi anh ấy tỉnh lại, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Sau khi nói xong, em còn phải về nữa".
"Em về ư? Sao lại vội vã thế?"
"Bên châu Úc có rất nhiều chuyện phải xử lý. Lần này tới đây, em không thông báo cho một ai cả. Chị Lăng Vy, chúng ta đều là người của anh ấy, có một số việc vốn nên nói với chị, thế nhưng...", có vẻ Bek Er hơi khó xử.
Bek Er gọi Thư Lăng Vy là chị, chứng tỏ trong lòng cô ấy đã thừa nhận Thư Lăng Vy rồi. Là cảnh sát hình sự quốc tế, đương nhiên Thư Lăng Vy hiểu ý của Bek Er. Nhà họ Bek có cơ ngơi đồ sộ như thế, dính dáng tới rất nhiều bí mật, Bek Er cũng có nỗi khổ tâm riêng. Thư Lăng Vy nhẹ giọng nói: "Chị biết, em là người quản lý nhà họ Bek, mọi chuyện lớn nhỏ đều cần em lo liệu, đến được Yên Kinh đã là khó khăn lắm rồi".
"Cảm ơn chị Lăng Vy đã hiểu cho em. Bek Ji ở đây phải làm phiền các chị rồi, cần gì thì cứ gọi điện thoại cho em", dứt lời, Bek Er lấy một tấm danh thiếp bằng vàng ra, đưa cho Thư Lăng Vy.
Nhìn thấy tấm danh thiếp ấy, Thư Lăng Vy không kịp phản ứng ngay. Thứ mà Bek Er đưa cho cô vừa là danh thiếp, vừa là thẻ ngân hàng, đại diện cho thân phận khách quý của nhà họ Bek. Có tấm thẻ này, Thư Lăng Vy chẳng những có thể thuận lợi bước vào ngành nghề chính của nhà họ Bek, mà còn có thể sử dụng hàng chục tỷ tài chính, quyền lợi cực kỳ to lớn.
"Anh ấy cũng là người đàn ông của chị, chăm sóc anh ấy là trách nhiệm của chị. Tấm thẻ này quá quý giá, chị không thể nhận được".