Hứa Ngụy Phàm sốt ruột, đi qua đi lại trước cửa phòng Linh An. Nếu cô còn không nhanh lên, bọn họ sẽ không kịp chuyến bay lúc ba giờ chiều mất.
“Em xong rồi đây, xong rồi…”
Linh An đẩy cửa, mang hành lý ra bên ngoài. Hứa Ngụy Phàm vội giúp cô xách hai chiếc va li cồng kềnh xuống dưới lầu.
“Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!” Cả nhà chào tạm biệt cô và hắn.
Sở Đoàn đã đợi sẵn ngoài cổng. Anh lái xe đưa hai người ra sân bay, cũng may không bị tắc đường. Hứa Ngụy Phàm tranh thủ làm thủ tục checkin, rồi di chuyển vào phòng chờ.
“Bảo bối, em bỏ gì vào trong vali thế?”
Hứa Ngụy Phàm nhìn sang hành lý của cô, không khỏi cảm thán. Chuyến đi du lịch vài ba ngày nên hắn chỉ đem một cái ba lô cỡ vừa, nhét đủ ba bộ quần áo và một số vật dụng cá nhân cần thiết. So với Linh An, đúng là khác một trời một vực.
“Cũng không có gì nhiều! Đại loại chỉ có quần áo, mỹ phẩm, gối ôm, đồ ăn vặt, thuốc men,…” Cô kể ra hàng tá món đồ, khiến hắn chóng hết cả mặt.
Hầu như những thứ gì được phép đem lên máy bay, Linh An đều mang theo. Cô còn canh chuẩn số cân nặng quy định, lươn lẹo chia thành hai vali, giao cho Hứa Ngụy Phàm một cái.1
Chuyến bay cất cánh đúng giờ, Linh An tận dụng thời gian để ngủ, hắn thì ngồi bên cạnh ngắm cô, thi thoảng còn cưng nựng sờ vào má, rồi thơm lên vài cái.
Gần một ngày dài đằng đẵng trôi qua, máy bay mới tiếp đất tại sân bay quốc tế Memphis, Tennessee.
Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An về phòng khách sạn đã đặt từ trước. Cô phấn khích nằm dài lên chiếc giường mềm mại, lăn qua lăn lại mấy vòng. Gia đình bận rộn, nên cô rất hiếm khi đi du lịch ở xa, lần này còn đi cùng hắn, nên vô cùng thích thú.
Linh An mở chiếc vali lớn, lấy ra chiếc gối ôm đặt lên trên đầu giường. Hứa Ngụy Phàm thấy thế thì bật cười, lẽ nào cô gái này sợ không quen chỗ ngủ?
Chẳng phải cô cũng có mấy lần sang nhà hắn ngủ đó sao? Ngủ ngoan như cún con vậy mà!
“Có anh rồi còn mang theo gối ôm, hửm?” Hắn ngồi xuống, tay choàng qua eo, ôm Linh An ngồi lên đùi của mình.
Cô xoay lại đằng sau, dùng tay chọc chọc vào bờ ngực săn chắc của hắn, nói khẽ:
“Anh thấy em chỉ mang một cái không? Bởi vì một bên để dành ôm anh đó!”
“Vậy sao? Thế thì tối nay em chỉ được nghiêng người về một bên rồi.” Hắn cười tà mị, còn cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô gái nhỏ.
Hai người ngồi quấn quýt lấy nhau hồi lâu, Hứa Ngụy Phàm mới bế Linh An đi ngâm mình. Bồn tắm lộ thiên, hai người vừa nhâm nhi ly rượu vang trên tay, vừa ngắm cảnh thành phố nhộn nhịp ánh đèn.
“Có đói không? Anh gọi phục vụ đem bữa tối lên.”
Linh An lắc đầu, không phải vì không đói mà cô muốn xuống tận nơi để ăn, vừa hay có thể đi dạo khám phá mọi thứ xung quanh.
Hứa Ngụy Phàm tìm trong chiếc vali, chọn giúp Linh An một chiếc váy hai dây màu nâu nhạt, vừa hay có thể tôn lên nước da trắng ngần của cô gái nhỏ. Hắn ngồi trên giường nhìn cô thay quần áo, khiến Linh An thẹn đỏ cả mặt.
“Lưu manh thối, anh quay mặt sang chỗ khác cho em.”
“Cơ thể của em đẹp như vậy, để anh ngắm một chút có sao?”
Lông mao của Linh An dựng đứng lên, thật hết nói nổi với người đàn ông này. Xem cách hắn trả lời cô đi, có khác nào mấy tên biến thái không cơ chứ?
“Xùy, trước đây là ai chê ngực em nhỏ hả?” Linh An thẳng thừng phản bác lại.
Hứa Ngụy Phàm bất ngờ đến bên cạnh, nhân lúc cô còn chưa kéo khóa váy sau lưng lên mà luồn tay vào bên trong, chạm đúng vào chỗ cần chạm, bóp nhẹ một cái.
“To nhỏ quan trọng sao? Anh từng nói cầm vừa tay rất thích, nhớ không hửm?”
“Hơn nữa… đối với anh, chỗ nào trên cơ thể em cũng đẹp mê hồn.” Hắn tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ.
Linh An kéo nhẹ tay Hứa Ngụy Phàm ra, nhanh nhẹn xoay người kéo khóa váy lên. Cô ngượng đến hai má nóng phừng phừng, sắp bị hắn trêu cho tức chết rồi!
“Em đói rồi, xuống dưới trước đây.” Dứt lời, Linh An chạy nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Bảo bối, đợi anh với!”
Hứa Ngụy Phàm cao lớn, tùy tiện bước mấy bước đã đuổi kịp cô gái nhỏ. Hắn kéo tay Linh An, để cô ôm ngang thắt lưng mình.
“Cho em mặc váy hai dây để chạy một mình ra đây thế hửm? Phải luôn đi sát bên anh có biết chưa?”
Linh An tròn xoe mắt, ngây thơ hỏi:
“Để làm gì?”
Hắn nhướng mày, ghé sát mặt về phía cô:
“Để thằng nào dám nhìn em sai cách, ông đây chọc mù mắt thằng đó.”1
Linh An phì cười, có ai dở hơi như Hứa Ngụy Phàm không? Là hắn tự chọn váy cho cô, bây giờ lại sợ người khác để ý.
Hơn nữa… hắn đánh lại mấy ông Tây khỏe mạnh đó sao?
Linh An nghĩ vậy chứ không nói gì. Cô giục Hứa Ngụy Phàm, mau chóng xuống nhà hàng để dùng bữa tối.