Hai mắt Linh An nhắm nghiền, hắn tưởng cô mệt quá mà ngất đi, nào ngờ chưa đến ba giây sau đã nghe thấy tiếng gáy gầm gừ trong cái miệng nhỏ, Hứa Ngụy Phàm bật cười đầy bất lực.
Trần đời ai đang ân ái với người yêu mà lăn ra ngủ như cô nhóc này không chứ?
Hứa Ngụy Phàm rời khỏi giường, cẩn thận chuẩn bị một chậu nước ấm, lau người cho Linh An. Cô vẫn ngủ say không biết gì, miệng còn nhoẻn cười thỏa mãn.
“Đang mơ cái gì mà cười thích thú đến vậy?” Hắn dùng tay khều nhẹ vào chóp mũi Linh An, đùa nghịch.
Sau khi đắp chăn cho cô gái nhỏ, Hứa Ngụy Phàm ngồi ở giường một lúc, ngắm nhìn cô ngủ say. Chừng nửa tiếng sau, hắn mới vào trong phòng tắm vệ sinh thân thể.
Đợi khi cả người khô ráo, Hứa Ngụy Phàm liền chui vào trong chăn, điều chỉnh lại tư thế để Linh An gối đầu lên tay mình, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, Linh An vẫn là người thức dậy trước. Cô nhìn vào trong chăn, thấy hai cơ thể trần trụi đang dính chặt vào nhau thì không khỏi xấu hổ.
“Còn ngại hửm?” Hứa Ngụy Phàm chầm chậm cất lời.
Lúc này Linh An mới biết hắn đã tỉnh dậy, cô càng thêm ngượng ngùng mà vùi mặt vào khuôn ngực săn chắc của người đàn ông kia. Hứa Ngụy Phàm ranh mãnh mò tay xuống bầu ngực ấm áp, dùng lực bóp một cái.
“Mới sáng sớm, chú đừng có mà giở trò.” Cô bặm môi, giữ chặt lấy bàn tay to lớn của hắn.
Nào ngờ Hứa Ngụy Phàm biến hóa khôn lường, bàn tay vẫn xoay tròn quanh khối thịt mềm. Linh An quắn quéo cả người, trong lòng không ngừng oán trách người đàn ông này thật ngang ngược.
“Hôm qua đã nói rồi, từ nay anh sẽ giúp nó nảy nở mà.” Hắn nhìn xuống bên dưới, ám chỉ cái mà ai cũng biết.
Bất giác Hứa Ngụy Phàm lại gia tăng lực, Linh An còn chưa kịp mở miệng mắng đã bị hắn chặn bằng nụ hôn nồng nhiệt. Hắn dùng một tay vén mấy sợi tóc đang xõa ra trước ngực cô, rồi nói:
“Em vừa gọi tôi bằng cái gì?”
“Bằng chú.” Cô ngang ngạnh đáp lại.
Chẳng mấy chốc, Hứa Ngụy Phàm đã chộp lấy tay cô, kéo xuống bên dưới để lên vật nóng hổi kia. Linh An giật thót mình, muốn rút tay lại nhưng bị hắn dùng chân kẹp chặt.
“Á… tha cho em đi!”
“Muốn tha sao? Gọi tôi bằng cái gì dễ nghe một chút, tôi sẽ tha cho.”
Cô hít một hơi thật sâu, bày ra nụ cười thân thiện:
“Ngụy Phàm, em đau quá! Anh mau bỏ tay em ra đi!”
“Chưa đủ!” Hắn hất mặt nói.
Linh An trừng mắt nhìn hắn, nhưng chưa được ba giây đã thu ngay lại, tiếp tục bày ra bộ dạng thỏ con đáng yêu:
“Ông xã yêu dấu, bỏ tay em ra có được không?”
Hứa Ngụy Phàm nhịn cười, gật đầu tạm chấp nhận. Cô chỉ chờ có thế, vội rút tay nhanh về, thái độ cũng lập tức thay đổi.
“Hừ, chú cút đi!”
Nhưng mà Linh An sao có thể phản ứng nhanh nhạy bằng hắn chứ? Chưa kịp để cô gái này xuống khỏi giường, hắn đã vật cô ra, để cô nằm sấp xuống.
Cơ thể đồ sộ đè lên người Linh An, hắn dùng hai tay hơi nâng eo cô lên, hông dần thốc mạnh về phía trước, chỉ một lần đã nhắm thẳng vào mục tiêu tác chiến.
“Á…”
Hai cơ thể bắt đầu đưa đẩy, hắn không ngừng ra vào trong vùng cấm địa, hai tay vịn lấy chiếc eo thon nhỏ làm điểm tựa vững chắc.
“Ưm… a… đáng ghét! Hứa Ngụy Phàm, đồ tên cơ hội này…”
Tiếng rên rỉ kèm theo mắng chửi càng làm hắn thêm sảng khoái, tốc độ nhịp nhàng làm cho Linh An lâng lâng khắp người. Cô không còn mạnh miệng nữa, mà bắt đầu thả lỏng cơ thể, tận hưởng cảm giác sung sướng cực hạn.
Sau một hồi mây mưa vào buổi sáng, Linh An nằm dài xuống giường, không muốn cử động. Hắn để cô nghỉ ngơi một lúc, rồi bế cô gái nhỏ vào trong phòng tắm.
Đến lúc trở ra, Hứa Ngụy Phàm bảo cô ngồi đợi, còn mình xuống dưới nhà chuẩn bị đồ ăn sáng. Hắn đem lên bánh mì sandwich và hai ly sữa ấm.
Thấy Linh An cứ ngậm mãi đồ ăn không chịu nuốt, hắn liền hỏi:
“Làm sao thế?”
“Xùy, em đang nghĩ lý do để về nhà.” Cô buồn phiền nói.
Hứa Ngụy Phàm nghĩ ngợi một lúc đã nghĩ ra được cách hay. Hắn bèn gọi cho Đan Nhiên, nhờ cô đến giúp đỡ.
Tội nghiệp Đan Nhiên thức khuya làm bản báo cáo, vừa mới sáng còn chưa ngủ dậy đã bị hai người kia gọi đến nhà. Hứa Ngụy Phàm mở cửa cho Đan Nhiên, đập vào mắt cô ấy là cảnh hắn đang tình tứ ôm cô bạn thân của mình.
“Chết tiệt! Mới sáng sớm nói không với cẩu lương.” Đan Nhiên bĩu môi, nhìn hai người.
Hứa Ngụy Phàm cười xòa cho qua, rồi vào thẳng vấn đề chính. Hắn nhờ Đan Nhiên đưa Linh An sang nhà, sau đó nói dối đã ở cùng cô cả đêm qua.
“Vậy là tối hôm qua, hai người…” Cô ấy chỉ về phía họ, bắt đầu đoán già đoán non.
Linh An thật muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống. May mà Đan Nhiên chịu tha cho cô, thôi không chọc ghẹo nữa. Cô ấy nhận lời giúp hai người, dẫn Linh An về nhà.
Đan Nhiên lấy cớ có việc cần nhờ Linh An giúp đỡ, sau đó giữ cô lại ngủ cùng. Người nhà họ Diệp không ai nghi ngờ gì, còn mời cô ấy ở lại ăn sáng.
“Cảm ơn cậu! Tiểu Nhiên của tớ là tuyệt vời nhất!”
“Hừm, thôi đi cô nương. Đi mà nịnh ông chú già kia kìa.”