“Ông nội, cháu nhớ ông quá!”
Ông nội Diệp cười khà khà, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng đứa cháu gái cưng của mình. Mấy ngày nay ông cũng rất nhớ Linh An, cho nên mới thu xếp về trở về sớm để gặp cô.
“Nhớ mà không thèm gọi điện thoại cho ông nội, có thật nhớ không?” Ông cười hỏi.
Linh An sực nhớ ra từ lúc ông nội Diệp sang nhà bác cả đến giờ toàn là ông gọi về cho cô. Dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra, cô quên khuấy đi mất. Cô xị mặt, dựa vào vai ông nội, nũng nịu:
“Nhớ lắm chứ! Ông nội phải tin cháu.”
Ông mỉm cười, trong lòng hiểu rõ Linh An hiếu thảo với mình thế nào. Ông nói vậy chỉ để trêu cô chút thôi, chứ không định trách móc.
“Ông biết! Ngụy Phàm đã gọi điện thoại kể với ông rồi, gần đây cháu bận rộn với việc học lắm đúng không? Linh An à, học thì học, nhưng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Cô khẽ giật mình, thật không ngờ Hứa Ngụy Phàm còn gọi điện thoại cho ông nội Diệp, tìm lý do để nói giúp cho cô. Hắn chu đáo hơn những gì Linh An nghĩ, không chỉ với riêng cô và cả gia đình cô nữa.
Người đàn ông tốt như thế, không lấy làm chồng thì thật uổng phí!
Linh An ngồi trò chuyện với ông nội một lúc thì mẹ cô về. Hai người cùng vào bếp nấu một bữa thịnh soạn, từ những thực phẩm mà bác cả gửi đến. Lần nào ông nội sang nhà bác, họ đều chuẩn bị rất nhiều quà cáp để ông nội mang về.
Ăn tối xong, Linh An trở về phòng. Cô vừa làm bài tập vừa nghe nhạc, chỗ nào không hiểu liền gọi điện thoại hỏi Đan Nhiên hoặc Thư Kỳ.
Linh An vẫn chưa công khai mối quan hệ yêu đương cùng Hứa Ngụy Phàm. Cô và hắn đã bàn bạc sẽ giấu thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Hứa phu nhân và Hứa Yên về nước, sau đó sẽ chính thức giới thiệu với hai bên gia đình.
…
Sáng hôm sau Linh An đến trường như mọi ngày. Lúc vừa bước ra khỏi thang máy, Đỗ Ý Kiều từ đâu đi đến, bộ dạng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chát!
Một cái tát đau điếng giáng thẳng xuống khuôn mặt Linh An, cô sững sờ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Mẹ nó! Con nhỏ này mới sáng sớm đã muốn gây sự với cô sao?
“Đỗ Ý Kiều, tự nhiên cô nổi cơn điên gì vậy?”
Linh An quát lên, vung tay định đánh trả Đỗ Ý Kiều thì bị cô ta giữ tay lại. Cô ta bình thường tỏ ra nhu mì, yếu đuối trước mặt người khác, nhưng hôm nay lại trừng mắt nhìn Linh An, không hề kiêng dè điều gì.
Linh An thở mạnh, hất tay Đỗ Ý Kiều ra. Đỗ Ý Kiều vẫn không chịu nhượng bộ, kéo cô sang một góc hành lang rồi tiếp tục xông vào đánh. Linh An đâu thể đứng yên chịu trận, hai người nắm tóc, kéo áo nhau, đánh đến trầy da, xước mặt vẫn không chịu dừng lại.
“Này! Hai cậu làm gì thế?”
Một đám bạn học nhìn thấy, liền cản hai cô gái lại. Cuối cùng cả Linh An và Đỗ Ý Kiều đều bị lôi lên phòng công tác sinh viên để nhận mức kỷ luật.
Đan Nhiên nghe tin vội chạy ngay lên đó. Khỏi cần nghe tường trình cô ấy cũng biết ai là người gây sự trước. Nhìn thấy Linh An bị đánh đến như vậy, Đan Nhiên muốn lao vào dạy dỗ Đỗ Ý Kiều.
“Chuyện này ai đúng ai cứ xem camera sẽ rõ!” Đan Nhiên đề nghị.
Rõ ràng từ hình ảnh của camera ghi lại, Đỗ Ý Kiều mới là người gây sự. Đúng lúc này Trình Yến Ly cũng đến, bằng tài ăn nói khéo léo, cô ta đã biện minh giúp bạn thân của mình.
“Chuyện này ai đúng, ai sai khó nói. Thầy cô nhìn đi, Ý Kiều bị đánh cũng không hề nhẹ, đoán rằng hai bên đều có mâu thuẫn. Chi bằng chuyện này chúng ta tìm cách giảng hòa, đừng làm lớn lên nữa.”
Cán bộ nhà trường lần đầu gặp trường hợp đánh nhau trong trường, hơn nữa còn là hai cô gái. Chuyện này để nhiều người biết cũng không hay ho gì, nên giảng hòa mới là cách tốt nhất vào lúc này.
Đan Nhiên không chịu, cô ấy còn muốn tống cổ Đỗ Ý Kiều khỏi trường nữa. Lần trước cho người đăng bài bôi nhọ Linh An, lần này lại xông vào đánh cô. Chết tiệt! Sinh viên hay côn đồ đây?
Chắc chắn là cậy thói tiểu thư, bị gia đình chiều đến hư rồi!
“Đan Nhiên à, thôi bỏ đi.”
Linh An đánh lại cô ta tức đã chấp nhận mình sai rồi. Nếu Đỗ Ý Kiều bị kỷ luật, cô chắc chắn sẽ không thoát nổi can hệ.
Nếu không, chắc chắn sẽ mang tiếng là dựa hơi Đan Nhiên cho mà xem!
Giải quyết xong mọi chuyện, Đan Nhiên đưa Linh An rời đi. Nào ngờ Đỗ Ý Kỳ đuổi theo ra đến cầu thang bộ, lúc đi ngang còn cố tình đẩy mạnh ba vai cô, cảnh cáo:
“Mày đừng nghĩ có thể dựa vào chủ tịch của Hứa thị mãi. Động đến Đỗ thị một lần nữa, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Linh An nghe mà không hiểu gì hết. Tại sao Đỗ Ý Kiều lại nhắc đến Hứa Ngụy Phàm? Phải chăng hắn là có liên quan đến việc cô bị đánh vào sáng nay?