Thím Cố thần sắc bất an tiến lại gần, "Đồ sao chổi kia sắp chết rồi sao?”
“Ba.”
Thím Cố vừa tức vừa ủy khuất, “Anh đánh tôi?”
“Đều là do cô, nếu không bình thường cô biết giữ mồm giữ miệng, thì cũng sẽ không bị cháu gái ghi hận.” Chú Cố ngoài miệng mắng hung dữ, nhưng lại âm thầm nháy mắt ra hiệu, “Còn không mau đi lấy tiền, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, cũng phải cứu mạng cháu gái nhỏ.”
Nhiều người ở đây như vậy, việc này khẳng định không giấu được, nhất định sẽ truyền tới tai lãnh đạo nhà máy, trước mắt quan trọng nhất là vãn hồi hình tượng, cực lực cứu chữa.
Thím Cố giật mình vài giây, sau đó mới hiểu được mà hoảng hốt chạy về nhà.
Chú Cố liều mạng diễn kịch, đổ hết trách nhiệm lên người vợ, cố gắng tẩy trắng bản thân.
Mấy người hàng xóm không đi bệnh viện đều nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
Một khi hạt giống hoài nghi đã nảy mầm thì sẽ không thể trở về như trước.
Rất nhanh, tin tức này liền truyền ra ngoài, theo mọi người đi thăm người thân bạn bè vào dịp tết âm lịch mà nhanh chóng lan tràn ra.
Khi Cố Vân Khê được đưa đến bệnh viện thì sốt cao đến 39,8 độ, tình hình rất nguy hiểm, sốt cao cả đêm không hạ, mãi đến sáng sớm mới hạ.
Bác sĩ trực ban nhìn nhiệt kế, thở phào nhẹ nhõm, "May mà các anh đưa tới trong đêm, nếu không sẽ bị đốt thành ngốc rồi.”
Nghe nói như thế, mọi người liền nghĩ mà sợ không thôi.
Bác sĩ nhìn cô bé đang được truyền nước, lại không nhịn được thở dài, "Bệnh nhân lâu ngày ăn không đủ no, gây suy dinh dưỡng, thân thể suy yếu dễ sinh bệnh, phải nghĩ biện pháp bổ sung, nếu không có điều kiện uống canh gà, vậy mỗi ngày phải đảm bảo một quả trứng gà."
Hàng xóm nhìn nhau, "Lâu ngày ăn không đủ no, bác sĩ, không nhầm chứ?”
Bác sĩ mặt lộ vẻ thương tiếc, "Không lầm, cô bé đã mười bốn, nhưng nhìn giống như mười hai tuổi, tiếp tục như vậy thì không được.”
Cố Hải Triều nghe vậy liền tự trách không thôi, "Là tôi không chăm sóc tốt cho em gái, nhưng tôi... trong tay một phân tiền cũng không có.”
Cố Hải Ba hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói, "Cho nên, anh cả mới muốn lấy lại công việc kia, chúng tôi đừng nói ăn trứng gà, ăn no cũng không thể.”
Tâm hàng xóm đều chua xót ê ẩm, nếu không chính tai nghe được lời bác sĩ, ai sẽ tin tưởng mấy đứa nhỏ nhà họ Cố lại gian nan như vậy?
"Thím hai các con có chút đanh đá cay nghiệt, nhưng chú hai là ruột thịt, làm sao có thể..." Bình thường biểu hiện tốt như vậy, lừa gạt tất cả mọi người.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không phải do bọn họ không tin.
Cố Hải Triều chỉ cười khổ, anh nên nói thế nào? Nói chú hai thím hai một người hát đỏ mặt, một người chê trắng mắt, nói bọn họ ăn không ngồi rồi sao?
Với bên ngoài, thanh danh của chú hai đặc biệt tốt, ai sẽ tin tưởng chú ấy sẽ hà khắc với cháu trai cháu gái chứ?
Không đúng, ông ta chỉ là không nhìn, tùy ý để vợ mình làm chuyện xấu.
Chuyện xấu đều là vợ làm, còn ông ta chính là người hiền lành trong sạch!
Cố Vân Khê lại một lần nữa tỉnh lại, đây là bệnh viện, nhìn các anh chị lệ rơi đầy mặt đang nhào tới, trong lòng cô cũng không thể nói rõ là tư vị gì?
Có chút đắng, có chút chát, còn có một tia ấm áp nhàn nhạt.
Ai, xem ra là không trở về được, vậy tiếp nhận sự thật đi.
Cố Vân Thải cầm một cái chén gốm sứ, cẩn thận mở nắp ra, là cháo gạo màu sắc óng ảnh, Cố Vân Khê không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, bụng ùng ục điên cuồng kêu lên.
Ai có thể ngờ có ngày cô sẽ thèm một ngụm cháo gạo!
Cháo gạo thơm nồng sền sệt, còn mang theo một vị ngọt nhẹ, hẳn là bỏ thêm đường trắng.
Ánh mắt cô sáng lên, uống từng ngụm từng ngụm, đây là lần đầu tiên cô biết cháo gạo lại ngon đến như vậy.
“Ba.”
Thím Cố vừa tức vừa ủy khuất, “Anh đánh tôi?”
“Đều là do cô, nếu không bình thường cô biết giữ mồm giữ miệng, thì cũng sẽ không bị cháu gái ghi hận.” Chú Cố ngoài miệng mắng hung dữ, nhưng lại âm thầm nháy mắt ra hiệu, “Còn không mau đi lấy tiền, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, cũng phải cứu mạng cháu gái nhỏ.”
Nhiều người ở đây như vậy, việc này khẳng định không giấu được, nhất định sẽ truyền tới tai lãnh đạo nhà máy, trước mắt quan trọng nhất là vãn hồi hình tượng, cực lực cứu chữa.
Thím Cố giật mình vài giây, sau đó mới hiểu được mà hoảng hốt chạy về nhà.
Chú Cố liều mạng diễn kịch, đổ hết trách nhiệm lên người vợ, cố gắng tẩy trắng bản thân.
Mấy người hàng xóm không đi bệnh viện đều nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
Một khi hạt giống hoài nghi đã nảy mầm thì sẽ không thể trở về như trước.
Rất nhanh, tin tức này liền truyền ra ngoài, theo mọi người đi thăm người thân bạn bè vào dịp tết âm lịch mà nhanh chóng lan tràn ra.
Khi Cố Vân Khê được đưa đến bệnh viện thì sốt cao đến 39,8 độ, tình hình rất nguy hiểm, sốt cao cả đêm không hạ, mãi đến sáng sớm mới hạ.
Bác sĩ trực ban nhìn nhiệt kế, thở phào nhẹ nhõm, "May mà các anh đưa tới trong đêm, nếu không sẽ bị đốt thành ngốc rồi.”
Nghe nói như thế, mọi người liền nghĩ mà sợ không thôi.
Bác sĩ nhìn cô bé đang được truyền nước, lại không nhịn được thở dài, "Bệnh nhân lâu ngày ăn không đủ no, gây suy dinh dưỡng, thân thể suy yếu dễ sinh bệnh, phải nghĩ biện pháp bổ sung, nếu không có điều kiện uống canh gà, vậy mỗi ngày phải đảm bảo một quả trứng gà."
Hàng xóm nhìn nhau, "Lâu ngày ăn không đủ no, bác sĩ, không nhầm chứ?”
Bác sĩ mặt lộ vẻ thương tiếc, "Không lầm, cô bé đã mười bốn, nhưng nhìn giống như mười hai tuổi, tiếp tục như vậy thì không được.”
Cố Hải Triều nghe vậy liền tự trách không thôi, "Là tôi không chăm sóc tốt cho em gái, nhưng tôi... trong tay một phân tiền cũng không có.”
Cố Hải Ba hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói, "Cho nên, anh cả mới muốn lấy lại công việc kia, chúng tôi đừng nói ăn trứng gà, ăn no cũng không thể.”
Tâm hàng xóm đều chua xót ê ẩm, nếu không chính tai nghe được lời bác sĩ, ai sẽ tin tưởng mấy đứa nhỏ nhà họ Cố lại gian nan như vậy?
"Thím hai các con có chút đanh đá cay nghiệt, nhưng chú hai là ruột thịt, làm sao có thể..." Bình thường biểu hiện tốt như vậy, lừa gạt tất cả mọi người.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không phải do bọn họ không tin.
Cố Hải Triều chỉ cười khổ, anh nên nói thế nào? Nói chú hai thím hai một người hát đỏ mặt, một người chê trắng mắt, nói bọn họ ăn không ngồi rồi sao?
Với bên ngoài, thanh danh của chú hai đặc biệt tốt, ai sẽ tin tưởng chú ấy sẽ hà khắc với cháu trai cháu gái chứ?
Không đúng, ông ta chỉ là không nhìn, tùy ý để vợ mình làm chuyện xấu.
Chuyện xấu đều là vợ làm, còn ông ta chính là người hiền lành trong sạch!
Cố Vân Khê lại một lần nữa tỉnh lại, đây là bệnh viện, nhìn các anh chị lệ rơi đầy mặt đang nhào tới, trong lòng cô cũng không thể nói rõ là tư vị gì?
Có chút đắng, có chút chát, còn có một tia ấm áp nhàn nhạt.
Ai, xem ra là không trở về được, vậy tiếp nhận sự thật đi.
Cố Vân Thải cầm một cái chén gốm sứ, cẩn thận mở nắp ra, là cháo gạo màu sắc óng ảnh, Cố Vân Khê không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, bụng ùng ục điên cuồng kêu lên.
Ai có thể ngờ có ngày cô sẽ thèm một ngụm cháo gạo!
Cháo gạo thơm nồng sền sệt, còn mang theo một vị ngọt nhẹ, hẳn là bỏ thêm đường trắng.
Ánh mắt cô sáng lên, uống từng ngụm từng ngụm, đây là lần đầu tiên cô biết cháo gạo lại ngon đến như vậy.