Bên ngoài truyền đến động tĩnh, "Hải Triều, Hải Triều." Là tiếng hàng xóm.
“Đến đây.” Cố Hải Triều mở cửa ra nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người......
Thím Phương hàng xóm cầm một bát trứng gà tới, khoảng sáu quả.
“Mấy quả trứng gà này mấy đứa cầm lấy mà ăn, thân thể quan trọng nhất, bồi bổ cho tốt.”
Trong tay Trình đại nương bên cạnh cũng cầm một bát, "Hải Triều, bát bột mì này cho con, làm chút đồ ăn ngon cho mấy đứa em.”
Con trai lớn Thích gia cũng tới, "Hải Triều, một bình mỡ heo này, mẹ anh bảo anh đưa cho em.”
Con thứ Ngô gia cũng nói theo, "Hải Triều, này, mấy củ cải trắng này không đáng giá, thiếu thì tới tìm tôi.”
Tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng một phần tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này lại khó có được, tất cả mọi người đang giúp bốn anh em cùng vượt qua cửa ải khó khăn, chống đỡ qua năm tháng gian nan nhất.
“Hải Triều, nhà tôi có hai cái chăn bông bỏ trống, cho cậu mượn trước, đừng chê nhé.”
“Hải Triều, mấy bộ quần áo cũ này, cậu cũng mấy em chia nhau, mùa đông giá rét đừng để bị lạnh.”
Đều là hàng xóm, bình thường không ngừng có mâu thuẫn nhỏ, cãi nhau liên miên, nhưng ở thời khắc mấu chốt, vẫn nguyện ý giúp một tay, đây chính là một mặt ấm áp nhất của người bình thường.
Mọi người ngươi một lời ta một câu an ủi mấy anh em, ai ai cũng tự mình đưa đồ tới.
So ra, bên phía chú thím hai quá vô tình, ngay cả mặt mũi cũng không lộ.
Chỉ chốc lát sau, trong tay Cố Hải Triều bị nhét đầy đồ, ngoại trừ đồ ăn, còn có quần áo cũ, chăn bông cũ, đều là nhu cầu cấp bách nhất trước mắt.
Hốc mắt anh không khỏi đỏ lên, trái tim lạnh như băng nổi lên một tia ấm áp.
Thế gian này cho dù rất không xong, nhưng vẫn tràn ngập hy vọng và ấm áp.
Cố Hải Triều dẫn mấy đứa em trong nhà ra nói lời cảm ơn với hàng xóm, không ngừng nói cám ơn, cám ơn bọn họ đã vươn tay giúp đỡ.
Cố Vân Khê lại có cảm giác rất mới lạ đối với tình huống trước mắt, lại có thêm kinh nghiệm nhân sinh kỳ quái.
Thời đại này, con người thật sự rất thuần phác, quan hệ láng giềng hòa thuận, một nhà có việc tất cả mọi người tới hỗ trợ, đây là nhân tình ấm lạnh mà hậu thế không thể tưởng tượng.
“Thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ không thích em, nhưng vẫn chuẩn bị quần áo cũ cho em.” Tuy rằng cô cũng không cần.
Cố Hải Triều sờ sờ đầu cô, "Không phải bọn họ không thích em, mà là...
Anh có chút khó hiểu, không biết nên dỗ dành cô như thế nào.
Cố Vân Thải mỉm cười tiếp lời, "Tiểu Khê, chờ bọn họ hiểu em, thì sẽ không tin em là đồ sao chổi nữa, đến lúc đó sẽ thích em thôi.”
Nói trắng ra, bọn họ đều có chút mê tín, thà rằng tin có, không thể tin không, sợ bị sao chổi quét tới. Nhưng cũng không thể ngồi nhìn một đứa bé xảy ra chuyện.
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nhân tính phức tạp ai nói cũng không rõ ràng.
“Em không quan tâm người khác có thích em hay không, chỉ cần anh chị thích em là được.”
Cố Vân Thải dịu dàng ôm lấy em gái, "Chị yêu em gái nhất, em nhất định phải khỏe mạnh lớn lên.”
Cố Vân Khê mặt mày cong cong, vui vẻ cười, "Em cũng yêu chị nhất.”
Cách đó không xa, truyền đến một giọng nói trung khí: "Hải Triều, đưa em trai em gái đến nhà bà Diệp ăn cơm tối.”
Là bà Diệp, vì lo lắng mấy đứa nhỏ này đói bụng, cho nên chủ động nói ra lời mời.
Cố Hải Triều không dám đi ăn chùa, nhà bà Diệp cũng không dễ dàng, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, mắt bà Diệp khóc đến mù một nửa, cả nhà toàn phải dựa vào trợ cấp của gia đình liệt sĩ, "Không cần, bà Diệp..."
“Đến đây.” Cố Hải Triều mở cửa ra nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người......
Thím Phương hàng xóm cầm một bát trứng gà tới, khoảng sáu quả.
“Mấy quả trứng gà này mấy đứa cầm lấy mà ăn, thân thể quan trọng nhất, bồi bổ cho tốt.”
Trong tay Trình đại nương bên cạnh cũng cầm một bát, "Hải Triều, bát bột mì này cho con, làm chút đồ ăn ngon cho mấy đứa em.”
Con trai lớn Thích gia cũng tới, "Hải Triều, một bình mỡ heo này, mẹ anh bảo anh đưa cho em.”
Con thứ Ngô gia cũng nói theo, "Hải Triều, này, mấy củ cải trắng này không đáng giá, thiếu thì tới tìm tôi.”
Tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng một phần tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này lại khó có được, tất cả mọi người đang giúp bốn anh em cùng vượt qua cửa ải khó khăn, chống đỡ qua năm tháng gian nan nhất.
“Hải Triều, nhà tôi có hai cái chăn bông bỏ trống, cho cậu mượn trước, đừng chê nhé.”
“Hải Triều, mấy bộ quần áo cũ này, cậu cũng mấy em chia nhau, mùa đông giá rét đừng để bị lạnh.”
Đều là hàng xóm, bình thường không ngừng có mâu thuẫn nhỏ, cãi nhau liên miên, nhưng ở thời khắc mấu chốt, vẫn nguyện ý giúp một tay, đây chính là một mặt ấm áp nhất của người bình thường.
Mọi người ngươi một lời ta một câu an ủi mấy anh em, ai ai cũng tự mình đưa đồ tới.
So ra, bên phía chú thím hai quá vô tình, ngay cả mặt mũi cũng không lộ.
Chỉ chốc lát sau, trong tay Cố Hải Triều bị nhét đầy đồ, ngoại trừ đồ ăn, còn có quần áo cũ, chăn bông cũ, đều là nhu cầu cấp bách nhất trước mắt.
Hốc mắt anh không khỏi đỏ lên, trái tim lạnh như băng nổi lên một tia ấm áp.
Thế gian này cho dù rất không xong, nhưng vẫn tràn ngập hy vọng và ấm áp.
Cố Hải Triều dẫn mấy đứa em trong nhà ra nói lời cảm ơn với hàng xóm, không ngừng nói cám ơn, cám ơn bọn họ đã vươn tay giúp đỡ.
Cố Vân Khê lại có cảm giác rất mới lạ đối với tình huống trước mắt, lại có thêm kinh nghiệm nhân sinh kỳ quái.
Thời đại này, con người thật sự rất thuần phác, quan hệ láng giềng hòa thuận, một nhà có việc tất cả mọi người tới hỗ trợ, đây là nhân tình ấm lạnh mà hậu thế không thể tưởng tượng.
“Thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ không thích em, nhưng vẫn chuẩn bị quần áo cũ cho em.” Tuy rằng cô cũng không cần.
Cố Hải Triều sờ sờ đầu cô, "Không phải bọn họ không thích em, mà là...
Anh có chút khó hiểu, không biết nên dỗ dành cô như thế nào.
Cố Vân Thải mỉm cười tiếp lời, "Tiểu Khê, chờ bọn họ hiểu em, thì sẽ không tin em là đồ sao chổi nữa, đến lúc đó sẽ thích em thôi.”
Nói trắng ra, bọn họ đều có chút mê tín, thà rằng tin có, không thể tin không, sợ bị sao chổi quét tới. Nhưng cũng không thể ngồi nhìn một đứa bé xảy ra chuyện.
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nhân tính phức tạp ai nói cũng không rõ ràng.
“Em không quan tâm người khác có thích em hay không, chỉ cần anh chị thích em là được.”
Cố Vân Thải dịu dàng ôm lấy em gái, "Chị yêu em gái nhất, em nhất định phải khỏe mạnh lớn lên.”
Cố Vân Khê mặt mày cong cong, vui vẻ cười, "Em cũng yêu chị nhất.”
Cách đó không xa, truyền đến một giọng nói trung khí: "Hải Triều, đưa em trai em gái đến nhà bà Diệp ăn cơm tối.”
Là bà Diệp, vì lo lắng mấy đứa nhỏ này đói bụng, cho nên chủ động nói ra lời mời.
Cố Hải Triều không dám đi ăn chùa, nhà bà Diệp cũng không dễ dàng, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, mắt bà Diệp khóc đến mù một nửa, cả nhà toàn phải dựa vào trợ cấp của gia đình liệt sĩ, "Không cần, bà Diệp..."