Danh tiếng tốt mà chú Cố đã vất vả tích lũy trong mười mấy năm qua, một ngày liền bị hủy sạch sẽ.
Cố lão thái vội vã ra một đầu mồ hôi nóng, giận đến mức hét chói tai: “Mày đánh rắm, mày nói bừa.”
Bà ta bắt đầu nóng nảy.
“Tại sao lại không thấy gia đình chú hai đâu? Đi ra ngoài rồi sao?” Tầm mắt Cố Vân Khê xuyên thấu qua mọi người, nhìn về phía nhị phòng, người của nhị phòng đều không có ở đây? Không thể nào.
“Vừa rồi còn ở đây, cũng không có đi thăm họ hàng.” Không biết là ai nói, âm thanh xen lẫn trong đám người.
“Muốn trốn tránh để nhìn bà nội xông pha chiến đấu sao? Đúng là con cháu hiếu thuận.” Vẻ mặt Cố Vân Khê ngây thơ vô tội, nhưng từng chữ từng chữ lại đâm vào tim, "Mỗi lần bà nội cam tâm xông lên phía trước, người xấu do mẹ làm, người tốt vĩnh viễn là chú hai, tình cảm hai mẹ con hai người thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ.”
“Cháu tin tưởng, truyền thống tốt đẹp này sẽ được đám trẻ của nhị phòng kế thừa, hơn nữa sẽ đời đời truyền lại, phát dương quang đại..."
Dùng biểu tình mềm mại đáng yêu nhất, nói lời tàn nhẫn nhất.
Những lời này trực tiếp lột mặt nạ của chú Cố, cũng làm cho Cố lão thái nổi trận lôi đình.
“Con nhãi chết tiệt, chú hai mày đường đường chính chính, nam nhân đỉnh thiên lập địa, mày còn dám nói hắn không được, tao tuyệt đối không tha cho mày.”
“Một người có được hay không, cũng không phải do người nhà định đoạt, mà là lãnh đạo nhà máy định đoạt, là đông đảo quần chúng định đoạt.”
Cố Vân Khê bỗng nhiên cao giọng kêu to, "Chú hai, mau ra đây đi, chú đường đường chính chính là người đàn ông tốt đỉnh thiên lập địa, để mẹ đối phó với cháu gái ruột của chú, còn chú trốn ở trong phòng trộm vui, như vậy là không phúc hậu đâu.”
Một người trốn ở trong phòng vụng trộm vui vẻ cũng rất linh tính, cảm giác hình ảnh đều hiện lên.
Cố lão thái giận tím mặt, điên cuồng thoát khỏi trói buộc của mọi người, gào lên rồi lao về phía Cố Vân Khê, "Tiện nhân, hôm nay coi tao có đánh chết mày không…”
Cố Vân Khê còn nhỏ, thân thể linh hoạt nhanh chân bỏ chạy, đừng thấy Cố lão thái lớn tuổi, nhưng thể lực tương đối khá, đuổi theo Cố Vân Khê chạy khắp sân, người khác đều đuổi không kịp bà.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả sân gà bay chó sủa.
“Bốp.” Một tiếng tát vang vọng toàn trường, như ấn nút bất động, toàn trường đều yên tĩnh, đều ngơ ngác nhìn Lý cán bộ bỗng nhiên vừa vào cửa liền bị đánh.
Trước mắt Cố lão thái tối sầm, hỏng rồi!
Cố Vân Khê cũng ngây ngẩn cả người.
Lý cán bộ lo lắng cho anh em Cố Vân Khê, nghe nói bọn họ xuất viện cho nên liền tới xem, nhưng không nghĩ tới vừa vào sân liền bị tát một cái.
Lửa giận bị châm lên, nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác, cuối cùng cô cũng biết Cố lão thái ngang ngược không nói đạo lý đến mức nào.
“Bà muốn đánh chết ta sao?”
Cố lão thái bị dọa đến choáng váng, phát run, "Lý... Lý cán bộ, tôi... không phải muốn đánh cô, là hiểu lầm, hiểu lầm.”
Lý cán bộ chỉ vào khuôn mặt nóng rát của mình, cười lạnh một tiếng, "Hiểu lầm?”
Cố lão thái sắp khóc, bà chỉ là lỡ tay, đều do nha đầu chết tiệt kia né tránh quá nhanh.
“Tôi…chỉ đang dạy dỗ đứa cháu gái không hiểu chuyện trong nhà, nó tuổi còn nhỏ, lại xúi giục anh trai chị gái đối nghịch với trưởng bối, còn chửi bới thanh danh tốt của trưởng bối, cô nói xem, loại con cháu bất hiếu ngoan cố không chịu nổi này có thể mặc kệ sao?"
Bà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Cố Vân Khê, nhưng Lý cán bộ một chữ cũng không tin, chỉ cần có nửa điểm từ ái, thì cũng sẽ không nói ra lời như vậy. Trách không được Cố Hải Triều kiên trì muốn ở riêng.
“Hiện tại trong xưởng ai không biết mẹ con nhà bà khi dễ chí cốt nhục, ngay cả mặt mũi cũng không cần, tất cả mọi người đang nghị luận sôi nổi."
Thâm chí còn nói không dám quá thân cận với chú Cô, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hắn bán.
Cố lão thái khi đối mặt với con cháu rất ngang ngược, nhưng khi đối mặt với Lý cán bộ thì tay chân luống cuống, lắp bắp.
Cố lão thái vội vã ra một đầu mồ hôi nóng, giận đến mức hét chói tai: “Mày đánh rắm, mày nói bừa.”
Bà ta bắt đầu nóng nảy.
“Tại sao lại không thấy gia đình chú hai đâu? Đi ra ngoài rồi sao?” Tầm mắt Cố Vân Khê xuyên thấu qua mọi người, nhìn về phía nhị phòng, người của nhị phòng đều không có ở đây? Không thể nào.
“Vừa rồi còn ở đây, cũng không có đi thăm họ hàng.” Không biết là ai nói, âm thanh xen lẫn trong đám người.
“Muốn trốn tránh để nhìn bà nội xông pha chiến đấu sao? Đúng là con cháu hiếu thuận.” Vẻ mặt Cố Vân Khê ngây thơ vô tội, nhưng từng chữ từng chữ lại đâm vào tim, "Mỗi lần bà nội cam tâm xông lên phía trước, người xấu do mẹ làm, người tốt vĩnh viễn là chú hai, tình cảm hai mẹ con hai người thật tốt, thật làm cho người ta hâm mộ.”
“Cháu tin tưởng, truyền thống tốt đẹp này sẽ được đám trẻ của nhị phòng kế thừa, hơn nữa sẽ đời đời truyền lại, phát dương quang đại..."
Dùng biểu tình mềm mại đáng yêu nhất, nói lời tàn nhẫn nhất.
Những lời này trực tiếp lột mặt nạ của chú Cố, cũng làm cho Cố lão thái nổi trận lôi đình.
“Con nhãi chết tiệt, chú hai mày đường đường chính chính, nam nhân đỉnh thiên lập địa, mày còn dám nói hắn không được, tao tuyệt đối không tha cho mày.”
“Một người có được hay không, cũng không phải do người nhà định đoạt, mà là lãnh đạo nhà máy định đoạt, là đông đảo quần chúng định đoạt.”
Cố Vân Khê bỗng nhiên cao giọng kêu to, "Chú hai, mau ra đây đi, chú đường đường chính chính là người đàn ông tốt đỉnh thiên lập địa, để mẹ đối phó với cháu gái ruột của chú, còn chú trốn ở trong phòng trộm vui, như vậy là không phúc hậu đâu.”
Một người trốn ở trong phòng vụng trộm vui vẻ cũng rất linh tính, cảm giác hình ảnh đều hiện lên.
Cố lão thái giận tím mặt, điên cuồng thoát khỏi trói buộc của mọi người, gào lên rồi lao về phía Cố Vân Khê, "Tiện nhân, hôm nay coi tao có đánh chết mày không…”
Cố Vân Khê còn nhỏ, thân thể linh hoạt nhanh chân bỏ chạy, đừng thấy Cố lão thái lớn tuổi, nhưng thể lực tương đối khá, đuổi theo Cố Vân Khê chạy khắp sân, người khác đều đuổi không kịp bà.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả sân gà bay chó sủa.
“Bốp.” Một tiếng tát vang vọng toàn trường, như ấn nút bất động, toàn trường đều yên tĩnh, đều ngơ ngác nhìn Lý cán bộ bỗng nhiên vừa vào cửa liền bị đánh.
Trước mắt Cố lão thái tối sầm, hỏng rồi!
Cố Vân Khê cũng ngây ngẩn cả người.
Lý cán bộ lo lắng cho anh em Cố Vân Khê, nghe nói bọn họ xuất viện cho nên liền tới xem, nhưng không nghĩ tới vừa vào sân liền bị tát một cái.
Lửa giận bị châm lên, nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác, cuối cùng cô cũng biết Cố lão thái ngang ngược không nói đạo lý đến mức nào.
“Bà muốn đánh chết ta sao?”
Cố lão thái bị dọa đến choáng váng, phát run, "Lý... Lý cán bộ, tôi... không phải muốn đánh cô, là hiểu lầm, hiểu lầm.”
Lý cán bộ chỉ vào khuôn mặt nóng rát của mình, cười lạnh một tiếng, "Hiểu lầm?”
Cố lão thái sắp khóc, bà chỉ là lỡ tay, đều do nha đầu chết tiệt kia né tránh quá nhanh.
“Tôi…chỉ đang dạy dỗ đứa cháu gái không hiểu chuyện trong nhà, nó tuổi còn nhỏ, lại xúi giục anh trai chị gái đối nghịch với trưởng bối, còn chửi bới thanh danh tốt của trưởng bối, cô nói xem, loại con cháu bất hiếu ngoan cố không chịu nổi này có thể mặc kệ sao?"
Bà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Cố Vân Khê, nhưng Lý cán bộ một chữ cũng không tin, chỉ cần có nửa điểm từ ái, thì cũng sẽ không nói ra lời như vậy. Trách không được Cố Hải Triều kiên trì muốn ở riêng.
“Hiện tại trong xưởng ai không biết mẹ con nhà bà khi dễ chí cốt nhục, ngay cả mặt mũi cũng không cần, tất cả mọi người đang nghị luận sôi nổi."
Thâm chí còn nói không dám quá thân cận với chú Cô, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hắn bán.
Cố lão thái khi đối mặt với con cháu rất ngang ngược, nhưng khi đối mặt với Lý cán bộ thì tay chân luống cuống, lắp bắp.