• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu hết thời gian Thẩm Ngọc Diệu đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, lời nói của Khúc Yên Nguyệt, nàng nguyện ý nghe theo.

Cho nên đến buổi tối, nàng một hơi ăn sạch hai chén cơm lớn, để tích lũy năng lượng, đến buổi tối có thể làm một trận lớn.

Nhưng trước khi màn đêm buông xuống, Thẩm Ngọc Diệu trước tiên đã dọa Mai Hương sợ hãi.

"Nô tỳ quả nhiên là đáng chết, không biết công chúa đã sớm đói bụng, còn để cho công chúa đói đến tận bây giờ, thỉnh công chúa trách phạt."

Trước đây Thẩm Ngọc Diệu chưa từng ăn nhiều cơm như vậy, Mai Hương lo lắng Thẩm Ngọc Diệu một hơi ăn nhiều thức ăn buổi tối sẽ thấy khó chịu, thay vì lúc đó bị công chúa khó chịu giận chó đánh mèo, không bằng hiện tại cứ thỉnh tội trước.

Đây là trí tuệ sinh tồn của Mai Hương khi ở bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu.

Làm cho Thẩm Ngọc Diệu đúng là phải cạn lời, nàng ăn nhiều chỉ có thể là bởi vì đói sao? Chỉ đơn giản là hiện tại nàng ăn nhiều thôi mà.

"Có chuyện gì à, công chúa nhà ngươi gần đây đang phát triển thân thể, ăn nhiều một chút thì có gì kỳ quái?" Thẩm Ngọc Diệu khoát tay bảo Mai Hương nhanh chóng đứng lên: "Nếu ngươi không có việc gì làm thì cũng trở về ăn hai chén cơm, thuận tiện kiểm tra xem đồ của ta chuẩn bị đầy đủ chưa."

Mặt Mai Hương lộ vẻ khó xử, bảo nàng ta ăn hai chén cơm, nàng ta thực sự không ăn nổi a.

Nhưng mệnh lệnh của công chúa không thể không nghe, kỳ thật nếu là đồ ăn ngon, nàng ta ăn nhiều một chút cũng không sao.

Trong lòng Mai Hương hơi rối rắm, đáp một tiếng: "Vâng."

Sau khi ăn cơm tối xong, sắc trời rất nhanh đã tối sầm lại, hoàng cung khắp nơi đều thắp đèn cung đình, thị vệ cầm đèn đi tuần tra cùng với các cung nhân ban đêm đều bắt đầu hành động.



Hết thảy tiến hành một cách có trật tự, cửa lớn Đông cung vẫn đóng chặt như trước, cung nhân đi qua Đông cung cúi đầu trao đổi ánh mắt, đáy mắt không giấu được sợ hãi.

Hình như bọn họ phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng không biết có nên nói ra chuyện này hay không a.

Cung nhân khổ sở lựa chọn bước nhanh rời đi, coi như mình bị mù tạm thời, không nhìn thấy cái gì cả, ở trong cung, bọn họ tốt nhất là nên câm điếc.

Thái tử mặc một thân trường y màu đen, do cung nhân tâm phúc bên cạnh hắn dẫn đường, từ cửa sau Đông cung lẻn ra, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Trâu Toàn nhìn bóng lưng cung nhân tuần tra đi xa, thở phào nhẹ nhõm, xoay người cung kính mời Thái tử đi ra ngoài.

"Điện hạ, tuần tra trong cung rất nghiêm ngặt, nói từng bước một cũng không quá đáng, dọc theo đường đi thỉnh điện hạ phải theo sát nô tài, nếu bị phát hiện, Bệ hạ nhất định sẽ không tha thứ cho Điện hạ."

Trâu Toàn nói xong, ỷ vào Thái tử không thấy rõ biểu tình của hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, hắn thật sự không muốn gánh chịu rủi ro lớn như vậy giúp Thái tử rời cung đâu.

Nhưng thân là thuộc hạ của Thái tử, nếu như hôm nay hắn cự tuyệt Thái tử, ngày mai Thái tử có thể sẽ tiễn hắn lên trời gặp cha mẹ đã chết! Ở dưới mái nhà của người khác, sao dám không cúi đầu, người ngoài thấy hắn là tổng quản Đông cung, uy phong tám hướng. Nhưng trên thực tế là bất đắc dĩ, thật sự phải nói thì cũng nói không nên lời.

"Bổn cung biết rồi, nhanh cái chân lên." Thẩm Trạc Tông thúc giục đối phương, có chút gấp gáp.

Đã hai ngày rồi hắn không gặp Khởi La, ngẫm lại đối phương dưới tình huống đang mang thai lại bị đuổi ra khỏi cung, chuyện này thật sự làm lòng hắn nóng như lửa đốt.

Khởi La không có gì cả, nàng giống như một sợi tơ hồng nhu nhược, phải dựa vào đại thụ mới có thể sinh tồn, nếu hắn không thể khiến Khởi La an tâm, ngày ngày Khởi La sẽ sống trong sợ hãi, lấy nước mắt rửa mặt, tiều tịu héo mòn.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim hắn đau nhói, đau như muốn vỡ ra.

Trâu Toàn cúi đầu, bước nhanh về phía trước, cũng mặc kệ Thẩm Trạc Tông phía sau có đuổi kịp hay không.

Ngày ngày đều phải đi lại nên bước chân của cung nhân rất nhanh, Thẩm Trạc Tông nhất thời có hơi không theo kịp, hơn nữa hắn cũng cực kỳ không quen việc đi theo phía sau cung nhân, trong lúc nhất thời bị bỏ xa cả một đoạn đường, cũng may Thẩm Trạc Tông coi như cũng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, tố chất thân thể không cần phải nói, rất nhanh liền đuổi kịp.

Chỉ là ở đoạn đường bị bỏ lại này, không biết có bao nhiêu cung nhân đã nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Nhưng những cung nhân nhìn thấy hắn cũng không dám nói cái gì, thậm chí còn phải hỗ trợ che dấu tung tích, phòng khi Thái tử phát hiện, ghi hận bọn họ.

Thái tử có thể sẽ bị cấm quân ở cửa cung ngăn lại, nhưng tuyệt đối không thể bị bọn họ ngăn cản.

Giờ phút này, Thẩm Ngọc Diệu đã dẫn người đến trước cửa Nam Cung, nhìn trăng sáng mọc lên ở phía đông, Thẩm Ngọc Diệu hỏi Mai Hương: "Đã đến giờ chưa?"

"Bẩm công chúa, còn một khắc* nữa ạ." Buổi tối Mai Hương ăn nhiều, lúc này giọng nói cũng hơi nhỏ.



*1 khắc = 15 phút.*

Sợ lúc mình trả lời, không cẩn thận vừa há miệng liền nấc cụt.

"Một khắc đồng hồ, ài, đoán chừng sẽ không dễ dàng xuất cung rồi, chúng ta đi trước đi." Thẩm Ngọc Diệu hắng giọng, dứt lời liền đi vào trong xe ngựa, nàng ngồi vững, xe ngựa lảo đảo bắt đầu di chuyển.

"Đánh ngựa cho cẩn thận, nếu quấy nhiễu công chúa, cẩn thận lớp da của ngươi đấy." Mai Hương cảnh cáo tiểu thái giám tay đang run lẩy bẩy một tiếng, bước nhỏ đi theo bên cạnh xe ngựa đang chạy chậm.

Xe ngựa không thể chạy nhanh trong cung.

Tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ, sớm biết vậy hôm nay hắn sẽ không đổi phiên trực với người khác rồi, hắn vốn định gom góp ba ngày được nghỉ ra khỏi cung dạo chơi, không ngờ vừa vặn đụng phải Thẩm Ngọc Diệu tới đòi xe ngựa, còn bị ép cưỡi ngựa nữa.

Hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng đừng lấy cái mạng nhỏ của hắn hu hu.

Muộn như vậy rồi mà còn đòi xe, tiểu thái giám dùng ngón chân suy nghĩ, cũng biết chắc chắn sẽ có chuyện gì đó, đáng tiếc hắn muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"Đừng sợ đừng sợ, hôm nay sẽ không có ai xảy ra chuyện gì đâu." Thẩm Ngọc Diệu có thể cảm giác được tâm tình của thái giám tên là Bạch Nguyên kia, cách màn xe an ủi hắn: "Nhưng nếu ngươi không cưỡi ngựa cho cẩn thận, doạ ngựa sợ làm ta bị ngã, vậy thì không chắc chắn có thể an an ổn ổn trở về đâu."

Bạch Nguyên bị dọa sợ đến mức cả người đều run bần bật, vội vàng chuyên tâm đối phó với con ngựa to lớn kia, không còn run rẩy nữa.

Mai Hương thầm nghĩ vẫn là công chúa có cách, nói hai ba câu liền khiến tiểu thái giám kia bình tĩnh lại, chỉ là trước kia công chúa đâu có bản lĩnh này?

Mai Hương luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tựa hồ là từ hôm qua sau khi từ gia yến trở về, công chúa liền thay đổi, trái ngược hoàn toàn với trước đây.

Giống như đổi thành một người khác vậy.

Không ngờ suy đoán trong lòng còn chưa kịp thành hình, đoàn người cũng đã đến trước cửa Nam Cung, cấm quân mặc áo giáp nhìn thấy có xe ngựa đến, tiến lên ngăn cản.

"Cửa cung đã khóa, người không liên quan, không có chiếu chỉ không được xuất cung."

"Mắt chó của ngươi mù rồi à, người ngồi trong xe ngựa chính là công chúa, đây là lệnh bài Trung cung, còn không mau tránh ra!"

Mai Hương từ trong ngực lấy ra lệnh bài Thẩm Ngọc Diệu lấy được từ chỗ Hoàng hậu, ném cho tướng lĩnh cấm quân chặn đường phía trước. Tướng lĩnh kia bắt được lệnh bài, cẩn thận liếc mắt nhìn hai mắt, từ hình dáng đến trọng lượng xác thật là lệnh bài của Phượng Nghi Cung.

Sự kết hợp giữa Hoàng hậu và Công chúa khiến hắn có chút kiêng kỵ, nhưng việc ra vào Hoàng cung liên quan đến an toàn của Hoàng đế, không có khả năng chỉ dựa vào một tấm bảng cùng một cung nhân nói hai ba câu liền thả đi.



Tướng lĩnh cấm quân Nguyên Thạch Lục khom lưng, hành quân lễ, chắp tay thỉnh tội nói: "Kính xin công chúa thứ tội, cho dù là phượng lệnh của Hoàng hậu nương nương, đêm khuya cửa cung không cho phép đi qua, thỉnh công chúa hồi cung, xin thánh chỉ của Bệ hạ."

Hắn cũng không dám nói gì khác, chỉ có thể đẩy Thẩm Ngọc Diệu về phía Hoàng đế, không phải hắn không nể mặt, mà thật sự là cửa cung này không thể tùy tiện mở.

Thẩm Ngọc Diệu ngồi trong xe ngựa móc hạt dưa ra, lại bày trà và điểm tâm, phía sau lấy đệm gối lưng, treo đèn cung đình đã thắp sáng lên bên cạnh, bắt đầu cắn hạt dưa.

Đèn cung đình được thắp sáng, ánh nến nhàn nhạt từ trong xe ngựa hắt ra, phản chiếu bóng dáng gầy yếu của thiếu nữ lên màn cửa, có thể nhìn thấy thiếu nữ ngồi rất ngay ngắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thân trên và đầu, không nhìn thấy cái tay đang bới hạt dưa của Thẩm Ngọc Diệu.

Bên trong quả thật chỉ có một người, Nguyên Thạch Lục thoáng thả lỏng một chút, nghĩ có thể là vị công chúa nào đó tùy hứng muốn ra cung chơi, cũng không suy nghĩ nhiều.


"Nguyên thống lĩnh, lệnh bài của Hoàng hậu nương nương không thể khiến ngươi nhượng bộ, ngươi cứ khăng khăng phải có thánh chỉ của Bệ hạ, là công khai khinh thường Phượng Nghi cung sao? Thất công chúa của chúng ta muốn xuất cung gặp Khúc tướng quân, cùng nhau lên kế hoạch đại thọ lần thứ tám mươi vào một tháng sau của Khúc lão phu nhân, hôm nay ngươi ngăn cản xe ngựa của Thất công chúa, làm chậm trễ đại thọ của Khúc lão phu nhân, sau khi trở về cũng không tiện giải thích đi?"


Mai Hương thầm thấy may mắn vì buổi tối mình đã ăn hai chén cơm lớn, nếu không lúc này thật đúng là không có khí lực chiến đấu với cấm quân.


Nguyên Thạch Lục không nghĩ tới trong xe ngựa này lại là Thất công chúa Hoàng đế yêu thương nhất, càng không nghĩ tới chuyện này còn liên quan tới Khúc lão phu nhân.


Nếu là quyền quý khác, hắn mặc kệ cái gì mà có sống lâu hay không, nhưng Khúc lão phu nhân là ngoại tổ mẫu của hắn.


Nếu thật sự nói đến, hắn và Thẩm Ngọc Diệu vẫn là huynh muội, mẫu thân bọn họ là tỷ muội ruột thịt.


"Chuyện này... Mạt tướng không biết lại là Thất công chúa đại giá, quấy nhiễu Thất công chúa, kính xin Thất công chúa thứ lỗi. Chỉ là đêm nay đã khuya, ngoài cung cũng có cấm đêm, hay là ngày mai công chúa lại xuất cung đến Khúc phủ thương bàn chuyện đại thọ có được không."


Ngày mai không phải hắn làm nhiệm vụ, hắn có thể mặc kệ chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK