• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, Thẩm Ngọc Diệu đứng dậy trang điểm, thay đổi một thân xiêm y nhẹ nhàng, ngồi trong phòng chờ người mình mời tới.

Nếu là muốn chơi trò sa bàn, đương nhiên là không thể chỉ có hai ba người chơi rồi. Tuy nói là hai quân đối đầu, nhưng nếu không có người ngoài cuộc, chẳng phải là thiếu đi một niềm vui lớn sao.

Thạch Thái Văn gần nhất, nên đến sớm nhất, sau khi ngồi xuống, vẫn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

"Tham kiến công chúa, sa bàn mà công chúa nói ở đâu?"

Sau khi Thạch Thái Văn tiến vào liền khẩn cấp hỏi Thẩm Ngọc Diệu, từ nhỏ đến lớn nàng không biết mình đã chơi bao nhiêu trò, nhưng chưa từng nghe nói có trò gọi là sa bàn, vì không biết nên mới khiến nàng đặc biệt tò mò.

"Gấp cái gì, lại đây ăn mứt, đây chính là thứ trong cung mà ta thích ăn nhất. Lần này xuất cung ta cố ý dẫn theo đầu bếp chuyên làm món này, tay nghề của đầu bếp kia rất tốt, trước đây ngươi cũng đã từng ăn đồ ăn ông ta nấu."

Thẩm Ngọc Diệu đẩy mứt trái cây trong tay giống như được phủ một lớp đường đến trước mặt Thạch Thải Văn, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng ấy.

Thạch Thải Văn nghe vậy, tò mò cầm lấy một miếng: "Vậy Thần nữ sẽ không khách khí nữa, đa tạ công chúa ban thưởng."

Thạch Thái Văn ăn qua không ít thứ, đặc biệt mứt lại là một loại đồ ăn vặt rất quen thuộc, theo nàng thấy, thứ này cũng không có gì đặc biệt, muốn nói đặc biệt thì nó đặc biệt ở chỗ là Thẩm Ngọc Diệu thích ăn.

Hơn nữa nàng đã ăn thức ăn do đầu bếp bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu nấu, mặn thơm ngon miệng, cũng rất hợp khẩu vị của nàng.

Mứt vừa mới vào miệng, Thạch Thải Văn liền nhíu mày.

Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của nàng ấy, thực sự rất ngọt.

Thạch Thái Văn không biết nên hình dung loại ngọt này như thế nào, một số người có xu hướng đổ cả lọ muối vào các món ăn, món mứt này sợ là đổ cả lọ đường vào mất.

Thạch Thải Văn thật sự là ăn không nổi, nhưng lại không thể nhổ ra trước mặt Thẩm Ngọc Diệu, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Ngọc Diệu vui vẻ khoái chí thưởng thức gương mặt nhăn thành hoa cúc của Thạch Thải Văn, trước khi Thạch Thải Văn thật sự chịu không nổi nữa mới đại phát từ bi.

"Trúc Hương, rót chén trà đắng cho Thạch nhị tiểu thư."

"Vâng."

Ngay khi Trúc Hương vừa rót đầy chén trà, Thạch Thải Văn đã vội chộp lấy, một ngụm uống cạn.

"Ngươi không nóng sao? Mứt này quả thật có hơi ngọt một chút, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ."



Thẩm Ngọc Diệu nhìn bộ dáng này của Thạch Thải Văn, có chút chột dạ, nàng chỉ muốn chọc ghẹo bằng hữu tương lai một chút, chứ không có ý định dùng đường đầu độc người.

Thạch Thải Văn cảm giác được hương vị ngọt gắt cuối cùng cũng bị pha loãng, thở phào nhẹ nhõm.

"Công chúa thứ tội, thần nữ từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, thật ra cũng rất ngon, chỉ là quá ngọt."

Có thể là bởi vì đêm qua có cuộc trò chuyện đêm khuya, hôm nay Thạch Thải Văn ở trước mặt Thẩm Ngọc Diệu có vẻ đặc biệt hoạt bát, cho nên mới mở miệng nói mấy câu như vậy.

Thẩm Ngọc Diệu là một công chúa lòng dạ hẹp hòi, có lẽ lúc này sợ là đã tức giận, cảm thấy Thạch Thải Văn quá mức vô lễ.

Cũng may Thẩm Ngọc Diệu không chỉ lòng dạ bao la mà còn rất hào phóng.

Nàng đã sớm chán ghét cái loại phương thức giao tiếp thận trọng này, Thẩm Ngọc Diệu thích Thạch Thải Văn như vậy hơn, có cái gì nói cái đấy.

Không câu nệ gò bó, sau này tụ tập tán gẫu bát quái ăn dưa, mới có thể thoải mái hơn. Ch𝐮𝓎ê𝗇 tra𝗇g đọc tr𝐮𝓎ệ𝗇 ﹟ 𝒯r𝑈 m𝒯r𝐮𝓎ệ𝗇﹒𝐕𝗇 ﹟

"Là ta không đúng, để ngươi phải chịu khổ, như vậy đi, lát nữa nếu ngươi không muốn chơi nữa, cứ nói thẳng với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm cớ, tới yểm hộ."

Thạch Thải Văn nghe xong lời hứa này, dở khóc dở cười đáp ứng một tiếng.

Hôm nay nàng được mời đến đây để chơi, sao có thể chưa gì đã đòi ngừng chiến được chứ?

Mà thôi, Thẩm Ngọc Diệu là công chúa, cũng không thể vì chút chuyện nhỏ khiến công chúa phải bồi lỗi với mình được.

Hai người đang nói cười, Trúc Hương ở bên ngoài canh cửa liền tiến vào.

"Khởi bẩm công chúa, Tần Lương Đệ và Thạch đại tiểu thư đến rồi."

"Để các nàng vào đi."

Thẩm Ngọc Diệu đứng dậy vừa muốn đến cửa nghênh đón người, đã bị Thạch Thải Văn bên cạnh giữ chặt.

Nàng nghi hoặc nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy tiểu đồng bọn vừa rồi thần thái sáng láng, giờ phút này lại giống như cà tím ngâm sương.

"Công chúa, ngài gọi ai tới vậy?"

Kỳ thật Thẩm Ngọc Diệu đã sớm đoán được Thạch Thái Văn sẽ có phản ứng này.

"Hoàng tẩu ở phụ cận du ngoạn, a tỷ ngươi cũng ở cùng tỷ ấy, hôm nay nếu đã có đồ chơi mới mẻ, đương nhiên phải mời Hoàng tẩu tới đây chơi rồi, cũng không thể chỉ mời Hoàng tẩu, không mời a tỷ ngươi được.''

Thạch Thải Văn cúi đầu thấp hơn: "Công chúa, vậy thần nữ, thần nữ có thể cáo lui trước không?"

Hiện tại Thạch Thải Văn nói chuyện cũng trở nên ấp úng.

"Ta có thể giúp ngươi trốn a tỷ ngươi, nhưng chuyện này cũng không phải nói trốn là có thể trốn được. Hơn nữa ngươi tránh được mùng một, thì có tránh được mười lăm không?"

Thạch Thải Văn bị lời của Thẩm Ngọc Diệu lay động.

Hoặc là nói bị lừa một cách khập khiễng, hoàn toàn quên lúc trước đã hạ quyết tâm muốn trốn tránh Thạch Thải Vi.

Nàng đúng là tránh không được mười lăm, nhưng bị phạt vào mùng một và bị phạt vào mười lăm là hoàn toàn khác nhau nha.

Trong lúc nói chuyện, Tần Thục Quân và Thạch Thải Vi đã chậm rãi đi vào.

Thạch Thải Văn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hô hấp cũng đình trệ.

Thẩm Ngọc Diệu tiến đến bên tai Thạch Thải Văn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay có ta và Hoàng tẩu ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."



Thạch Thải Văn ủy khuất trông mong nhìn Thẩm Ngọc Diệu, rất muốn hỏi một câu, nàng có thể mỗi ngày đều ngủ cùng một chỗ với Thẩm Ngọc Diệu được không, bất kể là thời điểm nào.

Lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, mang theo khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, nghênh đón tiến lên, chào hỏi Tần Thục Quân.

"Thạch Thải Văn, nhị nữ nhi của Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh, hành lễ chào hỏi Thái tử Lương Đệ, thỉnh an Lương Đệ." Thạch Thải Văn lễ nghĩa vô cùng chu toàn, lúc hành lễ nhu thuận đáng yêu, không thấy bộ dáng la trời mắng đất hôm trước.

"Hoàng tẩu tới rồi." Thẩm Ngọc Diệu cũng tiến lên chào hỏi, so với lễ tiết phức tạp của Thạch Thải Văn, Thẩm Ngọc Diệu chào hỏi đơn giản hơn nhiều, gật gật đầu là được.

Thạch Thải Vi cũng giống như Thạch Thải Văn, cúi đầu hành lễ với Thẩm Ngọc Diệu, không đợi nàng ấy nói một tràng dài, Thẩm Ngọc Diệu nhanh chóng cắt ngang.

"Cũng chỉ là lén lút gặp khách, bằng hữu gặp nhau mà thôi, cần gì phải đa lễ? Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, Trúc Hương, đem sa bàn ta phân phó các ngươi làm tới bày ra."

Thẩm Ngọc Diệu trực tiếp đi vào chủ đề chính, kéo tiểu đồng bọn vào trong phòng, điều này làm cho Thạch Thải Vi vốn còn muốn nói thêm vài câu, không thể không nén lửa giận lại.

Đây là cố ý hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Thạch Thải Vi nhìn động tác vô cùng thân mật, tựa như muội muội và công chúa rất thân thiết, ánh mắt càng sâu.

"Người trẻ tuổi thực sự tràn đầy năng lượng, đầu óc cũng linh hoạt, có thể nghĩ ra những thứ mới lạ, ta chưa từng nghe qua có trò tên là sa bàn. Thái Vi, ta và ngươi thật vất vả mới ra khỏi kinh thành dạo chơi, không cần nghĩ đến những chuyện khiến tâm trạng không vui làm gì."

Tần Thục Quân có ý tứ.

Thạch Thải Vi làm sao có thể nghe không ra? Nàng không chỉ nghe ra ý của Tần Thục Quân, mà còn hiểu được hành động thân mật của Thẩm Ngọc Diệu đối với Thạch Thải Văn, có dụng ý gì.

Không phải là muốn nàng không đề cập đến chuyện Thạch Thải Văn và Dương Khả Khanh đánh nhau trước đó sao?

"Chuyện này không đơn giản như vậy, Thải Văn thật sự quá liều lĩnh, dù hôm nay ta có buông tha cho muội ấy, thì sau khi trở về cũng không thể không trách phạt được."

Còn không bằng cứ động thủ trước, hung hăng dạy dỗ một trận, chờ phụ mẫu hồi kinh nhìn thấy Thải Văn bị phạt thảm như vậy, có lẽ sẽ mềm lòng buông tha.

Cũng coi như để Thạch Thải Văn ghi nhớ, hiện tại là thời khắc mấu chốt trên triều chính, muội ấy không giúp phụ thân san sẻ ưu phiền thì thôi đi, sao còn gây thêm phiền phức chứ?

Tần Thục Quân nghe vậy, che miệng cười khẽ: "Ta biết ngươi là người miệng thì sắc như dao nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, yêu cầu nghiêm khắc cũng đều là vì tốt cho muội muội ngươi. Chỉ là chuyện xảy ra, không nên cứng ngắc chỉ trích muội ấy, Thái Văn từ nhỏ đã thông tuệ, nếu ngươi nhẹ nhàng nói với muội ấy, muội ấy sẽ hiểu được đạo lý thôi."

Trên mặt Thạch Thải Vi hiện lên vài phần chua xót: "Ngược lại ta hy vọng muội ấy không cần thông minh như vậy."

Ngốc nghếch sống cả đời không tốt sao?

"Nói nhảm gì vậy? Người khác muốn có một muội muội thông minh, đến trước mặt Phật cầu cũng cầu không được đấy."

Thạch Thải Vi cười mà không nói, Tần Thục Quân thấy nàng ấy như thế, đáy lòng nổi lên gợn sóng.

Nàng nhớ tới những ngày trước kia cùng bằng hữu nói đủ thứ chuyện, bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, mỗi người đều có tâm tư riêng, không thể thẳng thắn như trước nữa.

"Hoàng tẩu! Tỷ còn ở đó nói gì vậy? Thôi nào, lại đây! Sa bàn đã được bày xong rồi."

Dựa theo thính giác của người bình thường, sau khi kéo dài khoảng cách, Tần Thục Quân và Thạch Thải Vi hạ thấp giọng nói chuyện, Thẩm Ngọc Diệu bên này tuyệt đối không có khả năng nghe được.

Nhưng thích giác của Thẩm Ngọc Diệu rất khủng, thanh âm hai người Tần Thục Quân nói chuyện tựa như có một chiếc loa đang phát bên tai nàng vậy, có thể nghe thấy rõ ràng.

Cũng may hai người không có đàm luận bí mật gì, Thẩm Ngọc Diệu không bị ép nghe thấy thứ không nên nghe.

Lúc trước điều tra hắc điếm, bị ép tra ra một âm mưu kinh thiên động địa, đã làm cho Thẩm Ngọc Diệu có chút hối hận, thân là một cao thủ hỗn loạn, cho nên Thẩm Ngọc Diệu không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác, cảm giác bị ép tham gia vào một ván cờ không hề dễ chịu chút nào.

So với bị động, Thẩm Ngọc Diệu càng có khuynh hướng nắm giữ quyền chủ động hơn.

Trò chơi sa bàn thực sự có thể so sánh với cờ vua ba chiều lập thể, nhưng có nhiều thay đổi hơn so với cờ vua.



So sánh khảo nghiệm quan điểm đánh giá đại cục của một người, chơi cờ vua có thể nhìn thấu tính tình và phong cách làm việc của một người, với sa bàn, có thể nhìn thấy tất cả rõ ràng hơn.

Có thể nói là nhìn thấu điểm dễ thủ khó công của một người làm quan.

Ưu thế về địa hình và thẻ bài có thể bù đắp cho sự chênh lệch về binh lực.

Một dòng sông lớn chảy liên tục, ngăn cách hai bên.

"Thật tinh xảo. Bản đồ chiến trường biên cương e rằng cũng không tinh xảo bằng." Thạch Thải Vi sau khi nhìn thấy sa bàn, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Cuối cùng hóa thành một câu cảm thán.

Thạch Bành Sinh là Hình bộ thượng thư, khác với với Binh bộ, Thạch Thải Vi nhìn mà thèm, cũng không thể tự tạo ra cho mình một bộ.

Hơn nữa, phụ thân của Khúc quý phi chính là Đại tướng quân, Ngọc Dương công chúa chế tạo ra đồ vật như vậy, sao Khúc đại tướng quân có thể không biết được?

Điểm này Thạch Thải Vi đúng là đã nghĩ sai rồi, ngày hôm qua Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên nghĩ đến trò sa bàn, ngoại trừ các nàng ra, không ai phát hiện.

Cát và ván gỗ rất dễ làm, vẽ thẻ lại càng nhanh hơn, chỉ cần chuẩn bị trong một buổi sáng là gần như đã hoàn thành.

Nhìn thì tinh xảo, thật ra lại rất đơn sơ.

"Trò chơi này kỳ thật cũng không khác chơi cờ là mấy, nếu không hai tỷ muội các ngươi chơi thử xem?"


Thẩm Ngọc Diệu đề nghị, ánh mắt Thạch Thải Văn nhìn sa bàn cũng thẳng tắp, có thể thấy được là cực kỳ thích, nghe vậy cũng không để ý đến nỗi sợ tỷ tỷ nữa.


Chỉ là không thể bỏ qua lễ nghĩa.


"Công chúa chơi trước một ván làm mẫu được không?"


Nghe được muội muội nói ra câu hỏi thân mật như vậy, Thạch Thải Vi ngẩng đầu, nhẹ giọng quát lớn: "Thái Văn! Công chúa muốn làm gì, đến lượt muội lên tiếng sao? Xin công chúa thứ tội, Thái Văn còn nhỏ, cư xử ngang ngược, mạo phạm công chúa."


Thạch Thải Văn bị giáo huấn không ngẩng đầu lên được, nhiệt huyết hừng hực bị tạt cho tắt ngúm nguội lạnh.


Thẩm Ngọc Diệu thấy thế, trong lòng lắc đầu, điểm xuất phát của Thạch Thải Vi rất tốt, nhưng lại lớn lên trong sự quản giáo lễ nghi nghiêm ngặt, bản thân tính tình tương đối cứng nhắc.


Chắc chắn không hợp với nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK