• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Đại Trang rất coi trọng xuất thân, ngay cả Thạch Bành Sinh đã leo được lên vị trí thượng thư, dù xuất thân hàn môn không phải thứ dân chân chính, cũng bị người đời xem thường, chứ nói chi là các ám vệ.

Các ám vệ thật ra chính là một đám cô nhi không cha không mẹ, không có dòng tộc làm chỗ dựa.

Bọn họ sống hay chết, không ai để ý, Hoàng đế bồi dưỡng bọn họ, cũng chỉ là tiện tay, hy vọng có thể tại thời khắc cuối cùng, giữ lại cho mình một nước cờ bảo vệ mạng sống mà thôi.

Địa vị của họ chẳng khác gì nô bộc, cung nhân ở trước mặt Thẩm Ngọc Diệu tự xưng là nô tỳ, cấm vệ quân tự xưng là thuộc hạ ti chức, mà Vu Tam vẫn luôn tự xưng là tiểu nhân trước mặt Thẩm Ngọc Diệu.

Giống như cách xưng hô của tên tiểu nhị khi đối mặt với lão chưởng quầy, tuy nói là thân phận bình dân cao hơn nô bộc một chút, nhưng vẫn thuộc tầng lớp thấp kém.

Cho nên lúc trước Thẩm Ngọc Diệu quan tâm đến Vu Tam, trong lòng Vu Tam rất cảm động, lần đầu tiên trong đời không tuân theo chức trách của một ám vệ, không trực tiếp rời đi sau khi làm xong việc, mà lựa chọn lưu lại.

Lựa chọn nghe theo lời Thẩm Ngọc Diệu, giả làm cung nhân bên cạnh Thẩm Ngọc Diệu, quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời.

"Vậy chờ sau khi ta hồi cung, ngươi vẫn đi theo bên cạnh ta, làm một thị vệ có được không? Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ trả lương cho ngươi, phụ hoàng cho ngươi bao nhiêu, ta cho gấp đôi, không cho ngươi gấp ba."

Thẩm Ngọc Diệu đương nhiên biết Vu Tam nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế, không chỉ bởi vì lương bổng gì gì đó, chắc chắn Hoàng đế còn có thủ đoạn khác để khống chế ám vệ.

Nhưng nàng vẫn nói đến tiền lương, y như người bình thường nhăm nhe đào góc tường.

Điều này làm nội tâm Vu Tam hơi xúc động, Thẩm Ngọc Diệu là ai? Nàng chính là công chúa được sủng ái nhất, nàng xin Hoàng đế thứ gì mà Hoàng đế lại không cho nàng chứ, cho dù nàng muốn kỳ trân dị bảo khác, Hoàng đế cũng sẽ cho nàng.

Đây vốn là một câu hỏi không có sự lựa chọn, nhưng Thẩm Ngọc Diệu thể hiện mình rất coi trọng ý kiến của Vu Tam, khiến Vu Tam cảm nhận được sự ấm áp khi được người khác tôn trọng, khiến cho cuộc đời vốn chẳng còn hy vọng, chợt bừng lên một tia sáng.



Khiến lòng nàng ấy dâng lên vài phần chờ mong với việc trở thành thuộc hạ của Thẩm Ngọc Diệu.

Đúng là một tiểu hồ ly giảo hoạt. Vu Tam thầm nghĩ, vị Ngọc Dương công chúa này hoàn toàn trái ngược với vị công chúa trong lời đồn thổi, không phải là người điêu ngoa tùy hứng, mà ngược lại tính tình cực tốt, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế.

Vu Tam hơi đoán một chút, có thể hiểu được vì sao Thẩm Ngọc Diệu lại muốn giữ mình lại, chắc chắn là muốn giấu chuyện khách điếm lần này.

Thẩm Ngọc Diệu hỏi xong, cũng không nói gì nữa, nàng lẳng lặng chờ Vu Tam trả lời, có vẻ không hề sốt ruột chút nào.

Nhưng thật ra thì lòng bàn tay bưng chén trà, đã toát ra một tầng mồ hôi.

Đột nhiên, Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy Vu Tam quỳ xuống trước mặt nàng, động tác cực nhanh bái lạy một cái, miệng nói: "Thuộc hạ nguyện nghe công chúa sai xử, từ nay về sau sẽ tôn công chúa là chủ, trung thành tuyệt không hai lòng, sống chết không rời!"

Thẩm Ngọc Diệu vội vàng đứng lên đỡ Vu Tam.

Vu Tam vốn muốn kiên định quỳ một lúc, dùng hành động này để biểu hiện lòng trung thành của mình, kết quả bàn tay mềm mại trắng nõn của tiểu công chúa vừa đặt trên cánh tay nàng ấy, nàng ấy liền bị người dùng sức nâng lên.

Đúng vậy, Vu Tam đang duy trì động tác quỳ, bị Thẩm Ngọc Diệu nâng lên.

Trong nháy mắt đối mặt với Vu Tam, Thẩm Ngọc Diệu xấu hổ muốn chạy trốn khỏi tinh cầu này ngay trong đêm.

"A, Vu, Vu Tam cơ bắp của ngươi quả không tệ nha, luyện tập rất rắn chắc." Người bình thường đại khái sẽ bị Thẩm Ngọc Diệu kéo đến trật cả khớp, kết quả bị nàng lôi lên mà vẫn nguyên vẹn, có thể thấy được lực lượng nòng cốt của Vu Tam rất đỉnh.

Vu Tam rất nhanh liền khôi phục biểu tình, nàng ấy bất động thanh sắc hạ chân xuống, đứng thẳng người, tầm mắt đang từ cùng nằm trên một đường thẳng lập tức biến thành từ trên cao nhìn xuống.

Thẩm Ngọc Diệu vì chiều cao của mình mà thở dài, rốt cuộc khi nào nàng mới có thể cao lên đây trời!

"Thuộc hạ thất lễ, thỉnh công chúa thứ tội."

"Không phải ngươi thất lễ, là ta quá sốt ruột, ta trời sinh khí lực có hơi lớn một xíu, gần đây hình như có phát triển một chút, khí lực lại càng lớn." Thẩm Ngọc Diệu trước tiên cho Vu Tam nhìn thấy một phần đáy giếng, ý đồ là khiến Vu Tam sau khi thấy được năng lực của nàng có thể khiêng nàng ấy lên, bị dọa đến mức ngất đi.

Vu Tam có thể ngất đi hay không, chính Vu Tam cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu để Hoàng đế và các Quý phi trong cung biết, tiểu khả ái bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, lại có sức lực có thể nhấc bổng người khác lên, chắc chắn là bọn họ sẽ ngất vì sốc.

Vu Tam không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, dù sao đối với nàng ấy mà nói, giá trị vũ lực cá nhân của Thẩm Ngọc Diệu cao thấp như nào, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ấy tận trung tận trách, hộ tống Thẩm Ngọc Diệu.

"Nếu ngươi đã nói về sau sẽ nghe theo ta, vậy hai phần khẩu cung này, trước tiên không nên mang vào trong cung, sau đó tỉ mỉ tra hỏi bọn chúng, hiện tại phần nổi đã lộ ra, nhưng vẫn còn quá nông. Đỗ Cao Tuấn kia có một bằng hữu tốt là Hộ bộ thượng thư, bản thân còn làm quan hơn mười năm, sao có thể bị hai kẻ dân thường lôi xuống đài được, trong vụ này tuyệt đối có trò mèo vờn chuột."

Ngay từ đầu khi Thẩm Ngọc Diệu biết chuyện này, liền cảm thấy không đơn giản như thế.



Đỗ Cao Tuấn bị tóm nhanh như vậy, sau đó lại chết trong ngục, tất cả đều xảy ra quá nhanh, quá hợp lý, giống như có ai đó đã lên kịch bản từ trước, trùng hợp đến kinh người.

Nếu đổi một góc độ khác nhìn chuyện này, Đỗ Cao Tuấn không phải cẩn thận mấy cũng có sai sót, mà là bị người ta tính kế không chừng?

Hoặc là, ngay cả những trận cãi vã của Dương Thành Nghiệp và Thạch Bành Sinh cũng đều nằm trong tính toán của người đứng sau?

Quan hệ triều đình rắc rối phức tạp, ngoài mặt thì Đại Trang là một đất nước bình yên hài hòa. Nhưng không ai biết dưới sự phồn hoa của vẻ ngoài ấy ẩn giấu bao nhiêu ngọn sóng ngầm.

Thẩm Ngọc Diệu là công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất, trước mắt thì Thái tử một mình một cõi, thuộc dạng một trong những nhân vật trung tâm chính trị, chờ nàng càng ngày càng cao lên, địa vị của nàng cũng sẽ càng ngày càng cao, khả năng bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực cũng sẽ càng ngày càng cao.

Thẩm Ngọc Diệu cũng không muốn ngồi chờ chết, nếu nàng muốn có kết cục tốt, nàng nhất định phải lấy thân phận kỳ thủ nhập cuộc, mà không phải trở thành quân cờ trong tay người khác.

Bên ngoài Ngọc Độ trấn, có người ngồi ở trong xe ngựa, dùng ở bên cạnh con đường nhỏ.

Hắn đang pha trà, động tác chậm rãi, nhất cử nhất động lộ ra một loại ổn trọng như thể nắm chắc thế cục trong lòng bàn tay.

Bên ngoài xe có tiếng ngựa chạy, rất nhanh một người ăn mặc theo kiểu thương nhân chạy đến trước xe ngựa, xuống ngựa hành lễ.

"Thuộc hạ tham kiến Vương gia."

Ngồi bên cạnh mã phu, thiếu niên có da trắng nõn mở miệng hỏi: "Tình hình Ngọc Độ trấn thế nào rồi?"

"Người đều bị ám vệ bên cạnh công chúa bắt hết rồi ạ."

"Công chúa?"

Nam tử trong xe mở miệng, giọng nói như cẩm ngọc, vô cùng thanh thúy, nếu Thẩm Ngọc Diệu ở đây, có lẽ có thể nghe ra được là giọng của ai.

Còn không phải là huynh trưởng ruột thịt của nàng, Tam hoàng tử Thẩm Thanh Cẩn sao.

"Là Ngọc Dương bắt lại?" Diện mạo của Thẩm Thanh Cẩn và Thẩm Ngọc Diệu có hai phần tương tự, chỉ là Thẩm Ngọc Diệu đáng yêu, Thẩm Thanh Cẩn tuấn mỹ, vài phần tương tự này bởi vì nam nữ khác biệt, nên cũng không thể hiện được gì.

Nếu nói về thật sự giống nhau thì phải nói đến Thẩm Ngọc Diệu và Thái tử, còn cả Hoàng đế nữa, mắt mũi mồm miệng ba người này mới gọi là giống nhau.

Đứng cùng một chỗ, có thể khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra là người một nhà.



Thẩm Thanh Cẩn rất không thích Thẩm Ngọc Diệu có tướng mạo tương tự Thái tử, hắn chán ghét Thái tử, chán ghét Hoàng hậu.

"Hồi Vương gia, người quả thật bị công chúa bắt lại, người động thủ chính là ám vệ trong cung, hiện tại Ngọc Độ trấn đã bị bao vây, thuộc hạ không thể tới gần.''

"Ừm." Thẩm Thanh Cẩn vốn còn lo lắng người bị người khác bắt, nếu người bắt là Thẩm Ngọc Diệu, vậy thì không cần phải lo: "Hồi phủ đi."

Phủ Vương gia của Thẩm Thanh Cẩn ở bên ngoài đã xây dựng xong, Hoàng đế ban cho hắn phong hào Thân, gọi là Thân vương.

Chữ này rất có ý tứ, đứng thứ chín trong địa chi, mà số chín luôn được coi là một số tôn quý, nhưng đồng thời, Thân lại có ý là thần, Thanh là lôi (sấm), ánh sáng là điện, chỉ có thể tỏa sáng nhất thời.


Trong ngoài triều đình không ít người phỏng đoán ý tứ của Hoàng đế, muốn từ phong hào này, nhìn ra tương lai của Tam hoàng tử.


Bản thân Tam hoàng tử ngược lại không có danh hiệu, dù sao vương gia ở vương triều này không có đất phong, gọi là cái gì cũng chẳng sao cả.


"Vương gia, thuộc hạ thỉnh mệnh, giết bọn chúng, diệt khẩu phòng ngừa mọi chuyện bị bại lộ."


"Không cần." Thẩm Thanh Cẩn biết, Ngọc Dương tra được, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với bên ngoài. Bởi vì họ là huynh muội ruột thịt, vừa sinh ra đã bị buộc chung một sợi dây thừng.


Thẩm Thanh Cẩn nghĩ rất đẹp, nhưng Thẩm Ngọc Diệu này thì có bao giờ hành động theo lẽ thường đâu.


Nàng không có buộc chung một sợi dây thừng với kẻ nào hết á, nàng một lòng chỉ muốn xem kịch, mắc cái gì một hai cứ phải lôi nàng lên thuyền giặc chứ?


Ai mà có ngờ vừa duỗi tay lôi nàng, nàng liền trở tay bẻ gãy tay của người ta đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK