• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhĩ Gia bị tin tức tố của hắn trấn an thật sự thoải mái, đại não bắt đầu nói lung tung: “Lúc ấy anh không thích tôi, không tính lúc đó, tính đi tính lại chỉ có mình tôi đơn phương. Tôi không có kinh nghiệm…… Nhưng mà anh hình như vẫn, vẫn có kinh nghiệm hơn tôi.”

“Tiết sinh lý tôi nghe giảng nhiều hơn cậu.” Thiệu Giang Tự vuốt tóc mái bị mồ hôi thấm ướt đẫm của y, “Tiết sinh lý cậu làm gì?”

“Ngủ.” Lâm Nhĩ Gia ngoan ngoãn khai báo, “Sau đó vẫn là viết thư tình cho anh.” Y nhắm mắt lại tựa vào trong lồng ngực Thiệu Giang Tự, âm thanh lầu bầu nho nhỏ oán giận nói, “Kết quả mỗi bức thư tôi viết, anh xem xong đều không đồng ý.”

“Nhưng bức nào tôi cũng nghiêm túc đọc.”

“Haiz.” Lâm Nhĩ Gia lắc đầu, ủy ủy khuất khuất nói, “Không đồng ý chính là không đồng ý, tôi đã thất tình hơn vạn lần rồi.”

“……” Thiệu Giang Tự trầm ngâm sau một lúc lâu nói, “Còn khó chịu không?”

“Đỡ nhiều rồi……” Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên tỉnh táo lại, ý thức được chính mình hình như vừa nãy nói mấy lời vô nghĩa có phần vượt quá ranh giới.

Y mở to mắt ngẩng đầu nhìn sang Thiệu Giang Tự, lập tức bị tọa thẳng thân mình, “Tôi lúc nãy quá thoải mái…… A không phải, lúc nãy đầu óc không tiếp thu rõ lắm, dạo này đầu óc có chút vấn đề, luôn nói nhảm, anh đừng để ý. Tôi bây giờ rất tốt, vô cùng tốt.”

Thiệu Giang Tự nhìn y, “Vô cùng tốt?”

“Một trăm phần trăm khỏe mạnh!” Lâm Nhĩ Gia chắc chắc gật đầu, “Thắt lưng không mỏi, chân không đau, đi đường cũng có sức lực, một hơi leo thẳng năm tầng lầu, không hao chút sức!”

“…… Vậy là tốt rồi.” Thiệu Giang Tự gật gật đầu, “Xuống xe đi, tôi cùng cậu đi dọn đồ, chuyển đến chỗ tôi.”

“A…… Tôi…… cái kia……” Lâm Nhĩ Gia còn phản xạ có điều kiện nghĩ muốn kháng cự đến phút cuối.

“Tôi không yên tâm.” Thiệu Giang Tự đánh gảy lời y, mở cửa xe đi xuống xe, dùng tay bảo hộ đầu của y lúc xuống xe, “Cậu là Omega của tôi, là bạn đời của tôi, tôi sẽ đối xử có trách nhiệm với cậu.”

“Ách…… Vậy được rồi.” Lâm Nhĩ Gia không được tự nhiên gật đầu, nghĩ thầm, cũng được, dù sao tình trạng bây giờ của tôi cũng cần đến anh, cứ cho là tối qua anh ở trên người tôi hung hăng thoải mái làm, cũng nên có chút bồi thường thiệt hại đi.

Y mới từ Giang Thị trở về, hành lý tùy thân cũng không có bao nhiêu, *rất nhanh đã dọn xong. Thời điểm y đang miệt mài dọn đồ đạc, đại tổng tài Thiệu Giang Tự *một ngón tay cũng không cử động đa số thời gian đều nhìn chằm chằm y.

(câu gốc là 形容动作迅速利落: Diễn tả hành động nhanh, gọn)

(指不能参与或介入某件事情: Đề cập đến việc không tham gia hoặc can thiệp vào một cái gì đó.)

Lâm Nhĩ Gia cảm thấy càng ngày càng khó chịu, giống như năm đó y mỗi ngày bám lấy Thiệu Giang Tự, hiện giờ đổi ngược lại, đối phương trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc nhìn mình như vậy.

Thời điểm xuống lầu, đại tổng tài rốt cuộc cũng phát huy một chút tác dụng cùng giá trị còn tồn tại, thay y đang trong giai đoạn yếu ớt vô lực của Omega mang hành lý đến hai lần.

“Tôi……..tôi ngủ phòng khách.” Khi tiến vào cửa nhà Thiệu Giang Tự, Lâm Nhĩ Gia trước hết biểu lộ lập trường, quyết tâm phải phòng ngừa tránh gây thêm phiền toái cho Thiệu Giang Tự.

Y chỉ cần làm một trang hảo hán biểu hiện không đề cập tới chuyện ái mộ theo đuổi năm đó, ra vẻ giống như việc bị đánh dấu căn bản không cần hắn phải chịu trách nhiệm, Thiệu Giang Tự hẳn là sẽ không cảm thấy y là tên gây rối.

“Phân phòng ngủ?” Thiệu Giang Tự cùng y xác định một lần, thấy y thái độ kiên quyết, liền phân phó quản gia đi dọn dẹp sạch sẽ *khách phòng, đem hành lý của y đem vào.

(Phòng cho khách á 😗)

Lâm Nhĩ Gia quả quyết không muốn ngủ trong phòng ngủ chính. Ngày hôm qua xảy ra chuyện củi khô lửa bốc là ở đây, cho dù trong đầu trí nhớ vụn vặt không nhớ gì, y sợ thân thể còn nhớ rõ, hễ là nằm trên đó, y sợ chính mình cũng không khống chế nổi bản thân.

“Cái kia…… Thiệu Giang Tự.” Trước khi vào phòng đóng cửa lại, Lâm Nhĩ Gia nhỏ giọng gọi Thiệu Giang Tự sau khi sắp xếp ổn thỏa cho y đang muốn rời đi.

“Ừm?” Đối phương xoay người lại nhìn y, vẫn là *khuôn mặt bài tú-lơ-khơ không cảm xúc, nhưng nhìn không ra sự thiếu kiên nhẫn, giờ phút này dáng vẻ giống như rất nhẫn nại.

(Poker face: thường chỉ hành vi của một người trong các ván bài bình tĩnh, không biểu cảm gì bất kể quân bài mình lấy được là tốt hay xấu, mục đích là để đối thủ không thể nhìn thấu khuôn mặt của họ.

Trong ngôn ngữ hàng ngày, nó được mở rộng để chỉ loại người giữ khuôn mặt vô cảm và không biểu lộ cảm xúc.)

“Hôm nay cám ơn anh.” Lâm Nhĩ Gia chân thành nói lời cảm tạ.

“Không sao.” Thiệu Giang Tự thản nhiên nói, “Ngày hôm qua là thời kỳ nhạy cảm của tôi, cậu cũng mệt mỏi nhiều rồi, đây là lần đầu tiên trải qua nhanh như vậy.”

Lâm Nhĩ Gia nghe vậy mặt không tự giác đỏ lên, “Sau, sau này tôi cũng có thể giúp anh.”

“Ừm.” Thiệu Giang Tự xoay người trở về phòng, “Cậu chạy không nổi đâu.” =)))

Không biết có phải hay không hai ngày nay cùng Thiệu Giang Tự tiếp xúc gần gũi, thậm chí khoảng cách còn đạt tới số âm…… Ban đêm, Lâm Nhĩ Gia an ổn nằm trên giường lớn mơ, rất lâu rồi mới mơ thấy Thiệu Giang Tự, mơ thấy khoảng thời gian bọn họ cùng học chung cấp 3.

Là khi y cuối cùng cũng nói rõ với Thiệu Giang Tự vào ngày nào đó Thiệu Giang Tự cùng mọi người chụp ảnh tốt nghiệp cấp 3. Bởi vì khi ấy y cảm giác thái độ Thiệu Giang Tự gần đây đối với y cũng coi như ôn hòa.

Thời điểm nghỉ trưa, y mua chuộc được bạn cùng bàn của Thiệu Giang Tự, lấy quyển sách ngồi kế bên hắn làm bộ làm tịch cùng nhau đọc, Thiệu Giang Tự cũng ngầm đồng ý, thậm chí y không cẩn thận ngủ quên, lúc tỉnh dậy phát hiện Thiệu Giang Tự đem áo khoác đồng phục đắp cho mình;

Đến tiết thể dục, y ôm trái bóng rổ tung tăng đi bên cạnh Thiệu Giang Tự, Thiệu Giang Tự cũng sẽ đồng ý cho y đánh bóng rổ cùng với bọn hắn một chút, đôi khi còn thuận tiện mua cho y chai nước;

Còn khi ăn cơm ở căn tin, y bưng đồ ăn nghịch ngợm chạy tới chỗ đối diện Thiệu Giang Tự ngồi xuống, Thiệu Giang Tự cũng không phản đối, nhiều lúc thậm chí còn cùng y tán gẫu vài câu……

Tiểu Lâm Nhĩ Gia cảm thấy hết thảy mấy chuyện này quá tươi đẹp, cây vạn tuế này cuối cùng cũng vì y mà nở hoa rồi, cho nên y đã viết một phong thư tình nhất nhất chân tình cảm động, còn chạy đến cửa hàng hoa ở trường học đối diện mua một bó hồng *Comte De Champagne, đến căn tin trường học mua một thanh chocolate, thậm chí còn trộm loa của sở cảnh sát mang đến đây, quyết định vì người mình thích chiến đấu hết mình.

(香槟玫瑰:hoa hồng sâm panh (này là bông hồng vàng á mấy chị pónk)

Ngày hôm ấy tất cả chụp ảnh tốt nghiệp chung, y ngồi ở bên cửa sổ, một lỗ tai nghe giảng tiếng anh, lỗ tai còn lại chú ý hết đọng tĩnh ngoài cửa sổ, tai trái tràn đầy lời giảng *mệnh đề danh từ, tai phải cuồn cuộn liên tục *phản đối, cả người như đang ở *chế độ chờ.

(Câu gốc là 限制性定语从句: cái này tui tra trên baidu thì thấy nó giống với mệnh đề danh từ bên VN mình.)

(茄子:cà tím. Theo thuật ngữ Internet, nó chủ yếu đề cập đến việc không đồng ý với quan điểm của người khác và phản đối.)

(待机状态:Trạng thái chờ đề cập đến trạng thái trong đó các thiết bị điện tử như điện thoại di động hoặc máy tính được bật nhưng không thực hiện bất kỳ công việc quan trọng nào (nghĩa là không thực hiện các thao tác khác nhau trên tệp và chương trình). Ý nói Gia Gia tuy nghe giảng nhưng mà thân thể thì bất động cmnr.

Cuối cùng, trong một khắc lớp 12 đã chụp ảnh tốt nghiệp xong, y nhìn xuyên cửa sổ liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh cao lớn trong đám người, hai mắt sáng lên, càng thêm sống động.

Y cầm thư tình, hoa hồng, chocolate, lấy ra cái loa lớn, từ chỗ ngồi nhảy cẫng lên, giáo viên tiếng anh phẫn nộ la hét, y không quan tâm mà tông cửa xông ra, quang minh chính đại trốn học.

Y phi nhanh xuống lầu, lao ra khỏi cửa lớn, leo lên đài phun nước đứng ở giữa, giơ lên loa, khởi động loa, lớn tiếng hô: “Thiệu Giang Tự ——”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK