Đáng tiếc y sẽ không làm vậy, cũng chỉ có thể đi xuống bếp cắt cắt bày bày, xếp trái cây lên đĩa rồi mang ra ngoài, biểu hiện y từ tận đáy lòng nhiệt nhiệt hoan nghênh đối phương tới, kết quả đối phương vậy mà không thèm thưởng thức dĩa trái cây y dày công thiết kế.
Nũng nịu ỏng ẹo, nữ Omega trang điểm ăn mặc tinh xảo ngồi trên sô pha, đánh giá đồ ngủ y đang mặc cùng mái tóc bù xù sau khi tan làm, dùng giọng điệu kiêu căng thường thấy ở mấy cô nữ phụ xấu xa trong phim ngôn tình máu chó: “Chính là cậu cùng Giang Giang ca ca kết hôn?”
“Thật đúng là có người gọi anh ta là Giang Giang a?” Lâm Nhĩ Gia hứng thú kinh hỉ phát hiện, nhưng cũng không phải điều quan trọng.
“……” Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp không biết Lâm Nhĩ Gia là ngây thơ hay là giả ngu, dứt khoác tự mình giới thiệu, “Tôi tên Lí Mộc Vãn, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Giang Giang ca.”
“Vậy hai người bằng tuổi hả?” Lâm Nhĩ Gia gãi gãi đầu, “Vậy cô có phải hay không lớn hơn tôi một chút?”
Giọng điệu như trẻ con này suýt nữa khiến y tưởng rằng bản thân đang nói chuyện với Tiểu Sweetheart học cấp ba.
“……” Lí Mộc Vãn cảm giác mỗi một quyền của chính mình đều giống như *đánh vào bông vải, “Tôi biết cậu, lúc học cấp ba cậu luôn đến trước cửa lớp chúng tôi quấy rầy Giang Giang ca ca, nhưng anh ấy cũng không thèm để ý cậu, đúng không? Xin lỗi tôi nói thẳng, cha mẹ chúng tôi hy vọng hai người chúng tôi có thể kết hôn, cậu hiểu ý tôi không?”
(打在棉花上:khi một người giận dữ cãi cọ hoặc đánh nhau với người khác, đối phương hoàn toàn không đánh trả, thậm chí không nói lời nào. Cơn giận trong lòng không thể trút được.)
“Hiểu hiểu hiểu, tôi hiểu, tôi cũng có thể cảm giác được Thiệu Giang Tự trong nhà không quá quan tâm chuyện hôn sự của tôi và anh ta.” Lâm Nhĩ Gia chân thành gật đầu, sâu sắc bày tỏ lý giải và tán thành, “Nhưng Lí tiểu thư cô nghe tôi nói, tôi thề tôi bây giờ không có quấy rầy anh ta. Giai đoạn hiện tại của bọn tôi thuộc về thứ gọi là cố gắng chịu đựng nhau, cũng coi như là gia đình hòa thuận. Nếu như Thiệu Giang Tự muốn ly hôn tôi, tôi cũng đồng ý.”
“Cậu……” Lí Mộc Vãn dự tính đây sẽ là một cuộc chiến toàn là lời nói sắc bén cùng tranh luận gay gắt, không nghĩ tới đối thủ thái độ tốt bụng giống như người một nhà, nhất thời nghẹn lời, thật sự không hiểu nổi đấu pháp của đối phương.
Lâm Nhĩ Gia biết Lí Mộc Vãn, cũng biết nàng cùng Thiệu Giang Tự là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc. Lúc ấy trong trường học ai không ai không biết hai nhà bọn họ mấy đời thân nhau, qua lại chặt chẽ, người người đều nói Thiệu Giang Tự và Lí Mộc Vãn là do ông trời tác hợp.
Nhưng Tiểu Lâm Nhĩ Gia mười sáu mười bảy tuổi không sợ trời không sợ đất, mặc dù như vậy cũng vẫn tận dụng mọi thứ theo đuổi Thiệu Giang Tự, nghĩ rằng vạn nhất Thiệu Giang Tự lỡ như đúng lúc thích tiểu Omega lưu manh thì sao.
Mãi đến sau lại, Thiệu Giang Tự ở trước mắt bao người hung hăng vứt bỏ thư tình của y, đi vào khu phòng học lớp 12, Lí Mộc Vãn đi theo sau hắn cùng vào, sánh đôi với hắn bước lên lầu, cuối cùng song song biến mất ở chỗ rẽ. Y rốt cục mới tỉnh táo lại, ý thức được từ đầu *Đổng Vĩnh chính là muốn kết đôi với Thất Tiên Nữ chứ không phải kết đôi cùng Tôn Ngộ Không. (t/g so sanh ki cuc =)))
(Nói về chuyện tình yêu của người phàm Đổng Vĩnh cùng Thất Tiên Nữ.)
Thậm chí cho tới bây giờ, sau khi ăn ngủ bừa bãi với Thiệu Giang Tự mấy lần, y cũng vẫn cho là như vậy. Thiệu Giang Tự xứng đôi với Lí Mộc Vãn, quả thật xứng đôi hơn mình nhiều.
Cho nên khi đối mặt Lí Mộc Vãn, y tuy rằng biểu hiện chân thành đối đãi, bình thản ung dung, nhưng hoàn toàn không cảm giác được bản thân là vợ hợp pháp của hắn, chỉ cảm thấy mình đang *chiếm chỗ ở của người khác.
(鹊巢鸠占:què cháo jiū zhàn, có nghĩa chim tu hú không thể làm tổ và thường chiếm tổ của các loài chim khác bằng vũ lực. Ban đầu đề cập đến một người phụ nữ kết hôn và định cư tại nhà chồng. Sau này là một phép ẩn dụ cho việc chiếm chỗ ở của người khác.)
Y mặt mày tươi tắn dịu dàng đứng ở kế bên bàn trà, chờ đợi câu sau của Lí Mộc Vãn, cười đến nỗi cơ gò má trên mặt đã bắt đầu cứng đờ. Anh hùng tái thế của y cuối cùng cũng tan làm trở về.
“Gia Gia.” Thiệu Giang Tự vào nhà gọi tên y, “Hôm nay tôi đi ngang qua trường trung học Ninh thị, có mua cho cậu sủi cảo chiên ở trước cổng trường.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền thấy được một màn ngớ ngẩn—— tiểu Omega của hắn đang mặc đò ngủ hình gấu nhỏ ngoan ngoãn đứng thẳng, khuôn mặt tươi cười chiêu đãi em gái có mối quan hệ gia đình thân thiết mấy đời của hắn.
Một khắc kia nhìn thấy hắn đi vào nhà, tiểu Omega thành thật giải thích một câu cho hắn: “Tôi cùng Lí Mộc Vãn tiểu thư, đang hữu nghị nói chuyện tán ngẫu với nhau.”
Mà Lí Mộc Vãn, kỳ lạ hài hòa lên tiếng: “…… Đúng vậy, là như vậy.”
“Ba anh kêu em đến đây? Thiệu Giang Tự đổi dép trực tiếp đi tới, đứng trước mặt Lý Mộc Vãn, rũ mắt hỏi nàng.
“Không phải.” Lí Mộc Vãn lắc đầu, “Em chỉ nghe từ chú Thiệu nghe nói anh tự ý kết hôn, muốn đến xem thử đây là tình huống gì.”
Lâm Nhĩ Gia ở một bên yên lặng nhìn hai người nói chuyện với nhau, thầm nghĩ quả nhiên trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối thật sự. Y thậm chí lui về phía sau hai bước nhỏ, sợ phá hư hung hình đẹp của cả hai, kết quả bị Thiệu Giang Tự thấy được, nắm lấy tay y.
“Gia Gia.” Thiệu Giang Tự bình tĩnh dắt tay Lâm Nhĩ Gia, “Không còn sớm, theo tôi tiễn Lí tiểu thư đi.”
“……” Bị hạ lệnh trục khách, Lí Mộc Vãn nháy mắt mất đi khí thế cảm xúc nham hiểm của nữ phụ, “Giang Giang ca, em không hiểu, cậu ta không phải là đàn em cấp ba ngày ngày theo đuổi muốn cùng anh yêu đương sao? Anh không phải không thích cậu ta sao?”
Thiệu Giang Tự đem Lâm Nhĩ Gia kéo gần lại một chút, nghiêng đầu nhìn y một cái, “Gia Gia hiện tại không theo đuổi tôi nữa, tôi thích em ấy chết đi được.”
Lâm Nhĩ Gia: “……”
Giang Giang ca, mau thu tay lại đi, dáng vẻ này của anh quá tùy tiện rồi.
“Nhưng em vẫn không hiểu…… Từ từ, chờ một chút!” Lí Mộc Vãn hình như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Lâm Nhĩ Gia, “Năm đại học cậu sẽ không học ở Giang Thị chứ?”
Lâm Nhĩ Gia không rõ cho nên: “Đúng vậy, lớp 12 tôi chuyển đi rồi.”
Bởi vì mùa hè năm lớp 11 chuẩn bị lên 12 năm đó, y thật sự bị vị Giang Giang ca tuyệt tình này làm tổn thương đến lợi hại, ở trong trường học thấy cảnh sinh tình, y với mẹ kế Tôn Anh quan hệ gia đình cũng ngày càng sa sút, không thể giải hòa, y dứt khoác liền xin cha già chuyển y đến Giang Thị học lớp 12.
Vừa vặn chuyên ngành y thích tại đại học Giang Thị được xếp hạng tốt nhất về khoảng đào tạo, sau khi y tốt nghiệp cấp ba trực tiếp học ở đại học Giang Thị, rời xa nơi khiến y đau lòng ròng rã năm năm, mãi đến khi tốt nghiệp xong mới quay về.
“Được rồi.” Lí Mộc Vãn chợt xách túi đứng dậy, không thể đoán được thái độ kiên quyết vừa rồi đã thay đổi một trăm tám mươi độ, “Vậy cậu thắng, tôi đi. Trăm năm hảo hợp.”
“A?” Lâm Nhĩ Gia lờ mờ, bị Thiệu Giang Tự lôi kéo loạng choạng bước ra cửa tiễn khách, làm cách nào cũng muốn biết rõ bản thân tại sao lại thắng đột ngột như vậy? Vừa rồi hai người nói chuyện bằng mã hóa sao? Cả một quá trình chung quy lại cũng không thể thắng ở trình độ học vấn chứ?
Thẳng đến lúc cửa biệt thự đóng lại, Lâm Nhĩ Gia vẫn là không phản ứng kịp, cốt truyện phần giữa suy cho cùng đã đổ vào cái ly nào, y chỉ hiểu được phần đầu và phần cuối, y hoang mang hỏi Thiệu Giang Tự, “Tôi thắng ở đâu?”
Thiệu Giang Tự vân vê tay y, đem túi bánh sủi cảo chiên trong tay treo lên cổ tay y, “Bằng cấp?”