Y nghĩ, Thiệu Giang Tự này nhà giàu tài sản bạc triệu, hẳn là cũng không thiếu gì một cái đèn ngủ, y mang đi coi như là lưu giữ lại kỷ niệm.
Y vừa miên man suy nghĩ vừa chạy trối chết, suy nghĩ toàn bộ đều hình thành từ một mối quan hệ—— Thiệu Giang Tự cùng Chúc Cách thật sự có gian tình. Y cũng không muốn tin, nhưng y không có lý do gì để không tin chuyện này.
Khóa cửa biệt thự, còn chưa đi được vài bước, y bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Thiệu Giang Tự.
“Gia Gia?” Thiệu Giang Tự mang theo lo lắng gọi y, thanh âm có chút khàn khàn.
“Ừm.” Y ngoan ngoãn đáp.
Thiệu Giang Tự truy hỏi: “Em đang ở đâu?”
Lâm Nhĩ Gia nhìn bốn phía, “Cửa nhà.”
“Nhà của chúng ta?”
“Ân.”
Y trả lời xong bỗng thấy trong lòng chua xót, haiz, bọn họ còn có cái gọi là “nhà của chúng ta” sao.
“Được.” Thiệu Giang Tự nói với y, “Em chờ tôi, không được đi đâu, được không?”
Lâm Nhĩ Gia trầm ngâm mấy giây, “Được.”
Mặc dù giây trước y vẫn tin rằng những chuyện đã xảy ra có bao nhiêu hợp lý, tin rằng bản thân trong mắt Thiệu Giang Tự y đã mất đi mị lực, nhưng giây tiếp theo y lại bối rối vứt bỏ áo giáp, nguyện ý tin tưởng hắn, Thiệu Giang Tự gây xôn xao dư luận vì y mà đến, đến cho y một lời giải thích.
Lâm Nhĩ Gia ngồi trên vali của mình im lặng ngoan ngoãn chờ đợi, gió lạnh vào ban đêm thổi vào người, làm y khịt khịt mũi.
Hơn mười phút sau, xe của Thiệu Giang Tự cuối cùng cũng tới, vội vàng rẽ vào đường lộ trồng cây hai bên, đèn xe chiếu sáng làm mắt y không mở được, mãi đến khi chiếc xe ổn định dừng trước mặt y thì đèn xe phút chốc mới được tắt.
Sau đó Thiệu Giang Tự từ trong xe lao ra, chân dài bước mấy bước đã tới chỗ y, gương mặt phong trần mệt mỏi, không thể chờ đợi thêm.
Lâm Nhĩ Gia đáng lẽ có nhiều lời muốn nói cùng tràn ngập nhẫn mại mới có thể đối mặt với người này, nhưng khi y ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Thiệu Giang Tự, hít hít mũi nhỏ, thoắt ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt liền tí tách tí tách rơi xuống.
“Anh không thích hương cam phải không?” Y thanh âm nho nhỏ mở miệng hỏi, “Trên người anh toàn là mùi hoa lan.”
“Không phải, Gia Gia.” Giọng nói của Thiệu Giang Tự thế nhưng lại mơ hồ thấp thoáng một tia đau lòng cùng bối rối, hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho y, “Em nghe tôi giải thích, em bằng lòng tin tôi không?”
Lâm Nhĩ Gia ngồi trên vali, nghiêm túc nhìn hắn, “Anh có làm qua chuyện kia chưa?”
Thiệu Giang Tự lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Anh không có.”
“Ừm.” Lâm Nhĩ Gia khụt khịt mũi, thở phào một hơi, gật gật đầu, “Tôi tin.”
Lời còn chưa dứt, Thiệu Giang Tự đem y kéo qua, gắt gao ôm vào trong lòng. Hắn hôn nhẹ tai Lâm Nhĩ Gia, dùng giọng điệu tựa như cầu xin nói: “Gia Gia, phóng tin tức tố của em ra cho anh, át hết mùi hoa lan đi.”
Lâm Nhĩ Gia gật đầu, chậm rãi nâng mặt Thiệu Giang Tự lên, mang theo tin tức tố vị cam trong veo, ngoan ngoãn tiến tới, hôn nhẹ chỗ này, hôn nhẹ chỗ kia.
Y vừa rồi khóc rất nhiều, trên gương mặt đều là nước mắt, cọ cọ mặt Thiệu Giang Tự, khiến mặt hắn cũng ươn ướt, nhưng Thiệu Giang Tự lại phát ra tiếng thở dài an tâm.
“Đừng đi.” Thiệu Giang Tự hôn nhẹ hai má Lâm Nhĩ Gia, “Được không?”
Lâm Nhĩ Gia có chút lạnh, lôi vali nhỏ chui vào ngực hắn, “Được.”
Ngày hôm sau, tập đoàn Thiệu Thị ở toàn bộ trang tin tức lớn nhất đưa ra lời tuyên bố chính thức, trong tin tức đoạn video giám sát hoàn chỉnh cũng được up lên—— Chúc Cách Nhiên kì thực vào phòng không đến một phút đồng hồ sau đã bị đuổi ra ngoài cửa, phẫn nộ rời đi. Trước đó, hắn từng rón rén núp trong phòng Thiệu Giang Tự, ở bên trong phòng sớm sắp xếp gì đó.
Chuyện này cũng coi như là một âm mưu lớn.
Chúc Cách Nhiên là người phát ngôn sản phẩm mới của tập đoàn Thiệu thị, lượng sản phẩm tiêu thụ đều vô cùng khả quan. Hắn dã tâm bành trướng, muốn thông qua Thiệu Giang Tự hình thành quan hệ cá nhân, chắc hẳn sẽ thị hoạch được rất nhiều tài nguyên, cho nên lựa chọn đi đường tắt là phương pháp tốt hất.
Hắn mua chuộc khách sạn, cầm lấy thẻ phòng của Thiệu Giang Tự, trước tiên ở trong phòng bố trí phóng ra tin tức tố hương hoa lan của bản thân, loại hương thơm này có khả năng kích động Alpha hơn đối với tin tức tố của Omega cùng loại.
Dã tâm Chúc Cách Nhiên đã tới cực điểm, nếu tối nay có thể thành công thượng vị, trở thành Omega của Thiệu Giang Tự, hắn về sau liền tiền đồ sáng lạn.
Nhưng hắn không nghĩ tới Thiệu Giang Tự công tử nhà giàu vậy mà sức ổn định khỏe như vậy, hắn nhiều lần nhảy vào ôm không buông tay, thậm chí phóng xuất ra tin tức tố đến câu dẫn, tác dụng hương hoa cỏ cũng đã sớm bắt đầu có hiệu lực, Thiệu Giang Tự vẫn là đem hắn hung hăng đẩy ra ngoài cửa phòng.
Một kế không thành lại sinh một kế, hắn quyết định ác ý edit video giám sát, mua chuộc được paparazzi viết tin tức, bịa chuyện nói hắn cùng Thiệu Giang Tự quan hệ yêu đương, lấy chuyện này giành được sự quan tâm của công chúng.
Hắn cùng tập đoàn Thiệu Thị còn có quan hệ hợp tác, nếu trước tiên bỏ dở hợp tác, đối với lượng tiêu thụ sản phẩm sẽ có ảnh hưởng rất lớn, hắn nhận định Thiệu Thị sẽ ngầm đồng ý việc này.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, Thiệu Giang Tự bản chất không a dua nịnh bợ, trong mắt không được phép có nửa hạt cát, trực tiếp tuyên bố hủy hợp đồng toàn bộ phương diện với hắn, mặc dù phải chịu lượng tiêu thụ sản phẩm đi xuống, cũng muốn chứng minh mình trong sạch.
“Làm tốt lắm!” sau khi Bách Thiên Tề nhìn thấy tin tức, cậu gửi cho Lâm Nhĩ Gia, chi tiết đánh giá, “Uổng công tôi tốn nhiều nước bọt mắng hắn, thực đáng ghét.”
Lâm Thành Hải thấy hôm qua Lâm Nhĩ Gia không trả lời tin nhắn, lại nhắn bổ sung bù vào, “Thiệu tổng luôn là chính nhân quân tử, Gia Gia con phải hòa thuận sống chung với ngài ấy.”
Ông chủ Đoàn Lương Tài cũng gọi điện chúc mừng: “Nắm bắt thời gian quay lại làm việc.”
Lâm Nhĩ Gia làm ổ trong chăn giao tiếp với mọi người, chuẩn bị chầm chậm đứng lên rửa mặt thay đồ đi làm, bất chợt bị người sau lưng ngăn chặn ôm lấy.
“Gia Gia…… Em có lẽ cần phải nghỉ phép hai ngày.” Người phía sau thấp giọng gọi y.
Alpha có tin tức tố gỗ nhai bách đã đem mình tắm rửa sạch sẽ, quanh thân ẩn ẩn mơ hồ lộ ra vị cam, không ngửi ra được một chút hương hoa lan nào. Nhưng Lâm Nhĩ Gia có thể thấp thoáng cảm nhận được, cơ thể đằng sau giờ phút này giống như thời tiết hanh khô mà nóng hầm hập.
Lâm Nhĩ Gia nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Làm, làm sao vậy?”
Thiệu Giang Tự ở sau hôn vào lưng y: “Thời kỳ nhạy cảm của anh đến sớm.”
Ngày hôm đó ở trong khách sạn, vì muốn bản năng kháng cự lại hương hoa cỏ kích thích, sau khi ném hương hoa cỏ kia ra ngoài, Thiệu Giang Tự kiềm nén tiêm cho mình hàng lọat mũi thuốc ức chế Alpha.