Phượng Quyết suy tư, vẫn là đem tiểu hoàng đế đặt ở trong phòng mình.
Phòng Phượng Quyết cùng người của hắn giống nhau, sắc điệu thanh lãnh, vô cùng đơn giản.
Trong không khí tràn ngập trà hương nhàn nhạt.
Phượng Quyết nhẹ nhàng đem tiểu hoàng đế đặt ở trên giường.
Phong Thiển thật là mệt mỏi, mơ mơ màng màng một dính lên giường liền hướng bên trong lăn một vòng.
Không tỉnh.
Lại ngủ tiếp.
Nho nhỏ mà cuộn ở trong góc.
Thực đáng yêu.
Phượng Quyết dừng một chút, khẽ cười một tiếng.
Thanh tuyến của hắn say lòng người, tuy là một tiếng cười khẽ nhạt nhẽo, cũng như núi gian thanh tuyền*, xuân phong quá nhĩ, tô tô ngứa, dễ nghe đến mức tận cùng.
*núi gian thanh tuyền: nước trong giữa núi
Phượng Quyết không khỏi giật mình.
Từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên cười.
Năm tuổi hắn cùng sư phụ bên ngoài luyện công.
Hạ qua đông đến, xuân hạ thu đông.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình hắn.
Chắc là thói quen tịch mịch, cũng dần dần bắt đầu chán ghét phồn hoa, sợ hãi náo nhiệt.
Tiên hoàng vì mượn sức Phượng gia, mới nhận hắn làm nghĩa đệ.
Không nghĩ tới chính là, tiểu hoàng đế sẽ như thế ỷ lại hắn.
Nói chung cũng là không thương đứa nhỏ này......
Phượng Quyết nhẹ nhàng ngồi ở bên trên chiếc ghế gỗ đàn, giơ tay lấy ấm trà trên bàn, không chút để ý mà rót nước trà ra chén.
Hắn chậm rãi đem chén trà đặt ở bên môi, nhẹ nhấp một ngụm, lại thả xuống dưới.
Trà đã lạnh.
Phượng Quyết nghiêng mắt, tay phải tùy ý đáp ở trên bàn gỗ, nhìn liếc qua tiểu hoàng đế trên giường.
Tiểu hoàng đế lung tung mà bọc chăn, sợi tóc hỗn độn, có vài sợi mặc dán ở trên gương mặt trắng trắng mềm mềm.
Phượng Quyết ngồi một lát, lại có chút chần chờ đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Tiểu hoàng đế ngủ ngoan đến kỳ cục.
Hắn hơi hơi khom lưng, ánh mắt dừng ở trên mặt đối phương.
Thật lâu sau, Phượng Quyết chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng đem tóc mai của tiểu hoàng đế cho ra sau mang tai.
Rũ mắt nhìn nhìn.
Phượng Quyết thay tiểu hoàng đế dịch dịch chăn.
Động tác quá mức nhẹ nhàng.
Có lẽ là hơi bị quấy rầy một chút, mi thanh tú của tiểu hoàng đế nhăn lại, tay nhỏ gãi gãi góc chăn.
Phượng Quyết dừng lại, bảo trì tư thế khom lưng không nhúc nhích, sợ đánh thức đối phương.
Chờ đến tiểu hoàng đế mặt mày giãn ra, Phượng Quyết mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
____
Ngày hôm sau buổi sáng, Phong Thiển là bị thanh âm hệ thống đánh thức.
【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ che giấu. 】
【 Nhiệm vụ che giấu: Mời ký chủ làm một hoàng đế tốt cần chính ái dân. 】
*Cần chính: cần cù và chính trực
Phong Thiển mở to mắt, có chút mê mang.
Lại là nhiệm vụ che giấu?
Phong Thiển nhíu mày.
"Hệ thống, nhiệm vụ che giấu ở thế giới thứ nhất đạt được tích phân có thể đổi kỹ năng sao?"
Hệ thống ấp a ấp úng: "Ờm...... Ký chủ, ngươi vẫn là làm nhiều nhiệm vụ che giấu, tích cóp được nhiều mới có thể."
Phong Thiển nhướng mày: "Có ý tứ gì?"
Hệ thống nuốt nuốt nước miếng.
"Là...... Chính là tích phân của ký chủ quá ít, mở ra kỹ năng phải tiêu hao 100 tích phân......"
Khóe miệng Phong Thiển nhỏ đến không thể phát hiện mà co giật một chút.
Hệ thống trước khi Phong Thiển tức giận nhanh chóng tiếp tục nói: "Nhưng mà ký chủ có thể đổi vật thật đấy! Vật thật ở thương thành không cần tích phân để mở ra nha~"
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Nàng xem như hiểu được rồi.
Nhiệm vụ chủ tuyến là vạn năm lôi đả bất động bảo hộ mảnh nhỏ.
Nhiệm vụ chi nhánh là hoàn thành tâm nguyện của ký thể.
Mà muốn có điểm để dùng thì phải làm nhiệm vụ che giấu.
Phong Thiển: "Có nhiệm vụ che giấu là lamg hôn quân hay không?"
Nàng chỉ muốn làm cá mặn hoàng đế. (Câu này mình không hiểu đâu ╥﹏╥)
Mỗi ngày y tới duỗi tay, cơm tới há mồm......
Hệ thống: "......"
Ký chủ nàng lại tới nữa!
"Ký chủ ngươi tại sao lại có loại suy nghĩ này, làm con dân thần vực hợp pháp, ký chủ phải luôn thực thực quan điểm giá trị của chế độ xã hội chủ nghĩa!"
Phong Thiển: "......"
Bực bội.
Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ phải đúng giờ vào triều sớm nha ~"