Phong Thiển mê mang chớp chớp mắt.
Khuôn mặt trắng trẻo cũng nhuốm một chút mù hồng.
Cô mím môi.
Làm trò trước mặt người khác như vậy...
Cô gái cúi đầu, rũ mi xuống.
Lấy tay nắm góc áo của mảnh nhỏ.
Thực sự rất ngại khi hôn trước mặt người khác.
Phong Thiển có chút buồn bực.
"Em mắc cỡ à?"
Ngôn Sanh nhìn động tác nhỏ của cô, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Môi mỏng ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
Phong Thiển từ từ ngước mắt lên.
Nhì thấy ý cười trong mắt đối phương, cô lại tức giận cúi đầu xuống.
Tay cũng buông góc áo của đối phương ra.
Tâm tình của Ngôn Sanh rất tốt, anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Thiển Thiển, anh sai rồi."
Giọng điệu nhận sai cũng không quá nghiêm túc.
Tuy nhiên, Ngài Tổng thống lại cúi người và đưa tay lên ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Môi mỏng cọ qua.
Thì thầm: "Có vậy mà Thiển Thiển đã xấu hổ rồi. Rồi sau khi kết hôn, không phải Thiển Thiển sẽ xấu hổ đến bệnh đấy chứ?"
Nghiêm túc lại lại có ý trêu đùa.
Phong Thiển ngơ ngác chớp mắt.
Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, mặt cô đỏ bừng.
Thật là... Vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Phong Thiển đẩy đối phương ra xa.
Mặt không cảm xúc cách xa mảnh nhỏ ra một chút.
Ngôn Sanh không nhịn được, luôn thích chọc ghẹo cô gái nhỏ.
Khi nhìn thấy người đối phương đỏ mặt ngại ngùng, anh sẽ rất vui vẻ.
Anh cảm thấy mỗi khi cô giận dỗi như vậy lại càng thêm đáng yêu.
Tuy nhiên, rõ ràng, bất cứ khi nào anh trêu chọc cô, cô gái nhỏ luôn có một chút tức giận.
Lúc này đành phải ngoan ngoãn rồi.
Sau đó thừa nhận sai lầm.
Phong Thiển, người luôn không chống lại được lời nhận sai đáng thương của mảnh nhỏ, muốn tức giận một chút cũng được thành được.
Đành phải niệm trong lòng: Mảnh nhỏ phải được cưng chiều.
...
Chờ một lúc.
Cuối cùng cũng đến lượt Phong Thiển và Ngôn Sanh.
Các nhân viên làm thủ tục cũng choáng váng khi nhìn thấy ngài Tổng thống.
Nói chuyện cũng không rõ ràng: "Ngài... Ngài Tổng thống?!"
Ngôn Sanh nhàn nhạt nói "Ừ."
Các nhân viên cuối cùng cũng bình tĩnh lại và bắt đầu trở về trạng thái làm việc chuyên nghiệp: "Xin hỏi, hai anh chị đã bàn bạc thật tốt về chuyện kết hôn chưa?"
Các nhân viên nén sự kích động và bàng hoàng trong lòng, bình tĩnh nhìn vợ tương lai của Tổng thống.
Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngài Tổng thống gần như vậy.
Thực sự ngỡ ngàng trước nhan sắc không gì sánh bằng của đối phương.
Nhìn vợ tương lai của tổng thống một lần nữa.
Mọi người đều sẽ có cùng một ý nghĩ trong lòng: Thật xứng đôi.
Ngôn Sanh và Phong Thiển cùng gật đầu.
Cả hai đã làm theo thủ tục và hoàn tất quá trình đăng ký kết hôn.
Cuối cùng, anh cầm theo hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ và rời khỏi Cục Dân Chính.
Khi ngồi trên xe.
Phong Thiển vẫn còn chút xuất thần.
Vậy là mình đã kết hôn rồi...
Sau khi nhận được giấy đăng ký hết hôn.
Khóe miệng ngài Tổng thống không thể kìm chế được cong lên.
Thỉnh thoảng, anh lại đưa cổ tay lên để xem giờ trên đồng hồ.
Tối nay phải đưa cô đi ăn tối sớm chút.
Vì thế...
Cô gái nhỏ vừa tắm xong đã bị ai đó ôm vào lòng.
Sau một trận hôn hôn.
Đôi mắt màu hổ phách của ngài Tổng thống như lấp đầy những vì sao, sâu thẳm hơn rất nhiều.
Giọng nói cũng mang chút trầm thấp.
"Thiển Thiển, chúng ta đã kết hôn rồi."
Phong Thiển chớp mắt, "Ừ."
Cho nên......
"Đã đến lúc thực hiện... nghĩa vụ vợ chồng rồi".
Trong một không gian yên tĩnh.
Mọi âm thanh đều bị át đi.
Nhiệt độ tăng lên.
Người đàn ông mới được khai trai cuối cùng cũng không có ý định để cô gái nhỏ đi.
Đêm còn dài.
Thiển Thiển.
Em thật ngọt ngào.
...
Khi trở lại không gian Chủ Thần, Phong Thiển không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng.
"Hệ thống, tại sao thế giới này không có nhiệm vụ che giấu?"
Hệ thống giải thích: "Nhiệm vụ ẩn sẽ xuất hiện một cách ngẫu nhiên, không nhất thiết phải có trên mọi thế giới."
Phong Thiển: "......"
"Thế giới tiếp theo."