Phong Thiển mím môi, đặt lại miếng ngọc bội vào hộp gấm.
"Hiện tại chưa thể trở về được."
Ít nhất, cũng phải qua sinh nhật của mảnh nhỏ.
Mặc Giang buồn bực: "Tại sao? Công chúa lo lắng cho dưỡng phụ mẫu của người ở Thiên Vinh quốc sao?"
Rõ ràng, cô lớn đến ngày hôm nay, phải được người khác nhận nuôi.
Chẳng trách Mặc Giang đương nhiên đổ lỗi do dự của cô cho cái gọi là dưỡng phụ mẫu kia.
Phong Thiển im lặng một lúc.
Bắt đầu suy tư.
Mảnh nhỏ sẽ không cho cô rời đi.
Nhiệm vụ chi nhánh lại không thể không làm.
Vậy thì... chuồn đi trước nhỉ?
Chờ đến khi điều tra rõ thân thế, sau đó lại lén lút quay trở lại?
Nếu không, đem mảnh nhỏ chuốc say trước?
Ừm.
Nó có vẻ là một ý kiến hay.
Phong Thiển nhìn về phía Mặc Giang, "Buổi tối mang xe ngựa dừng ở cửa sau phủ Quốc sư."
"Hả?" Mặc Giang sửng sốt, "Hả? Phủ Quốc sư?"
Từ từ.
Phủ Quốc sư của Thiên Vinh quốc?
Vị Quốc sư quốc dân có dung nhan tuyệt thế vô song được hàng vạn người ngưỡng mộ?
Ánh mắt Mặc Giang thay đổi, biểu cảm phức tạp nói: "Không phải, công chúa, Quốc sư của Thiên Dung quốc, người mà mọi người đều biết, vô dục vô cầu, không gần nữ sắc, ngay cả khi ngài có thích hắn, hắn cũng sẽ không thích ngài đâu...... "
Mặc Giang càng về sau nói càng nhỏ.
Hơn nữa, Quốc sư của Thiên Dung quốc cũng không có khả năng sẽ ngoan ngoãn trở về Phong Khải quốc cùng với công chúa.
Đây chính là cạy góc tường đó!
Aizz......
Tạo nghiệp a.
Tại sao công chúa lại phải lòng tên Quốc sư này cơ chứ?!
Quốc sư tên là gì đấy nhỉ, Mặc Giang cau mày nghĩ thầm, hình như là Mộ Bạch.
Từ từ.
Mộ Bạch?
Giống như hai ký tự nằm trên ngọc bội mà công chúa yêu cầu hắn khắc.
Mặc Giang: "..."
Xong rồi.
Công chúa thật đúng là rất thích Quốc sư của Thiên Vinh quốc.
Phong Thiển: "..."
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mặc Giang với vẻ mặt tò mò.
Tại sao khuôn mặt của hắn lại giống như bảng màu vậy?
"Ta sống ở phủ Quốc sư."
Phong Thiểng chậm rãi nói thêm.
"Hả? Cái gì?"
Mặc Giang kinh ngạc.
Không hổ danh là Công chúa điện hạ, thế mà đã đánh vào phủ Quốc sư rồi!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy cũng không thể mang Quốc sư đại nhân đi được đâu!
Mặc Giang thở dài.
Haizz.
Công chúa thật đáng thương.
Mối tình đầu lại yêu mà không được đền đáp...
Phong Thiển: "..."
Hả.
Hình như cô có cảm giác vị thừa tướng này đang thông cảm với cô nhỉ?
Phong Thiển: "Cứ như thế nhé. Ta đi về trước."
Cô gái cuối cùng cũng liếc nhìn Mặc Giang một cái.
Thủ tướng này cảm thấy rất vô vị.
Thực sự không dễ dàng gì để có thể sống đượcở Phong Khải quốc đến bây giờ.
Thừa tướng vô hình trung bị công chúa nhà mình ghét bỏ: "..."
Không phải...
Thật sư muốn bắt cóc Quốc sư đấy à?
Aizz.
Quên đi.
Công chúa vui vẻ là được.
...
Phong Thiển bước ra khỏi Vân Trà Lâu, sau đó đến tửu lâu để mua một bình rượu mạnh nhất.
Phong Thiển lén lút quay trở lại phủ Quốc sư.
Cô lặng lẽ mở cửa ra.
Thị vệ ở của mặt vô biểu tình.
Ừm.
Bọn họ sớm đã thành thói quen.
Phong Thiển không thấy bóng dáng của mảnh nhỏ, nhanh chóng lén lút trở lại phòng ngủ.
Cô đóng cửa lại.
Phong Thiển quay đầu lại, nhưng ngay lập tức bị đóng băng tại chỗ.
Thiếu niên lanh lãnh đang ngồi ở bàn, ánh mắt nhu hòa nhìn thứ rơi vào tay cô.
Phong Thiển tiến đến, đặt bình rượu và hộp gấm lên bàn.
Cô ngoan ngoãn nói: "Tiểu Bạch, cái này cho chàng."
Mộ Bạch sững sờ.
Cô ngoan ngoãn mở hộp gấm ra, để lộ miếng ngọc bội bên trong.
Phong Thiển lấy miếng ngọc bội ra, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Bạch, và từ từ buộc miếng ngọc bội bằng ngọc quanh eo hắn.
Ừm, khá đẹp đấy.
Cô gật đầu hài lòng, sau đó nói với Mộ Bạch: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Bạch!"
Mộ Bạch ngước mắt.
Đôi mắt của cô hơi cong, nở một nụ cười dễ thương.
Ánh nắng yếu ớt làm lộ rõ dung nhan xinh đẹp của cô.
Mộ Bạch nhìn xuống.
Đôi mắt lạnh lùng thất thần.