Dù phần nào đoán được lý do tại sao thầy Long gọi cô ra đây, nhưng cô vẫn giả ngu giả ngơ hỏi lại:
- Thầy gọi con ra đây có việc gì vậy ạ?
- Việc của cô bé này con tiếp nhận đi. Dù gì ta cũng không tiện thu phục luôn hồn ma kia vì người sai chính là cô bé này, vả lại con cũng có duyên với 1 người 1 ma này, cho nên giúp người ta nhé.
- Thầy à, dù có có muốn nhận nhưng mà chưa chắc khách hàng đã muốn thuê con mà. – Cô vừa nói vừa liếc cô bé đang nghi hoặc ngồi bên cạnh.
Nghe Gia Hân nói vậy thì cô bé kia quay về phía mẹ của mình rồi nói:
- Mẹ ơi con cũng không muốn thuê chị ta đâu. Nhà mình đi kiếm người khác được không mẹ? Ai biết được là có phải chị ta giở trò để kiếm tiền không.
- Chị thấy em đi tìm người khác cũng được, không tìm người khác cũng được vì hồn ma kia có vẻ thích tấm lưng của em đây. Em cho người ta vịnh vào cả đời cũng không sao đâu. – Cô nghiêm túc nhìn cô bé kia rồi nói.
Hồn ma ngồi đoan chính bên cạnh cũng nhìn cô tràn đầy sự ngạc nhiên. Cô ta nói lúc nào chứ? Sao không làm gì cũng dính đạn vậy? À mà cô ta có làm gì thật.
Thầy Long nghe cãi nhau cũng đau cả cái đầu cho nên buông ra một câu rồi bước ra ngoài:
- Chuyện này đồ đệ của ta có thể lo được, tuy nhiên còn tùy vào mẹ con các con. Nếu nhà các con tin đồ đệ của ta cũng được, tìm người khác cũng không sao. Việc này có thành hay không còn do duyên số nữa.
Thành Dương ngồi bên cạnh từ nãy giờ không dám chen ngang thì lúc này đã lên tiếng nói với mẹ của Lan Ngọc – cô bé bị ma ám:
- Cô à, cô tin cháu đi. Việc của trường Phan Chu Trinh cô cũng từng nghe phải không? Vụ đấy cũng là chị ấy nhận đấy ạ. Cháu không muốn Lan Ngọc phải chịu quãng thời gian giống cháu, với lại cũng gần thi đại học rồi, rất cần sự tập trung cao độ đấy ạ. Mong cô cân nhắc. – Rồi quay lại nói với Lan Ngọc – Chị ấy hơi mạnh miệng thế thôi nhưng mà chị ấy có thể giúp cậu đấy. Chị ấy là người tốt, không giống như vài ba người lấy việc mê tính dị đoan để trục lợi đâu. Cậu yên tâm. Mình nói vậy thôi chứ cậu tin hay không thì tùy cậu.
Sau khi nghe cô bạn thân kể chuyện đã gặp phải thì Thành Dương cũng biết cô bé bị ma ám, nhưng mà hôm qua mới có dũng khí để nói với mẹ của Lan Ngọc và khuyên bà đưa Lan Ngọc tới đây. Khi đưa bạn mình tới đây thì cậu cũng đã làm tròn trọng trách rồi, tin hay không thì cũng phải do hai người quyết định. Bởi vì cũng khá muộn cho nên cậu ấy xin phép về trước.
Người mẹ vừa nghĩ nghĩ vừa nhìn con gái của mình đang ngày càng hốc hác với đôi mắt thì thâm đen do thiếu ngủ, không kiềm lòng được nên đưa ra quyết định và nói với Gia Hân:
- Cháu cho cô xin lỗi. Con gái cô bướng bỉnh nhưng nó không có ý xấu đâu, mong cháu thông cảm. Cô tin là cháu sẽ không hại con của cô và sẽ giúp nó vượt qua chuyện này. Không biết ý cháu như thế nào? – Sau đó quay qua vỗ vỗ vai con gái, hơi lên giọng nói – Con xin lỗi chị ấy đi. Lễ nghĩ mẹ dạy con giờ như nước đổ đầu vịt rồi à?
Nghe mẹ mình nói vậy, cô bé cũng tính cãi lại, nhưng mà mặc dù đang ở trong phủ thờ trang nghiêm, Lan Ngọc vẫn cảm thấy có hơi lạnh cứ từ từ thổi vào gáy của mình. Nghĩ lại những cảnh tượng cô bé gặp phải thời gian gần đây, da gà da vịt lại nổi lên không ngừng. Dù có cứng miệng như thế nào thì cô bé cũng không muốn những việc như vậy xảy ra thêm lần nào nữa đâu.
- Em xin lỗi chị bởi vì không được lịch sự với chị lắm. Mong chị bỏ qua cho em.
Dù gì người ta cũng đi đến nhờ cậy, Gia Hân cũng không muốn làm cao mà từ chối. Coi như cô bé này đã nhận được đủ bài học rồi, sau này ra đường cũng bớt kiêu căng và ngạo mạn.
- Cô cũng đã nói vậy thì cháu cũng không dám từ chối. – Nói xong cô đưa tay túm linh hồn đang leo trên người Ngọc Lan xuống. Đáng lẽ ra nhưng linh hồn như thế này không thể vào phòng khuôn viên này được, nhưng mà hồn ma này có nghiệp quả với Ngọc Lan, trận pháp cũng không thể ngăn cản nghiệp quả của những người tới đây tìm sử giúp đỡ được.
Hai mẹ con thấy động tác của Gia Hân cũng sững cứng cả người vì sợ, nhưng mà bởi vì ngồi trong không gian trang nghiêm và linh thiêng này, cả hai không giám hét lên, chỉ im lặng ngồi nhìn Gia Hân thần thần bí bí ở đối diện.
- Cô nghe rồi đấy. Mặc dù là cô bé có lỗi khi đá vào bát hương của cô, nhưng mà giờ tôi đã nhận vụ này rồi cho nên tôi sẽ gắng hết sức để đuổi cô đi. Làm thế nào cô mới tha cho cô bé? – Cô hướng mắt về hồn ma cô đang ghì chặt ở trong lòng bàn tay trái rồi nói. Nếu người bình thường nhìn vào thì cứ tưởng cô đang đưa tay chạm vào khoảng không và nói chuyện với không khí.
- Không được. Con bé mất nết này đá ly hương của tôi thì tôi phải cho nó biết như thế nào là lễ độ. – Vừa nói xong vừa đưa mặt khuôn mặt đầy máu me nhìn vào Ngọc Lan ở bên cạnh. Vì mấy ngày nay tiếp xúc với hồn ma liên tục khiến cho linh hồn bị nhiễm âm khí, Ngọc Lan thấy hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện với mắt trắng dã đang nhìn mình. Sợ hãi, cô bé nép mình vào người mẹ, nhưng rồi nhận ra Gia Hân thực sự có năng lực khi đang khống chế hồn ma kia.
- Bởi vì người sai không phải là cô cho nên tôi đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi. Giờ cô muốn sao hả? – Cô lên giọng dọa nạt – Để cô bé thắp hương xin tạ lỗi tại bàn thờ ở cột đèn giao thông kia xong thì cô đừng làm phiền tới cô bé nữa. Được không?
Vừa kết thúc câu hỏi, Gia Hân tăng lực bàn tay, ấn hồn ma kia xuống khiến cho hồn ma kia không ngăn được mà kêu ré lên.
- Tôi đồng ý. Tôi đồng ý. Chị thả tay tôi ra đi. – Cô ta nói xong thì Gia Hân cũng thả tay xuống. Xoa xoa bả bai đau nhức nơi chỗ mà Gia Hân ấn tay xuống, từ ngày bị tai nạn đến giờ thì ngoài lúc chạy ánh nắng mặt trời không kịp để bị thiêu đốt ra thì lâu rồi cô ta không nhận thấy đau đớn từ tận sau linh hồn nữa.
Tưởng chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc nhưng ai dè linh hôn bên cạnh lại nhanh chân quỳ gối trước mặt cô nói:
- Chị gái à, chúng ta gặp nhiều lần đã là có duyên. Em biết không có quyền gì yêu cầu chị nhưng mà chị có thể giúp em làm việc này được không? Em hứa là sau khi xong việc rồi em sẽ không làm phiền đến Ngọc Lan nữa mà sẽ đi đâu thai. Nếu không em sẽ bám theo cô bé này đến khi dương khí cô bé kia cạn kiệt thì thôi. Em xin chị đấy.
- Cô đang đe dọa tôi đấy à? – Cô nhíu mày nói.
Kiểu gì cô biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Hèn gì thầy Long chuyển giao cho cô rồi chuồn lẹ như vậy. Đánh đuổi hồn ma không mệt, nhưng đó là với trường hợp đối với những hồn ma xấu có ý định hại người. Những hồn ma theo dạng nghiệp quả thì đuổi đi nói khó thì không khó nói dễ thì không dễ, cốt yếu là làm thế nào để họ tự nguyện rời đi. Nếu quá mạnh mẽ đánh đuổi thì vừa khiến linh hồn đó trở nên oán hận mà còn dính nghiệp quả lên bản thân. Quá trình đó thật sự rất phiền phức.
Thôi, đã nhận lời thì phải giúp tới nơi tới chốn, có khó cũng phải làm.
oOo.
- Cô có chắc là ở đây không? – Cô đứng ở trước cửa bệnh viện Hạnh Phúc rồi nhìn hồn ma bên cạnh hỏi.
Bởi vì sau khi chấp nhận không đeo bám cô bé Ngọc Lan kia nữa, hồn ma tên là Ngân Hà này bị giới hạn hoạt động tại nơi cô ấy mất, cho nên nửa đêm nửa hôm cô phải tới chỗ đó mà lễ tháo bỏ ràng buộc cho cô ấy thì mới đi xa được.
Giống như những gì cô ấy nói lúc trước, cô ấy muốn tìm người yêu của mình để xem anh ấy như thế nào. Mong muốn mãnh liệt cứ tồn tại trong linh hồn mạnh mẽ đến nỗi dù vắn số thì cô ấy cũng không thể nào can tâm xuống địa phủ được.
Nhưng mà cũng lạ, hồn ma chết ngoài đường này sao không muốn trờ về nhà mà cứ nhất quyết phải đi tìm người yêu thế nhỉ? Không được, phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy, nếu không xong việc lại nhờ cô làm cái khác thì rất phiền phức nên cô sẽ hứa làm một chuyện thôi.
- Đúng mà, khi bọn em bị tai nạn thì anh ấy được đưa tới đây. Em chỉ theo anh ấy tới cửa bệnh viện thì bị kéo trở về rồi. – Vừa nói, cô ấy vừa buồn bã cúi đầu mân mê ngón tay của mình.
Hồn ma này cũng là một cô gái ngây thơ. Yêu đương với người ta lâu ngày rồi mà nhà người ta ở đâu cô ấy cũng không biết. May cậu ta là người trong thành phố không thì cô đào đâu ra thông tin để tìm gặp cậu ta đây.
Một người một ma đi vào quầy lễ tân của bệnh viện. Bởi vì bệnh viện là một trong hai nơi công cộng có nhiều hồn ma lảng vảng nhất cho nên cô không dám nhìn xung quanh, lỡ có bắt gặp hồn ma nào biết cô có thể nhìn thấy họ mà bám theo giống như ông lão kia nữa thì phiền.
Quầy lễ tân của bệnh viên này rất nhiệt tình, nhưng có một vấn đề gặp phải bên bệnh viện không cung cấp thông tin của bệnh nhân cho người lạ, dù cô có cố gắng giải thích như thế nào nữa thì chỉ nhận lại được nụ cười tiêu chuẩn và câu nói: "Bệnh viên có quy định của bệnh viện. Nếu chị cứ muốn tìm thông tin của bệnh nhân này thì làm khó cho tôi quá. Xin chị thông cảm."
Đang thất vọng chuẩn bị ra về thì đằng sau lưng có tiếng gọi:
- Gia Hân sao em lại ở đây?
Có một người đàn ông thanh lịch mang áo blouse trắng bước tới. Cặp kính trên mặt của anh ta không những không giảm vẻ đẹp vốn có mà tăng vẻ tri thức cùng sự thông minh sẵn có.
Sao cô lại quên mất là bạn trai của người chị em tốt của cô làm ở đây cơ chứ?
Vậy là sau một hồi giải thích, anh ta hứa sẽ đưa thông tin cho cô một cách bí mật, bởi vì nhân viên trong bệnh viện từ y tá trở lên đều có quyền truy cập vào hệ thống lưu trữ thông tin của bệnh viện.
Sau khoảng 15 phút ngồi chờ ở quán cà phê, thông tin của cậu bạn trai Ngân Hà rất nhanh đã chuyển tới điện thoại của cô.
Ma nữ ngồi đối diện có vẻ không quan tâm lắm và đang ôm ly nước mát lạnh ở trong tay một cách hạnh phúc. Vì phải chờ anh ta truy cập thông tin rồi tìm kiếm nên cô ra quán cà phê trước, nhưng mà con ma lắm điều này lại kêu gào đòi uống smoothies. Gọi hai ly nước dưới con mắt ngờ vực của người phục vụ, rồi đẩy một ly ra phía đối diện không người, toàn bộ những người có mặt trong quán cà phê cứ nghĩ cô đang có vấn đề.
Đúng vậy, cô đang có vấn đề đấy. Có vấn đề khi nhận lời giúp con ma nữ nhiều yêu sách này.
Mộng Miên: gần đây mình có đọc lại 1 tác phẩm kinh điển (đối với bản thân mình) về thể loại xuyên nhanh, sau đó nhận ra rằng mặc dù dùng ngôi thứ 3 nhưng mà mình sử dụng vài câu để lột tả suy nghĩ và tâm lý của nhân vật chính theo ngôi thứ nhất cũng không tồi chút nào. Cho nên giọng văn cũng thay đổi một chút, hy vọng mọi người không cảm thấy khó chịu.