Tại sao giờ này rồi mà tên nhóc này chưa về nhà mà còn ở đây nhỉ?
Mặc dù rất thắc mắc nhưng sau khi quay đầu để ngoái lại người đang nhìn mình thì Gia Hân đột nhiên chạy lại sau chiếc xe ô tô mà lá bùa đã rơi xuống trước mắt. Tuy nhiên đáng buồn là sau lưng chiếc xe ô tô không có phát hiện gì cả. Giờ nếu vẽ thêm một lá bùa cũng không có tác dụng gì bởi vì khó có thể lần theo hơi thở của anh ta vì nó đã dần dần tản ra không khí và phai nhạt dần đi.
Với lại, cô cũng không muốn Gia Hưng biết cô có năng lực đặc biệt. Gia Hân không muốn em mình cuốn vào những chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này, càng vô tâm vô tư càng vui vẻ hơn.
Quay mặt nhìn Quốc Thiện biểu thị không tìm thấy được hắn ta, Gia Hân cười cười nói với Gia Hưng đang tiến lại gần:
- Chị bị rơi đồ ở đây nên quay lại nhặt. Mà sao giờ này Beo lại ở đây?
Nhìn điệu cười của cô thì Gia Hưng nhíu nhíu đáp:
- Hôm nay Miêu có vấn đề hay sao mà cười kiểu chột dạ vậy? Trung tâm nghiên cứu của công ty em chuyển về đây rồi, Miêu không nhớ à?
Tập trung kiếm tên Bạch Kê Tinh* kia quá nên cô quên mất. Mấy ngày trước thì em cô bảo Trung tâm nghiên cứu của cậu mới dời qua bên này bởi vì bên khu kia cần trùng tu một số thứ và bên này rộng rãi và thoải mái hơn.
- Ừ chị quên mất. – Nói rồi cô quay qua chỉ Quốc Thiện rồi nói – Em chào hỏi đi. Chắc em cũng nhìn thấy anh ấy rồi. Anh ấy là Quốc Thiện, bạn của chị.
Quốc Thiện nghe cô giới thiệu anh với em trai của mình thì mỉm cười chào với người đối diện. Nhưng Gia Hưng chỉ đáp lại anh với cái gật đầu rồi hỏi chị gái của mình.
- Miêu tìm đồ được chưa để em tìm giùm cho? – Rồi nhìn xung quanh chỗ cô đang đứng với hy vọng có thể nhìn thấy cái gì đấy.
- Thôi chị cũng tìm thấy rồi. Mà em về nhà cẩn thận nhé chị đi có chút việc. – Nói xong cô tính kéo Quốc Thiện đi luôn vì cô ở lại càng lâu Gia Hưng thể nào cũng tìm ra sở hở là cô đang nói dối. Trốn đi trước là tốt nhất, tối về từ từ nghĩ cách giải thích sau.
- Chị đi đâu em đi với chị. Giờ em cũng không bận việc gì cả, em đưa chị đi. – Cậu tiến lại đứng chắn giữa Gia Hân cùng Quốc Thiện, lưng thì quay về phía anh rồi nói.
Tên này lại lên cơn rồi đấy. Cứ thấy cô đứng gần với người nào mang giống đực thì kiểu gì ba máu sáu cơn và ham muốn chiếm hữu cứ nổi lên. Cô đâu phải trẻ con đâu. Vả lại, cô cũng lớn tuổi hơn cậu mà. Trừng mắt lên nhìn Gia Hưng, cô nghiến răng nói:
- Giờ chị mày đang bận thật đấy. Chị mày hứa sẽ về trước 11 giờ. Thế nhé. – Nói rồi cô vỗ vỗ đầu Gia Hưng rồi lôi Quốc Thiện đi mất, để lại em trai mình ở sau lưng và không nhìn lại.
Gia Hưng cười bất lực rồi xoa chỗ lúc nãy mà Gia Hân vỗ vỗ vào rồi từ từ nhìn chị gái mình kéo theo người đàn ông khỏe mạnh ra khỏi hầm giữ xe.
oOo.
Thân thể người đàn ông bị mất hồn đang nằm ngay ngắn trong phòng dành cho khách ở tòa nhà phía Tây. Xung quanh mọi người mệt mỏi đứng nhìn xem thầy Long đang kiểm tra xem người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự này.
Người này kiểm tra thì hơi thở như có như không, mạch đập rất yếu. Nếu nhìn qua có thể sẽ nghĩ anh ta đã chết rồi. Dùng linh khí xem xét linh hồn của anh ta xong thì thầy Long nói:
- Cậu ta bị chiếm lấy thân thể và bị đẩy hồn phách lưu lạc bên ngoài. May mắn là, Thai Quang vẫn còn trụ lại trong cơ thể, không thì khó đường cứu chữa. Giờ ta sẽ làm lễ gọi hồn về, nhưng mà ta không chắc có thể gọi về đủ 3 hồn 7 vía* không. Nếu không đủ thì linh hồn hao tổn có thể khiến cậu ta bị ngớ ngẩn hoặc bị bệnh nặng, phải xem mệnh của cậu ta thế nào vậy.
Nói rồi ông bấm tay tính toán rồi tính ra ngày này không phải ngày tốt để gọi hồn phách người về, cho nên chờ bên Đội tìm được thông tin cùng thông tin của người này trước rồi ngày mai, ông mới có thể thực hiện nghi lễ được.
Trước khi đi, người phụ nữ giả làm người mua bùa chú có đưa cho ông một cuốn sách bằng giấy tuyên cổ rồi bảo là nó bị rơi sau khi đánh nhau với Bạch Kê Tinh. Bởi vì mọi người chỉ thấy những trang sách trống không cho nên nhất trí đưa cho ông xem xét thử.
Mọi người vừa đi thì Gia Hân và Quốc Thiện cũng vừa về tới. Chuyến vây bắt này không thể bắt được tên kia là lỗi của cô. Có lẽ hiện tại bản lĩnh cô không đủ và tạo cơ hội để hắn tiếp tục nhở nhơ bên ngoài nghĩ cách hại người. Những suy nghĩ này cứ hiện diện trong đầu khiến cô cảm thấy không ổn chút nào.
Thầy Long đang đọc các dòng chữ Hán Nôm được in trên cuốn sách, thấy có tiếng của người bước tới thì ngước nhìn hai người đang ủ rũ bước vào trong. Ông đã biết được kết quả nhưng mà cũng không trách hai người được. Bạch Kê Tinh* biến hóa đủ đường, lại nham hiểm xảo trá và Gia Hân thì còn non kinh nghiệm, cần phải thực chiến từ từ mới có thể đấu lại được những kẻ như tên kia.
Chờ hai người vừa ngồi xuống phía đối diện thì ông nói:
- Tuy không bắt được nó nhưng mà sau khi tách linh hồn ra để chạy thoát, nó phải cần nhiều thời gian để phục hồi, cho nên tạm thời cũng sẽ không làm được chuyện gì đâu. Với lại... - Ông gấp cuốn sách lại rồi đẩy tới chỗ của Gia Hân – cũng không phải là công cốc. Ta đã lấy được cuốn sách của nó, cho nên nó cũng không còn tư liệu gì nữa để hại người.
Thầy cuốn sách này, Gia Hân và Quốc Thiện nhìn nhau đầy thắc mắc nhưng cô đã nhanh chóng hỏi trước:
- Cuốn sách này là gì thế ạ?
Ông cười rồi trả lời:
- Mọi người hay biết đến chuyện Nam Tào Bắc Đẩu quản sổ Sinh Tử rồi đúng không? Nhưng mà, ngoài sổ Sinh thì ngài Nam Tào có một quyển sổ ghi chép lại tất các phép thuật trên thế gian, từ bùa chú, trận pháp, luyện đan,... đến các phép đen. Tương truyền ông có nuôi một con gà mao đỏ lông trắng mướt. Bởi vì sống ở trên thiên đình nên con gà này được khai trí từ sớm và thèm nhỏ dãi cuốn sách đó vì muốn vô địch thiên hạ để biến thành người. Cho nên vào một ngày nó trộm cuốn sách và trốn xuống trần gian. Ta nghĩ cuốn sách này là cuốn sách đó.
- Nhưng mà nếu cuốn sách này đầy phép lạ như vậy thì tại sao thiên đình không xuống bắt tên kia lại để đem sách về ạ? – Quốc Thiện hỏi.
- Ngoài việc tên này thông minh xảo quyệt thì nó chỉ là một con gà trống thôi. Cốt cách không thể tu luyện được thì dù cố gắng như thế nào cũng chỉ là hạng xoàng thôi. Với lại, ai lại muốn rêu rao chuyện mình bị một con gà qua mặt chứ*?
Gia Hân nhận lấy quyển sách ra xem thử. Bên trong có ghi chép tất cả các thuật pháp và phép lạ mà cô chưa từng được đọc hay được biết. Có cả cách luyện các loại yêu thuật như Thiên Linh Cái, bùa ngải,.v.v. Chắc tên gà trắng kia cũng đọc từ sách này ra những phép thần thông rồi dụ dỗ con người nhằm mục đính kiếm lợi nhuận từ đó, không quan tâm người sử dụng hoặc người bị sử dụng lên sẽ bị như thế nào.
- Dù sao thì cũng không thể thả tên kia lộng hành được. Hơi thở của tên này trên cuốn sách cũng không mạnh để truy tìm hắn. Thôi, cứ phải chờ đợi một thời gian nữa mới dăng lưới bắt hắn lần nữa.
Lư hương trên bàn cứ tỏa ra làn khói nhẹ mang hương trầm thơm nhè nhẹ làm người hít vào cảm thấy khoan khoái thoải mái nhưng cũng đủ lôi kéo con người ta vào cơn mê ngủ. Biết đã muộn, ông giao cuốn sách cho Gia Hân nghiên cứu, còn mình thì trở về nghỉ ngơi.
Mặc dù trong đó có rất nhiều thứ ông chưa từng biết hay từng nghe qua, nhưng ngần tuổi này rồi, có biết hay không cũng vậy. Bây giờ là thời đại của giới trẻ, chúng sẽ là người điều khiển dòng chạy của thời gian và cũng là anh hùng bảo vệ sự tồn vong của đất trời.
Ông cũng dần dần phải lùi lại để an hưởng tuổi già rồi.
oOo.
Ở một nhà kho bỏ hoang, tiếng động như có vật gì đó bị văng mạnh vào tường lớn đến nỗi khiến cho nhưng con chim đang nằm ngủ trên những cành cây gần đó cùng bị giật mình.
Bạch Kê Tinh mặc dù đã chạy thoát nhưng mà hắn ta rất yếu ớt và cần phải có thời gian để thu thập năng lượng để hồi phục. Cú đánh vừa rồi của ngài ấy đánh ra khiến hắn nổ đom đóm mắt, linh hồn đã yếu nay còn bị tổn thương khiến cho cơ thể hắn vừa cướp được trào máu họng.
Người đó đã nổi giận rồi.
- Xin ngài tha lỗi. Đáng lý ra tiểu nhân* đã trở về đúng giờ hẹn rồi nhưng mà không ngờ đó là cái bẫy. Không ngờ cơ quan công quyền lại tham gia điều tra những thứ như thế này khiến tiểu nhân trở tay không kịp cho nên đã sử dụng lá bùa mà ngài đưa cho và tách hồn ra mới trở về đây được. - Tối nay hắn có hẹn đến gặp ngày ấy nhưng suýt nữa bị bắt nên tới muộn.
Đáp lại lời hắn thì chỉ có thêm một cú hất tung cả người hắn lên không trung rồi rơi hẳn xuống đất khiến phần xương lưng hắn đau nhói. Chuyến này về hắn phải dùng yêu lực để nắn lại cơ thể phàm nhân này nữa rồi.
- Ngươi nghĩ ta giận vì ngươi đến muộn ư? – Người thanh niên trẻ nhướng mày, mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn tên đàn ông cỡ 30 đang nằm chật vật ở dưới đất. Hơ thở xung quanh toát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo như đòi mạng khiến người trước mặt run rẩy.
Bạch Kê Tinh như bị rút sạch máu cơ thể, linh hồn không hoàn thiện của hắn bị nỗi sợ hãi tử vong chiếm lấy. Hắn lê lết thân thể mình quỳ xuống với người đối diện:
- Xin ngài tha lỗi ạ. Yêu lực tháng này tiểu nhân không thể dâng đủ cho ngài là lỗi của tiểu nhân, xin ngài tha tội. Nhưng mà tiểu nhân có một chút thông tin về người giữ hạng ngạch đầu thai của 25 năm trước. Tiểu nhân xin dùng cái này để chuộc tội ạ.
Quan hệ của hắn với người này nói dễ hiểu giống như giang hồ bảo kê. Ngài ấy cứu hồi sinh hắn từ đống tro tàn, lại giúp hắn bảo vệ linh hồn của người con gái ấy còn hắn lại cố gắng làm mọi cách tu luyện hoặc hút sinh lực của con người rồi dâng lại yêu lực cho người này như là tiền bảo kê.
Nếu nói hắn được lợi không thì có, người ấy cung cấp các công cụ khiến hắn trở nên mạnh hơn, nhưng người đấy cũng là ân nhân mà hắn thề không bao giờ phản bội. Việc của hắn là dốc hết sức để giúp ngài ấy đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Hắn sẽ không hối hận.
- Ta không muốn có một lời hứa xuông. Ta có thể hồi sinh ngươi được nhưng cũng có thể tiễn ngươi đi được. Đừng làm cho ta thất vọng. – Nói rồi người đó hất tay ra hiệu hắn ta lui xuống. Vòng ngọc trên cổ tay trái đáng lẽ ra không xuất hiện trên người một người đàn ông lộ ra phản lại ánh sáng đèn điện phía trên đầu lấp lánh.
Trong nháy mắt Bạch Kê Tinh trốn đi mất dạng. May mắn hắn thoát được một mạng vào 2 lần trong ngày.
Ở phía sau có một cô gái xinh đẹp đi tới, xung quanh cô ta tỏa ra luồng yêu khí màu tím đầy mị hoặc, từ bước chân từng cử chỉ như câu hồn người đối diện. Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, cô ta trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
- Thưa ngài, chúng ta có cần xử lý cái tên Đạo sĩ kia không ạ?
- Không cần đâu. Một kẻ mới tập làm quen vài ba tháng thì làm được trò trống gì chứ. Chỉ cần các ngươi thực hiện đúng kế hoạch là được, không cần phải dạy ta nên làm gì.
Nghe người đàn ông máu lạnh đối diện trả lời, cô ta thở mạnh cũng không giám. Chờ người đàn ông biến mất trong hư không thì cô ta mới giám thở hắt ra. Lôi từ trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi nói với đầu dây bên kia.
- Đẩy mạnh kế hoạch đi. Ta muốn ta sẽ trở thành người đứng đầu KPI tháng sau. – Nói xong cũng biến mất trong không khí, trả lại nơi nhà kho này không khí vốn có của nó.
4. Tiểu nhân: thật sự không biết phải xưng hô thế nào. Nhưng mà mình nghĩ nếu Bạch Kê Tinh xuất hiện ở thời xa xưa thì chắc cách xưng hô cũng mang tý nét Hán Việt cho nên mình sử dụng ngôi là ngài và tiểu nhân.