• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi lại thấy mình trong khoảng không màu trắng, tôi bực mình vì chẳng biết mình có sút vào lưới hay không mà đã bị kéo vào đây. Một phút sau, tôi bình tĩnh lại và tự hỏi tại sao mình ở trong khoảng không màu trắng này thì đột nhiên Diêm Vương xuất hiện, ông ta không còn biến thành ông lão nữa mà là dùng hình dạng thật, ông ta giật mình khi thấy tôi và liền đặt tay lên trán nói xin lỗi tôi vì lỡ đưa tôi đến đây. Tôi hỏi Diêm Vương rằng có chuyện gì mà ông ta đưa tôi vào đây, Diêm Vương lắc đầu nói không có chuyện gì chỉ là ông ta đang chuẩn bị thông báo cho cấp dưới của mình làm việc thì nhầm sang tôi, tôi biết phải nói gì khi nghe Diêm Vương nói thế.

Diêm Vương xin lỗi tôi lần hai và tặng tôi một món quà là nếu tôi có việc muốn nhờ ông ta thì gọi vào số này, nói câu "giúp tôi" và nói vị trí của mình, sẽ có cấp dưới của ông ta ở trần gian tới giúp. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện mười vạn câu hỏi vì sao và cả câu hỏi mà các bạn đang nghĩ đến hoặc là không, Diêm Vương nói chẳng có gì mà phải thắc mắc cứ biết thế là được. Diêm Vương phất cánh tay của mình, tôi lập tức trở về với thực tại.



Tôi vừa mở mắt ra đã thấy cả lớp đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, họ liên tục hỏi tôi có sao không, tôi bị bất ngờ nên chưa kịp phản ứng trước hàng loạt các câu hỏi. Tôi đợi một lúc để xem có bác sĩ nào đến giải cứu cho tôi không nhưng không có ai cả, tôi đành chỉ tay mình về phía trước nói đĩa bay kìa, cả lớp thấy thế nhìn theo và khi họ ngoảnh đầu lại thì tôi rời đi lúc nào không hay. Tôi vui vẻ rời khỏi bệnh viện của học viện, đột nhiên tôi bị tấn công từ đằng sau.


- Anh đừng có hòng mà qua mặt được em. Anh có biết anh làm vậy là em lo lắng lắm không? Cấm anh trốn lần nữa.




Tôi chẳng cần nhìn cũng biết đó là ai, tôi định để Ly ôm mình thêm chút nữa nhưng chợt nghe thấy tiếng khóc của cô ấy nên tôi quay người lại và cúi xuống, lấy tay lau đi nước mắt Ly, tôi vừa mỉm cười vừa an ủi cô ấy rằng tôi trốn ra ngoài là để gặp cô ấy và bảo cô ấy đừng khóc nữa vì đây là trước bệnh viện nhưng Ly cứ khóc và chẳng nói một lời nào. Tôi cũng không biết phải làm gì cho cô ấy hết khóc, mọi người trong lớp tôi cũng chuẩn bị bước ra nên tôi chỉ đành bế Ly theo kiểu công chúa rồi chạy một mạch đến chỗ bọn tôi hay ngồi nói chuyện, Ly bị bất ngờ khi thấy tôi làm vậy, cô ấy ngượng ngùng lấy hai tay che mặt.


Đến nơi, tôi để Ly ngồi xuống ghế đá. Tôi định ra xem đàn cá trong hồ nhưng Ly đã kéo tôi lại, cô ấy nói cô ấy muốn nói chuyện với tôi, tôi ngồi xuống ghế và đợi suốt một phút mà Ly chẳng nói lời nào, tôi đành phải bắt chuyện trước, tôi bảo cô ấy hãy cười lên thì Ly nói mình đang buồn, tôi hỏi cô ấy tiếp là cô ấy đang buồn gì, buồn cười hay buồn vệ sinh, Ly bất lực với câu hỏi của tôi, cô ấy tát mạnh vào lưng tôi và nói cô ấy đang buồn bã. Tôi nhanh chóng đổi câu hỏi, tôi hỏi mình có sút vào lưới trước khi ngất không thì Ly gật đầu, cô ấy nói lúc đó tôi sút trúng cột dọc, bóng nảy ra đập trúng vào người thủ môn thế nên tỉ số là 4 – 3. Tôi vui sướng liền đứng bật dậy ăn mừng, Ly bật cười khi tôi ăn mừng giống như thằng trẻ con, thấy cô ấy đã cười, tôi cũng bớt lo lắng về chuyện vừa nãy.


Đang nói chuyện, bụng tôi bỗng réo lên, tôi nói để tôi đi mua đồ ăn trưa nhưng Ly đã ngăn tôi, nói cô ấy sẽ là người đi mua và bảo tôi ngồi ở đây đợi cô ấy. Do Ly cứ khăng khăng muốn đi nên tôi phải ngồi đây chờ cô ấy mua đồ ăn về, trong thời gian ngồi chờ, tôi lấy điện thoại mình ra (Ly đã mang điện thoại tôi theo bên người và đưa nó cho tôi khi hai bọn tôi đến đây) đánh đàn piano. Tôi học nó từ em trai tôi trong thời gian mà lịch học của tôi và Ly trống hẳn một tuần, em tôi bảo tôi nếu muốn học thì cứ lên trên mạng xem và đánh theo họ, em tôi đàn mấy bài, tôi thấy nó cũng hay nên cũng lên trên mạng học. Mới đầu tôi chưa quen cho lắm nhưng sau một ngày, tôi đã có thể đàn được một số bài cơ bản, hiện tại tôi chắc chắn mình đàn được hết chúng, ngoài ra tôi cũng thử tìm bài hát mà tôi yêu thích phiên bản piano để học và đánh nó.


Tôi chuẩn bị đàn bài thứ năm thì giật mình do có ai đó ở đằng sau vỗ tay, tôi quay ngoắt lại thấy Ly đang đứng cách mình khoảng hai mét, trên tay cô ấy cầm là hai cái bánh mì, hai cái bánh bao và hai túi xôi ruốc. Tôi hỏi đang là trưa mà sao cô ấy mua đồ ăn sáng, Ly đến gần tôi nói ăn thế này sẽ nhanh hơn và nếu như cô ấy không mua như thế này thì lấy đâu được nghe tôi đánh đàn. Tôi nhanh chóng cất điện thoại rồi nói với Ly là cùng nhau ăn trưa vì nếu không làm như vậy thì kiểu gì cô ấy cũng bắt tôi đánh thêm vài bài nữa, Ly thấy thế thì đưa đồ ăn cho tôi, tôi nhận lấy và bọn tôi vừa ăn vừa nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK