Thứ hai, tôi lên lớp và được thông báo rằng trận bóng tiếp theo sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau nữa. Sau giờ học, tôi cùng với các thành viên trong đội bóng lại lên kế hoạch tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Buổi chiều, bọn tôi đã thảo luận về chiến thuật để đối phó với đội bạn dựa trên những thông tin thu thập từ trận thua trước đó. Trong những ngày tiếp theo, bọn tôi tập luyện theo kế hoạch đã đề ra, ngoài việc luyện tập, bọn tôi cũng kết hợp với việc nghỉ ngơi tránh quá sức.
Khi thứ bảy tuần sau nữa đã đến, trên đường di chuyển tới sân của đội bạn, tâm trạng của bọn tôi lẫn lộn giữa tự tin và lo lắng. Tôi đã động viên cả đội mấy câu và tinh thần của đội dường như được cải thiện hơn một chút.
Bọn tôi đã tới sân của đội bạn và trận đấu sắp được bắt đầu, tôi quan sát đội hình bên bạn, thấy họ vẫn đá với đội hình 5 – 4 – 1. Ngay khi trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu và bên tôi vừa giao bóng, đội bạn đã lao vào cướp bóng từ chân tôi, tôi đánh gót lại cho Dũng, Dũng chuyền dài lên cho Duy Anh, qua đó, bọn tôi thực hiện phản công. Bàn thắng đến sớm với bọn tôi ở những phút đầu tiên khi Duy Anh thực hiện cú sút từ khoảng cách 20m, thủ môn bên bạn rất tự tin đỡ bóng bằng chân vì đó là cú sút sạt nhưng anh ta đã mắc sai lầm khi bóng đi qua chân anh ta và vào lưới.
Cả sân và cả khán đài đều ngỡ ngàng trước pha xử lý đó. Với lợi thế dẫn trước, bọn tôi liên tục tấn công mạnh mẽ, đội bạn cũng không kém cạnh, họ tổ chức phòng ngự chặt chẽ và tìm cách phản công khi có cơ hội. Trận đấu trở nên khá căng thẳng mặc dù thời gian của hiệp một mới trôi qua hơn một nửa (tôi đoán thế) và không để các bạn phải chờ lâu, trong một pha phản công của bên tôi, Huy đã đưa bóng đến gần vòng cấm bên bạn và thực hiện ngay một đường chuyền bổng vào trong vòng cấm, bóng bay đến vị trí của Thắng, cậu ta liền đỡ bóng bằng ngực và thực hiện một cú vô lê làm tung lưới bên đội bạn.
Khán đài đã reo lên tiếng cổ vũ không ngừng, bọn tôi vui vẻ cười với nhau khi đã có thể dẫn trước đối thủ. Tất cả nhờ vào sự cố gắng của cả đội trong những ngày qua và bây giờ chỉ cần bảo toàn tỉ số này đến hết trận là bọn tôi có thể vào chơi trận chung kết.
Cách biệt hai bàn, tôi cảm thấy tinh thần của đội bạn dường như suy giảm, bởi vì những đường chuyền của họ đều bị bọn tôi chặn lại được. Đến gần cuối hiệp một, đội bạn không thể ghi được bàn thắng nào, thậm chí họ còn không cả sang được phần sân bên tôi. Hiệp một kết thúc với tỉ số 2 – 0 cho đội của tôi.
Trong thời gian nghỉ giữa hai hiệp, tôi và các thành viên trong đội đã nhanh chóng thảo luận về chiến thuật cho hiệp hai. Mặc dù bọn tôi đang dẫn trước nhưng không ai trong đội bọn tôi chủ quan. Bọn tôi biết rằng đội bạn sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại và họ sẽ tấn công mạnh mẽ hơn trong hiệp hai.
Khi hiệp hai bắt đầu, đội bạn thực sự đã tấn công mạnh mẽ. Tuy nhiên, bọn tôi đã chuẩn bị cho điều này, bọn tôi lui hết về thủ khiến cho bên bạn không thể làm gì hơn ngoài việc chuyền bóng cho nhau nhằm giãn cách đội hình bên tôi. Tình hình cứ tiếp diễn đến hơn 10 phút sau, Thành đã lao lên cắt được đường chuyền của tiền vệ bên bạn, qua đó, bên tôi phản công nhưng khi xâm nhập vào vòng cấm, bóng đã bị chặn lại bởi đội trưởng bên bạn.
Tôi định lao vào cướp bóng thì đội trưởng bên bạn đã tung ngay một cú sút cực mạnh khiến bóng bay vụt qua mặt tôi, tôi nhanh chóng ngoảnh lại xem và bóng đã bay vào lưới. Thủ môn và hàng thủ bên tôi đứng bất động pha này, bởi vì họ không kịp để đỡ được cú sút đó. Tỉ số được nâng lên 1 – 2.
Sau khi đội trưởng bên bạn ghi bàn từ rất xa, Long Vương cũng muốn thử sức. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta nên để thủ môn chuyền bóng lên vị trí của tôi nhưng Long Vương đã không nghe theo ý kiến chỉ đạo của tôi, anh ta yêu cầu thủ môn đưa bóng cho mình và thực hiện cú sút từ rất xa, kết quả là bóng không vào khung thành mà đi lệch vào cột dọc bên phải.
Bên bạn đã có bóng, liền thực hiện phản công ngay sau đó khiến bọn tôi không kịp phản ứng và tỉ số trở thành 2 – 2. Khán đài lại hò reo, chủ yếu là phía bạn. Lúc này, Long Vương đến gần tôi để xin lỗi vì đã không nghe theo lời của tôi, dẫn đến việc đội nhận một bàn thua. Tôi không trách anh ta vì anh ta đã có ý tốt giúp đội dù đó là ý tốt ngược lại. Anh ta cảm ơn tôi vì không trách mắng anh ta, tôi cười và động viên cả đội cố gắng. Tuy nhiên, lời động viên của tôi dường như không có hiệu quả do việc nhận hai bàn thua quá nhanh khiến tâm lý cả đội suy giảm, loạt các đường chuyền đều hỏng và bị bắt bài.
Tôi cân nhắc việc thực hiện cú sút từ rất xa, nếu thành công thì cả đội sẽ có tinh thần chiến đấu nhưng nếu thất bại thì đó sẽ là một sai lầm giống như Long Vương. Tôi quyết định sẽ không sút mà lựa chọn phối hợp cùng đồng đội để ghi bàn thắng. Bọn tôi phản công để tìm kiếm bàn thắng nhưng đã bị hàng thủ bên bạn chặn lại và bên bạn đã phản công lại, kết quả là bên tôi thủng lưới thêm một quả. Tỉ số là 3 – 2 và đó cũng là tỉ số cuối cùng của trận đấu.
Bọn tôi thất vọng ngồi xuống sân, Long Vương đã đứng lên cúi đầu xin lỗi mọi người vì anh ta ích kỷ, cái tôi quá cao nên mới khiến cả đội bị thua. Mọi người thấy Long Vương như vậy, đã bảo anh ta không cần phải xin lỗi vì thua trận này thì vẫn còn trận tranh giải ba, đến lúc đó anh ta chỉ cần lấy công chuộc tội là được. Long Vương đã cảm ơn và hứa sẽ làm tốt hơn vào trận sau.
Ly thấy tôi nằm ra sân tưởng tôi ngất nên cô ấy đã kéo tôi dậy rồi khoác hai tay vào tay phải tôi. Tôi nói với cô ấy rằng người tôi đang đầy mồ hôi nên cô ấy nên bỏ ra nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không bỏ, tôi không còn cách nào khác ngoài để cô ấy làm vậy. Bọn tôi cùng với một số người trong lớp tôi đã ngồi lại trò chuyện một lúc lâu trước khi trở về để nghỉ ngơi.
Khi thứ bảy tuần sau nữa đã đến, trên đường di chuyển tới sân của đội bạn, tâm trạng của bọn tôi lẫn lộn giữa tự tin và lo lắng. Tôi đã động viên cả đội mấy câu và tinh thần của đội dường như được cải thiện hơn một chút.
Bọn tôi đã tới sân của đội bạn và trận đấu sắp được bắt đầu, tôi quan sát đội hình bên bạn, thấy họ vẫn đá với đội hình 5 – 4 – 1. Ngay khi trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu và bên tôi vừa giao bóng, đội bạn đã lao vào cướp bóng từ chân tôi, tôi đánh gót lại cho Dũng, Dũng chuyền dài lên cho Duy Anh, qua đó, bọn tôi thực hiện phản công. Bàn thắng đến sớm với bọn tôi ở những phút đầu tiên khi Duy Anh thực hiện cú sút từ khoảng cách 20m, thủ môn bên bạn rất tự tin đỡ bóng bằng chân vì đó là cú sút sạt nhưng anh ta đã mắc sai lầm khi bóng đi qua chân anh ta và vào lưới.
Cả sân và cả khán đài đều ngỡ ngàng trước pha xử lý đó. Với lợi thế dẫn trước, bọn tôi liên tục tấn công mạnh mẽ, đội bạn cũng không kém cạnh, họ tổ chức phòng ngự chặt chẽ và tìm cách phản công khi có cơ hội. Trận đấu trở nên khá căng thẳng mặc dù thời gian của hiệp một mới trôi qua hơn một nửa (tôi đoán thế) và không để các bạn phải chờ lâu, trong một pha phản công của bên tôi, Huy đã đưa bóng đến gần vòng cấm bên bạn và thực hiện ngay một đường chuyền bổng vào trong vòng cấm, bóng bay đến vị trí của Thắng, cậu ta liền đỡ bóng bằng ngực và thực hiện một cú vô lê làm tung lưới bên đội bạn.
Khán đài đã reo lên tiếng cổ vũ không ngừng, bọn tôi vui vẻ cười với nhau khi đã có thể dẫn trước đối thủ. Tất cả nhờ vào sự cố gắng của cả đội trong những ngày qua và bây giờ chỉ cần bảo toàn tỉ số này đến hết trận là bọn tôi có thể vào chơi trận chung kết.
Cách biệt hai bàn, tôi cảm thấy tinh thần của đội bạn dường như suy giảm, bởi vì những đường chuyền của họ đều bị bọn tôi chặn lại được. Đến gần cuối hiệp một, đội bạn không thể ghi được bàn thắng nào, thậm chí họ còn không cả sang được phần sân bên tôi. Hiệp một kết thúc với tỉ số 2 – 0 cho đội của tôi.
Trong thời gian nghỉ giữa hai hiệp, tôi và các thành viên trong đội đã nhanh chóng thảo luận về chiến thuật cho hiệp hai. Mặc dù bọn tôi đang dẫn trước nhưng không ai trong đội bọn tôi chủ quan. Bọn tôi biết rằng đội bạn sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại và họ sẽ tấn công mạnh mẽ hơn trong hiệp hai.
Khi hiệp hai bắt đầu, đội bạn thực sự đã tấn công mạnh mẽ. Tuy nhiên, bọn tôi đã chuẩn bị cho điều này, bọn tôi lui hết về thủ khiến cho bên bạn không thể làm gì hơn ngoài việc chuyền bóng cho nhau nhằm giãn cách đội hình bên tôi. Tình hình cứ tiếp diễn đến hơn 10 phút sau, Thành đã lao lên cắt được đường chuyền của tiền vệ bên bạn, qua đó, bên tôi phản công nhưng khi xâm nhập vào vòng cấm, bóng đã bị chặn lại bởi đội trưởng bên bạn.
Tôi định lao vào cướp bóng thì đội trưởng bên bạn đã tung ngay một cú sút cực mạnh khiến bóng bay vụt qua mặt tôi, tôi nhanh chóng ngoảnh lại xem và bóng đã bay vào lưới. Thủ môn và hàng thủ bên tôi đứng bất động pha này, bởi vì họ không kịp để đỡ được cú sút đó. Tỉ số được nâng lên 1 – 2.
Sau khi đội trưởng bên bạn ghi bàn từ rất xa, Long Vương cũng muốn thử sức. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta nên để thủ môn chuyền bóng lên vị trí của tôi nhưng Long Vương đã không nghe theo ý kiến chỉ đạo của tôi, anh ta yêu cầu thủ môn đưa bóng cho mình và thực hiện cú sút từ rất xa, kết quả là bóng không vào khung thành mà đi lệch vào cột dọc bên phải.
Bên bạn đã có bóng, liền thực hiện phản công ngay sau đó khiến bọn tôi không kịp phản ứng và tỉ số trở thành 2 – 2. Khán đài lại hò reo, chủ yếu là phía bạn. Lúc này, Long Vương đến gần tôi để xin lỗi vì đã không nghe theo lời của tôi, dẫn đến việc đội nhận một bàn thua. Tôi không trách anh ta vì anh ta đã có ý tốt giúp đội dù đó là ý tốt ngược lại. Anh ta cảm ơn tôi vì không trách mắng anh ta, tôi cười và động viên cả đội cố gắng. Tuy nhiên, lời động viên của tôi dường như không có hiệu quả do việc nhận hai bàn thua quá nhanh khiến tâm lý cả đội suy giảm, loạt các đường chuyền đều hỏng và bị bắt bài.
Tôi cân nhắc việc thực hiện cú sút từ rất xa, nếu thành công thì cả đội sẽ có tinh thần chiến đấu nhưng nếu thất bại thì đó sẽ là một sai lầm giống như Long Vương. Tôi quyết định sẽ không sút mà lựa chọn phối hợp cùng đồng đội để ghi bàn thắng. Bọn tôi phản công để tìm kiếm bàn thắng nhưng đã bị hàng thủ bên bạn chặn lại và bên bạn đã phản công lại, kết quả là bên tôi thủng lưới thêm một quả. Tỉ số là 3 – 2 và đó cũng là tỉ số cuối cùng của trận đấu.
Bọn tôi thất vọng ngồi xuống sân, Long Vương đã đứng lên cúi đầu xin lỗi mọi người vì anh ta ích kỷ, cái tôi quá cao nên mới khiến cả đội bị thua. Mọi người thấy Long Vương như vậy, đã bảo anh ta không cần phải xin lỗi vì thua trận này thì vẫn còn trận tranh giải ba, đến lúc đó anh ta chỉ cần lấy công chuộc tội là được. Long Vương đã cảm ơn và hứa sẽ làm tốt hơn vào trận sau.
Ly thấy tôi nằm ra sân tưởng tôi ngất nên cô ấy đã kéo tôi dậy rồi khoác hai tay vào tay phải tôi. Tôi nói với cô ấy rằng người tôi đang đầy mồ hôi nên cô ấy nên bỏ ra nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không bỏ, tôi không còn cách nào khác ngoài để cô ấy làm vậy. Bọn tôi cùng với một số người trong lớp tôi đã ngồi lại trò chuyện một lúc lâu trước khi trở về để nghỉ ngơi.