• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh một giấc đêm dài, bình minh vừa ló dạng

Đôi mắt Ninh Viên Viên khẽ run rẩy, căn phòng chìm trong nửa sáng nửa tối, mơ hồ lại yên tĩnh

Khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, cô giật mình ngồi dậy, nhìn xung quanh

Không có ai cả

Ninh Viên Viên day day thái dương đau nhứt của mình, rõ ràng đêm qua...

Kí ức cô chỉ dừng lại khoảng khắc Tần Mặc che kín đôi mắt mình, không hiểu lúc đó cô vô cùng buồn

Rồi sau đó...

Không còn sau đó nữa

Ninh Viên Viên mò mẫn tìm điện thoại

Nhìn lại thời gian, 5:50

Vẫn còn khá sớm. Sau đó phát hiện rất nhiều cuộc gọi của Ninh Cảnh Thiên, cô khẽ giật mình

Chảy lại mái tóc rối, ấn vào cuộc gọi

Khoảng 20 giây sau, đầu dây bên đã bắt máy, chính là không ngờ đến hắn sẽ nghe máy. Bên kia tĩnh lặng một hồi, Ninh Viên Viên lại có thể nghe được hô hấp đều đều của đối phương

Cô nhỏ giọng gọi:"Chú nhỏ?"

Đầu giây bên kia thấp giọng chửi thề một tiếng, thanh âm hắn run run:"Cháu... Vẫn ổn?"

Cô khó hiểu nhíu mày:"Cháu vẫn tốt, chú nhỏ chuyện gì sao?"

"Đêm qua..." Ninh Cảnh Thiên ẩn nhẫn:"Có phải cháu đi cùng Tần Mặc?"

Ninh Viên Viên đáp một tiếng:"Đúng vậy, nhưng mà không hiểu sao cháu lại ngủ quên mất"

Nhưng mà lại không chắc mình có phải là ngủ quên thật hay không, Ninh Cảnh Thiên bên kia có thể nhận ra giọng điệu của cô không chắc chắn

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi:"Viên Viên, nghe rõ lời chú, Tần Mặc chính một tên nguy hiểm bỉ ổi, cháu nên cẩn thận với hắn"

Chân mày Ninh Viên Viên hơi nhíu lại, dường như không ngờ đến:"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Ninh Cảnh Thiên:"Hắn đã coi trọng cháu, Ninh Viên Viên, chú không biết tình cảm hắn dành cho cháu có phải là thật lòng hay không? Nhưng cậu ta không đơn giản, chính là một con quái vật đội lốt người!"

Ninh Viên Viên giật mình, mồ hôi lạnh tràn ra, lời của Ninh Cảnh Thiên cô đương nhiên hiểu rõ, chính là một sự thật không thể nào thật hơn được nữa

Nói có sách mách có chứng

Tuy rằng cô không được chứng kiến cái dáng kia của hắn, nhưng trong nguyên tác, Tần Mặc được tác giả miêu tả hệt như một đại ma vương, từ dáng vẻ cho đến tính cách, khi hắn điên thì thực sự rất đáng sợ

Trong nguyên tác từng đề cập qua, nam chính từng suýt nữa đánh bố ruột mình đến chết, sau khi cứu được ông ta, dứt khoát đá ông ta vào viện tâm thần được giam bởi phòng kín cách biệt xã hội

Tuy rằng nguyên do không được miêu tả rõ, nhưng chắc chắn đầu đuôi câu chuyện đó đều có khúc mắc. Tên của ba Tần Mặc chính là cấm kỵ, nói đúng hơn là một đại kỵ, không nên gọi tên ông ta trước mặt hắn

Khi biết Tần Mặc coi trọng mình, Ninh Viên Viên không hiểu sao lạnh cả sống lưng, môi đỏ nhấp nháy, không nói nên lời

Nhớ tới lúc đó, cô nhớ dáng vẻ của Tố Yên vô cùng kì lạ, sắc mặt trắng bệch, không ngừng bảo cô nên cẩn thận với Tần Mặc

Trước đó, cô khá nghi ngờ về biểu hiện của hắn, đều là người trưởng thành, một người phụ nữ cùng người đàn ông ở cùng nhau lâu như vậy chẳng lẽ đối phương đều không có cảm giác gì?

Với một cô gái vừa xinh đẹp vừa khéo léo giỏi giang như cô chẳng lẽ hắn lại không động tâm?

Nếu không thì chắc chắn hắn mẹ nó không phải đàn ông!

Khi cô đọc đến trước khi Tần Mặc chưa từng gặp nữ chính thì hắn lại không khác gì người xuất gia, đúng kiểu người, hồng trần phàm tục hắn đã thấu, đi qua bụi hoa mà chẳng dính một phiến lá nào

Bởi vì cô biết Tần Mặc muốn một tình yêu đôi bên tình nguyện, một tình yêu trong sáng thuần khiết, không đến với nhau bất kỳ một mục đích nào

Cô nghĩ kiểu người như Giai Hy là vô cùng thích hợp, nữ chính là kiểu mẫu người con gái đáng yêu dịu dàng, lại là một người kiên cường, dám yêu dám hận, dám thổ lộ tình yêu của mình. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn sẽ thích mẫu người con gái như vậy

Người như vậy mới có thể làm tan tảng băng lớn kia

Nhưng thế kiểu nào tảng băng khủng khiếp kia lại coi trọng cô, kẻ hắn hận không thể tránh, loại con gái mặt dày mặt dạng, vẻ ngoài không khác gì yêu tinh như cô

Khoé cô không tự chủ được co rút

Thái dương ong ong đau nhức, chắc cô phải làm một viên thuốc đau đầu sau khi ăn sáng, và lại lần nữa ngủ một giấc thật dài rồi khi tỉnh lại ai đó hãy nói với cô đó là mơ đi

Ninh Cảnh Thiên thở dài một hơi nặng nề, sắc mặt mệt mỏi dặn dò:"Chú biết cháu từng rất thích cậu ta như thế nào, hiện tại cảm giác ra làm sao, nhưng với cương vị là một người trưởng bối, chú mong cháu hãy đưa ra những lựa chọn sáng suốt, chú nhỏ vẫn luôn ủng hộ cháu"

Như một dòng nước ấm chảy vào lòng, ấp ủ trái tim lạnh lẽo của cô, hốc mắt Ninh Viên Viên ươn ướt, cô thực sự chưa từng cảm nhận được tình yêu của gia đình như vậy

Cô gái khẽ mỉm cười, nhẹ giọng 'Vâng' một tiếng

Sau khi trấn an Ninh Cảnh Thiên một lúc, Ninh Viên Viên cúp máy

Sắc mặt cô vô cùng vi diệu, lại tràn đầy màu sắc

Cô vẫn không thể tin được. Không phải nam chính sinh ra là dành cho nữ chính hay sao? Thế quái nào lại xem trọng cô rồi?

Ninh Viên Viên cảm thấy tam quan mình thật khủng khiếp, chẳng lẽ đến hiện tại hắn cùng nữ chính vẫn chưa gặp nhau hay sao?

Ninh Viên Viên biết từ khi bản thân mình biến hoá thì cốt truyện thay đổi không ít, nhưng cô vẫn không làm gì quá phận, cô chưa từng cố ý quyến rũ Tần Mặc

Cô quả thật đối nhan sắc của hắn có vài phần thưởng thức, nhưng cũng chưa tới mức thèm muốn?

Không lẽ hắn hiểu lầm, giờ giải thích kịp không?

Ninh Viên Viên lăn lộn trên giường một hồi, chợt nhớ ra thứ gì đó

"Đúng rồi, tờ giấy đó..."

Cô nhanh chóng chạy đến bàn trang điểm, sau khi một ngăn ra, trước mắt khiến cô chết đứng

Bên trong trống không, cô nhớ rõ ràng mình đã để nó ở đây mà

Ninh Viên Viên bất động thanh sắc, biểu cảm không biết miêu tả làm sao, cõi lòng nhảy lên một lớp sương mù mơ hồ

Cô yên lặng nhìn cô gái trong gương, cô dù không có trang điểm nhưng mỹ lệ động lòng người, chỉ cần cái liếc mắt cũng khiến người khác cảm thấy mềm nhũn

Cô sờ cái gương, như sờ lên mặt cô gái trong gương đó, đôi mắt hạ xuống, yên lặng cười nhạt

"Nữ phụ à, nếu cô nghe được chắc chắn cô sẽ vui đến long trời lở đất mất, anh ta vốn dĩ đã thích cô rồi"

Ninh Viên Viên chua xót, xót cho thân phận nữ phụ của cô ấy, xót cho cô ấy quá ngu ngốc, rõ ràng chính là một đứa nhỏ lớn lên có dáng dấp xinh đẹp hơn người

"Cô sẽ vui đúng không? Trước đó Tần Mặc vì tránh mặt cô mà đã ra nước ngoài ẩn dật, sau đó vì ép buộc trọng trách nên đã về nhà. Yêu một người không yêu mình, chính là một tình cảm khổ sở" Cô khàn giọng thì thầm

"Tuy rằng tôi chưa từng trải qua thứ tình cảm đó, nhưng cũng không khác gì tôi mấy"

Cô cũng cũng từng cầu được sự yêu thương từ gia đình, cầu tình thương của ba mẹ, cô gắng hoàn thiện thành tích học tập, cố gắng hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng sự cố gắng cô không đánh đổi được cái gì ngoài chà đạp và tổn thương. Một cái liếc mắt gia đình cũng chưa từng dành cho cô

Họ xem cô như sao chổi mà nuôi dưỡng

Nếu không vì thanh danh mặt mũi, thì hẳn họ đã vứt cô ở đầu đường xó chợ hoang tàn gì đó khi sinh ra

Cô đương nhiên tự hiểu lấy chính mình

Từ khi có khả năng nhận biết, cô đã hiểu cái ánh mắt của họ dành cho mình, không kiên nhẫn, vô cùng chán ghét

Đối với thái độ của họ, Ninh Viên Viên làm như không nhìn mà gắng gượng ngoan ngoãn tươi cười

Dáng vẻ lúc đó của cô, nhìn như một con chó đi lấy lòng từng người một để họ ném cho cô một chút thức ăn vụn vặt

Đúc kết được sau từng ấy năm, cô cảm thấy bản thân mình thật ngu

Cô từng nhớ là, trước khi sinh em gái ra, ba cô từng cặp kè với một người phụ nữ trẻ tuổi. Mẹ vì sau đó biết chuyện cũng không thẳng thắng đến trách móc ông ta, đem tất cả mọi chuyện lên đầu cô đổ xuống

Người đàn bà đó như hoá điên, tóc tai xuề xòa, cầm một cái gạt tàn ném vào đầu cô. Ninh Viên Viên tránh được một chút, nhưng vẫn bị đập vào trán, máu đỏ tuôn ra, chảy nhễ nhại trên gương mặt non nớt đó

Bà ta thậm chí không hoảng không loạn, điên cuồng chỉ tay vào mặt cô chửi rủa:"Mày là cái đồ sao chổi, từ khi mang thai mày mà tai ương đều đập hết vào gia đình tao! Chính mày, chính mày không nên xuất hiện, mày nên biến mất!"

Người đàn bà đó phát điên thì hệt như một con thú, điên khùng gào thét, thứ gì ngay trước mắt bà ta, thì đều bị bà ta ném hết lên người cô

Ninh Viên Viên hoảng sợ chạy ra ngoài, co rút ôm trọn cơ thể ngoài sân nhà

Màn đêm buông xuống, nhưng cô vẫn không dám vào nhà, vẫn yên lặng ngồi đó, đôi mắt khô rốc, phiếm mắt đỏ hoe, dường như nước đều đã bị ép cạn

Vết thương trên trán đau đớn vô cùng, cô vừa đói vừa khát

Nghe được tiếng bước chân chậm rãi đằng xa, Ninh Viên Viên vô thức ngẩng cao đầu

Một người đàn ông sơ mi chỉnh tề, mặt mày tuấn tú dễ nhìn. Trên gương mặt đó chứa một đôi mắt lãnh đạm, ông ta chính ba cô

Ông ta bước đến gần, nhìn cô từ trên xuống xuống, sắc mặt ôn nhu nhưng không có nửa điểm thương tiếc

Ông ta ngồi bên cạnh cô, kéo người cô lại, nhìn cái vết thương trên trán, máu đã khô lại một cục, nhìn vô cùng kinh người

Ngón tay người đàn ông nhấn nhẹ vào vết thương, khiến cô đau điếng người, xít xoa một tiếng thật nhỏ

Ông ta nhìn cô đau đớn, ánh mắt tràn đầy sự thoải mái:"Đau lắm đúng không?"

Ninh Viên Viên cắn răng, không dám trả lời

Ông ta cũng không cần cô trả lời, tự nói tự hỏi:"Có lẽ mẹ con đã phát hiện ra ba đang bao dưỡng một người phụ nữ bên ngoài, nên cô ta đã phát điên lên tấn công cắn con?"

Cô hít một hơi lạnh lẽo, không thể tin được nhìn gã đàn ông là người ba cùng huyết thống của mình

Ông ta nhạt nhẽo cười, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, như đọc được suy nghĩ kinh hãi của con gái:"Đàn ông mà, ai cũng sẽ thích cái cảm giác mới mẻ, sẽ chán ngấy một thứ gì đó quá lâu, trong tình yêu cũng vậy"

Ông ta ung dung nói ra tâm sự giải bày với con gái ruột, dáng vẻ vô cùng bỉ ổi và châm chọc. Thâm chí nhìn lên cái vết thương của tôi như một chiến tích ông ta để lại sau những cuộc chơi sa đọa đó

Người phụ nữ kia sẽ dồn hết sự uất hận lên người cô

Ninh Viên Viên lạnh mặt cười nhạt

Có lẽ cô cũng nên trưởng thành, trưởng thành trong chính cái tuổi chưa cần đến

Ninh Viên Viên lại không hiểu sao, ông ta lại nói những lời đó với với mình, những lời không nên nói với một đứa trẻ

Nhưng có lẽ sau này cô hiểu, một số người đàn ông đều sống vì nửa thân, họ không tiếc bán rẻ bản thân để ăn nằm với nhiều người

Ninh Viên Viên đối với tình yêu không hy vọng nhiều, cô không muốn bị tổn thương, khiến bản thân rơi vào bể tình

Cô thở dài một hơi, mặt trời bắt đầu đi lên, từng tia nắng len lỏi xuyên qua màn cửa mạ một lớp ánh sáng ấm áp chiếu vào căn phòng

Tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Viên Viên hơi giật mình

Tần Mặc sao?

Làm sao bây giờ? Mở hay không mở?

Ninh Viên Viên chưa kịp hành động, từ sau cánh cửa truyền tới giọng nữ trẻ tuổi:"Phu nhân đã dậy chưa ạ?"

Cô kinh ngạc lầm bầm:"Quái quỷ gì vậy, rõ ràng ở đây chỉ mỗi mình cùng Tần Mặc, tại sao lại xuất hiện người khác?"

Chậm chạp đi tới cánh cửa, Ninh Viên Viên mở ra, trước mắt cô là một cô gái trẻ mặc đồ hầu gái, sắc mặt bình tĩnh, vô cùng chuẩn mực. Cô đánh giá người trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi:"Cô là ai?"

Cô gái kia đối với câu hỏi của cô không mấy bất ngờ, dường như biết trước được cô sẽ hỏi như thế. Máy móc trả lời:"Phu nhân không cần căng thẳng, trước đây tôi đã làm việc trong Uyển Thanh Trang khá lâu, tuy hơn 1 năm nay đột nhiên không hiểu vì sao ông chủ lại điều động mọi người nghỉ phép một thời gian, nhưng tôi vẫn còn kinh nghiệm, nếu thiếu xót chỗ nào mong phu nhân chỉ bảo"

Ninh Viên Viên:"....."

Cô thật sự không ngờ đấy

Hệt như văn mẫu vậy, hẳn là có sự chuẩn bị từ trước?

Khoé môi cô co rút một hồi, cũng không nói gì. Cô hầu gái bên cạnh hiểu ý, cũng không nói gì nữa

Sau khi xuống lầu, Ninh Viên Viên vô cùng kinh ngạc với chuẩn bị và sự chuyên nghiệp của các người làm ở đây

Thâm chí ở nhà bếp có 2 đầu bếp riêng. Các cô hầu gái mặc trang phục người làm chỉnh tề, bộ dáng nghiêm túc và vô cùng chuyên nghiệp

Ninh Viên Viên bị bầu không khí này làm cho kinh hãi

Quả nhiên có tiền tùy tiện vung ra cũng không cảm thấy đau lòng

Cô nhìn phần ăn trên bàn, là buổi sáng kiểu Trung Hoa, trang trí vô cùng tinh xảo và đẹp mắt. Nhưng phần ăn này hình như chỉ đủ cho mỗi cô ăn

Ninh Viên Viên ngờ vực nhìn cô hầu gái lúc nãy kêu cửa phòng mình:"Sao phần ăn này chỉ đủ cho một người ăn, Tần Mặc đâu?"

Nhắc mới nhớ, sáng giờ hình như cô không thấy hắn

"Ông chủ hiện tại đang có một chuyến công tác bên nước ngoài, 2 giờ sáng đã lên chuyến bay"

Cô ẩn ẩn nhíu mày. Công tác? Sao lại đi vội vàng như vậy, một lời cũng không nói?

Ninh Viên Viên:"Anh ta đi trong bao lâu?"

Cô hầu gái yên tĩnh hai giây:"Ông chủ nói, có lẽ sẽ về kịp trong 1 tháng"

Cô có chút kinh ngạc:"Một tháng?"

"Vâng, ông chủ bảo là sẽ về kịp sinh nhật của Tần lão gia, còn dặn dò người thiết kế trang phục đến đây đo trang phục cho phu nhân"

Ninh Viên Viên mím môi, lôi di động ra một lần nữa kiểm tra. Hoàn toàn không có bất kỳ tin nhắn nào hay thông báo nào của Tần Mặc, sắc mặt cô trầm xuống. Ninh Viên Viên chợt nhớ lại trong nguyên tác, sinh nhật của Tần Chung chính là diễn ra tại Tần trạch

Lúc đó nam phụ Trác Hàn đem nữ chính tới yến tiệc, trước đó nam nữ chính có từng mâu thuẫn một số việc nên giận dỗi nhau. Còn nam chính Tần Mặc sau khi nhìn thấy người con gái suốt ngày quấn quanh mình đột nhiên tay trong tay với người đàn ông khác, lập tức khó chịu, nhưng lại vô cùng ngang bướng không thừa nhận cảm xúc mình

Mạch truyện bắt đầu theo đó tăng lên sự thân mật trong cả hai nhân vật chính. Lúc đó nữ phụ độc ác Ninh Viên Viên đứng một góc nhìn lén, bên cạnh đó đều được các công tử quay quanh, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có mỗi Tần Mặc

Ninh Viên Viên ngồi vào bàn ăn, đặt di động lên bàn. Trên trùng trùng xuống, sau đó khoé môi cong lên nụ cười nhạt nhẽo

Có lẽ cốt truyện hẳn càng lúc càng đi theo câu chuyện

Với cái thân phận người vợ hờ như cô hắn, cho dù trong thời gian yên yên ổn ổn ở lại đây lâu như vậy hẳn cũng đã may mắn lắm rồi

Những lời lúc nãy Ninh Cảnh Thiên nói cô, cô cảm thấy có hơi không chắc chắn

Nam nữ chính sớm hay muộn cũng về bên nhau. Nếu như Tần Mặc thật sự rung động với cô, chắc là cũng chỉ là rung động trong chớp nhoáng

Ninh Viên Viên cắn một miếng há cảo, có chút nóng

Vậy cũng tốt. Có lẽ là cô nên sớm rời đi

Sau khi ăn xong, khoảng 2 tiếng sau một người mà Tần Mặc điều đến thiết kế trang phục cho cô đã đến

Người phụ nữ này thoạt nhìn hơn 30 tuổi, sắc mặt trần trề năng lượng, lại xinh đẹp mặn mà, có dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành

Cô ta sau khi thấy Ninh Viên Viên, đôi mắt trợn to, môi mấp máy đầy kinh hãi:"Ôi trời ơi, Tần đại thiếu đây là đang nuôi dưỡng thiên sứ trong nhà sao!"

Khoé môi Ninh Viên Viên ngấp nghé:"Chào cô"

Người phụ nữ kia nhanh chóng nắm lấy tay cô bắt tay, vén mái tóc ngắn tựa như rong biển ra sau tai, nở một nụ cười duyên, khuôn mặt cô ta có chút tương tự Chung Sở Hồng:"Chào tiểu mỹ nhân, tôi là Lasy, tên thật Đào Hoà Vãn, cứ gọi tôi là Lasy"

Ninh Viên Viên bị sự nhiệt tình của người phụ nữ này doạ cho hết hồn:"À, chào quý cô Lasy"

Đào Hoà Vãn là một người yêu cái đẹp, nói ra là một kẻ mắc bệnh nhan khống mức độ vừa. Sau khi nhìn thấy cái đẹp trước mắt như không cầm lòng được thưởng thức

Cô ấy thở dài nhàn nhạt:"Ài, Tần đại thiếu chính là mang một dáng vẻ lam nhan hoạ thủy chính nghĩa, còn cô lại là một hồng nhan hoạ thủy. Đây không phải là quá khoa trương rồi đi, kết hợp lại chính xứng đôi vừa lứa!"

Ninh Viên Viên cười vô cùng công nghiệp, xã giao gật gù theo cô ấy, nhưng cô cảm giác khoé miệng của mình sắp tê liệt luôn rồi

Đào Hoà Vãn cầm một dây thước đo trên tay, tiến đến gần Ninh Viên Viên:"Tiểu thư, có cởi đồ ra chút không?"

Nhìn đôi mắt phát sáng như sao đầy nghiêm túc của cô ấy, Ninh Viên Viên còn suýt nữa muốn mắng người, cuối cùng lời muốn nói đến môi đều nghẹn lại. Cô cởi chiếc váy đang mặc trên người, trên thân thể trắng nõn chỉ chừa lại mỗi nội y màu đen vô cùng quyến rũ

Nội ý hoạ tiết ren và những hoa văn vô cùng tinh xảo, mang lên người cô lại vô cùng bắt mắt

Đào Hoà Vãn ô ô vài tiếng suýt nữa chảy máu mũi:"Đẹp, đẹp quá!"

Ninh Viên Viên ngượng ngùng ôm chặt hai cánh tay, khuôn mặt ửng đỏ e lệ, yêu kiều phảng phất như chứa một cổ xuân ý, mỗi động tác thẹn thùng đều trở nên phong tình mị hoặc mê người. Mái tóc đen nhánh mềm mại tựa như sóng bên phủ ngang èo

Những tia nắng ấm áp mạ lên dáng người yêu kiều của người con gái, tạo nên một nét kinh tâm động phách

Đào Hoà Vãn nuốt nước bọt, không nhịn nói:"Cô là cô gái xinh đẹp nhất từ trước đến giờ tôi thấy"

Ninh Viên Viên ngượng ngùng cảm ơn, nhưng thiếu vải như vậy khiến cô có chút ớn lạnh và xấu hổ, mặc dù đối phương có là phụ nữ đi chăng nữa

Đào Hoà Vãn bắt đo, sắc mặt cô ấy nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng, giống đối với cơ thể cô như một tác phẩm nghệ thuật giá trị mà nghiên cứu. Đào Hoà Vãn nhàn nhạt cười:"93-61-90"

Ninh Viên Viên trợn mắt nhìn cô ấy

Người phụ nữ kia dường như không nhận ra được cô đang xấu hổ mà tấm tắc khen ngợi:"Dáng người rất đẹp, ngực lại cũng vô cùng đầy đặn, thực sự không thể chê được mà"

Cô hầu gái bên yên tĩnh đứng một bên, quan sát hai người kia trước mắt, sau đó tắt đoạn ghi âm kia

Gửi cho ông chủ

Ghi âm qua đến

Tần Mặc nhìn điện thoại, trên khoé môi nở một nụ cười quỷ mị, một đoạn voice gửi qua:"Làm tốt lắm, tiếp tục quan sát tình hình của cô ấy, nhưng đừng làm cô ấy khó chịu"


Tài khoản được chuyển qua: 2 vạn


Nữ hầu kia nhìn con số trong tài khoản, đôi mắt như chuyển động, lập tức cảm ơn ông chủ


Tần Mặc nghe đoạn ghi âm, đoạn ghi kết thúc


Người đàn ông không biết trầm tư cái cái gì. Đôi mắt rũ xuống, hàng mi tựa như cánh bướm, đôi hổ phách như chứa tinh quang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như ngậm lấy một mảnh nhu tình. Phảng phất như gió xuân, đôi môi xinh đẹp thì thầm:"93-61-90, quả nhiên là một yêu tinh ông trời phái xuống hành hạ hắn"


Tần Mặc nhắm nghiền mắt, cười vô cùng xán lạn


Chợt, cánh cửa mở ra, một thiếu nữ mặc kimono trạc 20 tuổi đi đến, gương mặt thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, cái xinh đẹp ngọt ngào ngây ngô, lại khiến người khác nhìn vào thấy mong manh yếu đuối


"Chào ngài" Là một giọng nói tiếng Nhật rất dễ nghe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang