Giọng điệu hắn vẫn lạnh lùng trầm ngâm, khiến mẹ Tần bên kia cả hít thở đều không thông, bà cố gắng gượng cười nhẹ giọng:"Con trai à, phải có chuyện gì mới được gọi cho con sao?"
Hắn nghi ngờ liếc nhìn lại di động, xác nhận là mẹ mình, đáy mắt xẹt qua tia khó hiểu. Hắn bình thường không gọi điện thoại nói những lời âu yếm sến súa, nhưng cảm giác hẳn gọi bây giờ đều không thể tốt đẹp, khoé môi nhếch lên nụ cười:"Có thể"
Mẹ Tần nở nụ cười hiền hoà:"Sức khỏe ông nội con bây giờ đã ổn định hơn, ông có chút nhớ hai đứa, cả nhà muốn mở bữa tiệc nhỏ, thứ sáu tuần này con nhớ dẫn tiểu Viên về Tần trạch"
Mày người đàn ông khẽ nhíu, cảm thấy có chút gì đó sai sai, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:"Được, con sẽ dẫn cô ấy tới"
Mẹ Tần thấp giọng dò hỏi con trai:"Hai đứa có chút tiến triển gì không?" Bà sợ rằng một trong hai người bọn họ đề nghị vấn đề li hôn ngày đó, bà biết con trai mình vốn không trông mong gì cuộc hôn nhân này, nhưng bà lại luyến tiếc đứa con dâu kia
Tuy rằng cách hành xử không được chín chắn, nhưng khi bên cạnh lại khiến cho người khác vui vẻ, gia đình họ Tần lại nợ gia đình cô một ân huệ
Mà đứa con trai ngu ngốc kia lại không biết dành dụm cô hội dứt khoát xuất ngoại gần một năm không về, khiến cho con gái người ta chờ đợi. Đúng là tức chết bà mà
Nên trong một năm nay bà chưa từng mời con dâu đến ăn cơm ở Tần gia, sợ họ hàng soi mói để con bé chịu ủy khuất
Tần Mặc đương nhiên nghe hiểu lời bà, nhưng trong lòng lộp bộp vài tiếng, hắn có cảm giác như lo được lo mất, nếu như cô biết được chuyện ông nội sức khỏe ổn định, khẳng định sẽ trước mặt mọi người nói ra chuyện ly hôn
Ông nội khẳng định sẽ đồng ý, hắn chắc chắn biết ông sẽ không truy cứu vấn đề cô muốn ly hôn, nói tới tình trạng hôn nhân gần một năm nay giữa hai người nhất định là không ổn. Ông sẽ không mãi day dưa mà níu kéo cô, cho nên hai người không tổ chức hôn lễ là thế
Nghe mẹ mình hỏi, mi tấm hắn khẽ nhíu:"Mẹ, con thực sự không muốn ly hôn nữa"
Nghe con trai nói, bà có chút khịt mũi coi thường:"Bây giờ nói thì còn lợi ích gì, cảm giác con đối với con bé hiện tại như nào?"
Hắn xác thực là cảm giác hắn đối với cô có chút mơ hồ, mọi thứ dường như đến quá nhanh mà cũng đi quá bất ngờ. Hắn sẽ cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy cô, sẽ cảm thấy buồn bực khi cô không để ý đến hắn, những hành động của cô gái sẽ khiến hắn không giấu vết để ý mà ghi thầm trong lòng, sở thích của cô Tần Mặc lại rõ ràng, cũng sẽ cảm thấy điên lên khi cô ở cạnh một nam nhân khác, mặc dù là chú của cô
Không nghe đáp án từ con trai, mẹ Tần có chút bực bội, cái thằng nhóc vừa ngu lại vừa mù này lại vô dụng như thế, mở miệng không muốn ly hôn lại không biết cảm giác của mình đối với con gái nhà người ta như thế nào
Nhưng người làm mẹ như bà lại vô cùng hiểu rõ hắn, từ nhỏ Tần Mặc luôn chú trọng vào việc học hành lại được ông cụ Tần nghiêm khắc dạy dỗ, đến khi cấp 3 cũng chưa yêu đương bao giờ, tính tình thì lãnh đạm lạnh lùng
Lên đại học thi vào trường tốt cũng lao đầu vào học hành, đến khi năm 2 đại học lại phải quản lý công ty, lúc đó Tần thị lâm vào tình trạng khó khăn, may mắn có Diệp gia giúp đỡ nên Tần thị mới thoát được tình trạng khủng hoảng
Tần gia luôn ghi nhớ trong lòng, sau một thời gian liền biết Diệp gia có đứa cháu ngoại vừa tốt nghiệp cấp 3, ông cụ Tần báo đáp không kịp muốn để cháu trai đính hôn với cháu gái Diệp Phù Tru
Lần gặp mặt là Ninh Viên Viên vừa tròn 18, ông cụ Tần ngỏ ý bèn hợp hôn sự cho hai đứa nhỏ. Ông cụ Diệp lưỡng lự, Tần Mặc lại có chút lớn tuổi hơn Ninh Viên Viên tính tình lãnh đạm, Diệp Phù Tru do dự muốn nghe quyết định cháu gái, ông lại không ép
Lần đó là hai đứa nhỏ lần đầu gặp mặt, Ninh Viên Viên liền nhất kiến chung tình, Tần Mặc lại tỏ vẻ những chuyện này lại không liên quan đến hắn, đối với hắn cưới ai cũng được
Ninh Viên Viên lại không từ chối, thế là âm thầm đính hôn, sau đó Ninh Viên Viên liền ra nước ngoài học tập đến bốn năm, hai đứa nhỏ đến cục dân chính kết hôn nhưng không tổ chức
Hôn sự này có tiếng chứ không có miếng
Ninh Viên Viên đành ủy khuất chấp nhận, ông cụ Tần bèn giảng hoà rằng muốn cho hai đứa trẻ thử cuộc sống hôn nhân trước sau đó công khai bên nhau
Diệp gia lúc đó tức giận cũng kiềm nén lại, nhưng Ninh thị dường như lại muốn chèn ép Tần thị, biểu lộ rõ sự tức giận
Mà người muốn chèn ép là Ninh Cảnh Thiên, chú nhỏ của Ninh Viên Viên
Nhưng qua cũng mấy tháng rồi không không còn nữa
Tần Mặc hiểu rõ được sự tình gần một năm qua, hắn nắm bắt được tin tức này khi còn ở nước ngoài. Sau đó hắn sớm về để đề nghị ly hôn cùng cô
Muốn cô không cần vì hắn mà hao tâm tổn phí tâm tư làm gì, nhưng ý định đã quyết xong, sau đó hắn liền mơ những giấc mơ kỳ quái, Ninh Viên Viên đứng dưới vũng máu trên miệng luôn lẩm bẩm hận hắn
Người con gái xinh đẹp cơ thể đầy vết thương thảm thiết, máu trên người nhuộm lên màu da trắng nõn của cô, ánh mắt tràn đầy hận thù tàn khốc
Giấc mơ kéo dài đến gần một tháng, hắn mất ngủ trầm trọng, Tần Mặc thường không tin vào tâm linh nhưng nó đã kéo dài tận 1 tháng, khiến hắn không khỏi nghi ngờ, giấc mơ khiến hắn tỉnh giấc vào nửa đêm, Tần Mặc quyết định về sớm hơn một ngày
Sau gần một năm gặp nhau, cô gái đã xinh đẹp hơn, thâm chí còn thay đổi cách ăn mặc
Lúc trước Ninh Viên Viên vừa đơn thuần xinh đẹp, hắn không để ý đến cô, cô gái đó liền học cách trang điểm đậm cùng ăn mặc gợi cảm để tạo sự chú ý đối với hắn, cô cho rằng đàn ông luôn thích dáng vẻ này
Nhưng cách trang điểm không khiến cô xinh đẹp mà càng che lấp dung nhan mỹ miều của cô hơn
Sau lần đó lâu ngày không gặp, ánh mắt cô nhìn hắn thay đổi đến cực điểm giống như là một người xa lạ, bình tĩnh không có nửa điểm giao động, còn dám trước mặt hắn đưa đơn ly hôn một cách dứt khoát
Trong lòng lại nghẹn một cục, nhưng điều kỳ lạ là sau khi trở về hắn không bao giờ mơ lại giấc mơ kỳ lạ đó nửa, hắn suýt nữa đã quên đi
Rồi lại chứng kiến cô gái nhỏ thay đổi hoàn toàn thành con người khác, những lần đó khiến hắn không chú ý nhưng vẫn bị thu hút
Tần Mặc ngây người, bàn tay nâng lên chạm vào vị trí bên trái của trái tim, hắn có thể cảm nhận nhịp tim của mình càng mãnh liệt như muốn nhảy ra, sau đó mẹ Tần bên kia có thể nghe được tiếng cười khẽ của người đàn ông bên đầu dây, trầm thấp lại ngân nga:"Mẹ..." Tần Mặc dừng một chút, ngữ điệu lạnh đi vài phần:"Con thực sự động tâm rồi"
Hắn thật sự động tâm rồi
Còn cô thì hoàn toàn không
Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông mãnh liệt, giống như được lột đi lớp mặt nạ giả tạo đối diện với con người thật. Mẹ Tần bên kia bị câu nói của hắn doạ cho run người, đầu ngón tay bà có chút lạnh đi
Bà biết, nhưng khi nghe được chính miệng con trai mình lại có sững sờ, chính là không thể tin
Tần Mặc tính tình kiêu ngạo lại coi trọng mặt mũi, khó có thể nghe được lời nói đầy dã tâm của hắn như thế. Mẹ Tần lạnh lẽo cả sống lưng, bà muốn tác hợp con trai bà với con dâu
Nhưng bà lại không muốn dã tâm của hắn đẩy lên người cô như thế, một dã tâm chiếm hữu đáng sợ
Nếu như... Ninh Viên Viên hoàn toàn không từ bỏ việc ly hôn thì sao?
E rằng người chịu dày vò sẽ là con bé, mẹ Tần trầm mặt, lại có chút hối hận
Nhưng vẫn không đành lòng, bà muốn con trai bà cảm nhận tình yêu, biết yêu đương như bao người khác, sửa đổi tính tình hắn một chút, muốn hắn trở nên ôn nhu dịu dàng, chứ không trở nên như thế
Tần Mặc không nghe mẹ mình đáp lại:"Mẹ, sao lại không nói chuyện?"
Mẹ Tần hoàn hồn, suy nghĩ một cũng quyết định nói:"Tần Mặc, nghe mẹ, nếu con bé quyết định muốn ly hôn thì con đừng cố chấp làm khó con bé, cứ thuận theo tự nhiên, hai đứa còn trẻ, lại có thể tìm người tốt hơn" Bà mong hắn sẽ hiểu, bà không mong đứa trẻ này nảy lên dã tâm như thế, chỉ mong Tần Mặc đừng làm cái gì quá đáng
Tần Mặc nhướn mày, khẽ cười, chống tay lên mặt bàn:"Mẹ, mẹ nói chuyện đùa gì thế, khó khăn lắm con mới tìm được ý trung nhân đời mình, chưa gì mẹ đã muốn chia rẽ uyên ương này rồi"
Hắn cà lơ cà phất nói:"Muốn ly hôn? Cô ấy nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ khi con chết, à không, con chết rồi thì cô ấy cũng phải vì con mà thủ tiết"
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, lại nồng đậm ý cười, nhưng lời nói tràn ngập sự cảnh cáo sâu sắc. Mẹ Tần bên kia chấn động không nói nên lời, hoàn toàn câm nín
Tần Mặc không có ý định nghe mẹ mình nói thêm câu gì nữa:"Mẹ, con còn việc bận, cúp trước" Hắn dứt khoát cúp máy, mẹ Tần bên kia bị tiếng tút tút lạnh băng làm cho giật mình, đáy lòng bà lạnh đi
Tần Mặc ung dung đặt điện thoại xuống, khoé môi cong lên mờ nhạt
Hắn biết mẹ hắn nghĩ gì và muốn nói gì, những lời đó chắc chắn là lời hắn không muốn nghe, đôi mắt đào hoa của người đàn lặng lẽ nhìn vào cửa phòng nghỉ đó, cảm nhận được cô gái đang rất gần hắn
Trong đầu hiện lên đôi mắt xinh đẹp của cô, ánh mắt sáng ngời tựa vì sao, sạch sẽ lại đơn thuần, trong đôi mắt chỉ chứa mình hắn
Mà hắn cũng hy vọng chỉ chứa một mình mình
Nếu như cô nhìn người khác như thế này...
Ánh mắt Tần Mặc tối đi, lạnh lẽo mười phần
...Vậy tên đó đừng mong mở mắt
Hắn không biết bản thân đã trầm ngâm bao lâu. Đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào nhẹ nhàng bên tai:"Tần Mặc?"
Giọng mũi nhẹ nhàng, lại giống nũng nịu. Tim của Tần Mặc khẽ run lên, giống như làm chuyện xấu xa mà để người khác phát hiện
Hắn thu hồi bộ dáng, cười cười nhìn cô:"Sao dậy sớm thế?"
Ninh Viên Viên liếc nhìn thời gian trên điên thoại, vô tội nhìn hắn:"Nào còn ngủ nữa, đã ngủ hơn 3 tiếng rồi. Anh làm gì mà thẫn thờ ở đó thế?"
Tần Mặc cười khẽ, lắc đầu:"Không có gì"
"Lại đây"
Ninh Viên Viên bước chân lại gần, Tần Mặc đưa tay sờ trán cô, bàn tay hắn lành lạnh, khiến cô có chút thoải mái híp mắt, Tần Mặc nhìn bộ dạng cô nhịn xuống muốn đưa tay sờ mặt cô, dời tầm mắt chỉ cười cười:"Nhiệt độ đã hạ đi"
Tần Mặc lo lắng lén liếc nhìn cô, thấy thần sắc cô bình thường, hẳn không nghe được, hắn lại quên mất có cách âm, thở phào một chút
Sau đó nói:"Lúc nãy mẹ gọi tới"
Ninh Viên Viên nhìn hắn:"Mẹ gọi có chuyện gì?"
"Mẹ nói tối thứ sáu tuần này bảo chúng ta về ăn tối" Hắn nhìn cô rồi bổ sung:"ông nội nhớ chúng ta"
Ninh Viên Viên yên lặng nhìn hắn, đôi mắt đan phượng xinh đẹp trong suốt, ánh mắt đơn thuần lại không dính bụi trần, Tần Mặc trong lòng run lên, giống như bản chất xấu xa bị cô nhìn thấu. Ánh mắt cô quá thẳng thắn không tránh né, khiến cho người khác cảm thấy đứng ngồi không yên
Ninh Viên Viên nghe xong cũng không nói gì, đột nhiên bật cười đầy thâm ý:"Ồ, hẳn là Hồng Môn Yến"
Tần Mặc:"....." Cô nói cũng không sai đi
Ninh Viên Viên nhướn mày thích thú cười cười, xem ra khó có thể nói ly hôn rồi, sợ lão gia tử bị đả kích, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, phức tạp lẫn lộn
Tần Mặc nhìn thời gian cũng đã đến giờ tan tầm, nói:"Về thôi, em muốn đi ăn không?"
Ninh Viên Viên lắc đầu:"Không muốn"
Tần Mặc:"Được"
"?" Ninh Viên Viên nhăn mày:"Được cái gì?"
Tần Mặc lấy chìa khóa xe, mắt không nâng lên nói:"Đi siêu thị mua đồ ăn về nấu"
Cô cười cười:"Ồ, tôi sẽ không nấu đâu"
Hắn nhếch môi, xoa đầu cô gái, khuôn mặt mang theo ý cười:''Anh có bảo là để em nấu sao?"
"Chẳng lẽ anh nấu?"
"Không được sao?"
Ninh Viên Viên hưng phấn vỗ bả vai hắn, không chút khách khí nói:"Tần Mặc mẹ nó, anh chính muốn trổ tài nấu nướng? Tôi thế mà không biết nha"
Tần Mặc cầm lấy bàn tay trên vai hắn, nắm lấy tay cô, chậm rãi đan lại, đuôi cong lên trông vô cùng tuấn mỹ tự phụ:"Ừ, còn nhiều thứ em vô cùng không biết"
Từ cấp 3 hắn đã học nấu ăn, nhưng chưa từng nấu cho bất kì ai, sau này xuất ngoại cũng ở một mình, tự nấu cho bản thân
Ninh Viên Viên hoàn toàn không để ý việc nắm tay đó, trong đầu hiện lên một trận hưng phấn nghĩ đến cảnh nam chủ mặc tạp dề màu hồng của cô xuống bếp, tay chân cô bắt đầu ngứa ngáy
Tần Mặc lái xe rẽ đến sưu thị cô hay mua, cả hai chậm rãi bước vào, nhân viên sưu thị đã quen mặt cô, hôm nay Ninh Viên Viên đi cùng với một người đàn ông vô cùng tuấn tú sánh vai, mọi người trong sưu thị ánh mắt dán trên người bọn họ, nam thanh nữ tú đi cùng với nhau, giá trị nhan sắc tựa như nhân đôi, khiến người khác không khỏi nãy sinh hứng thú ngắm nhìn
Tần Mặc rất tự giác đẩy xe, vô cùng chuyên nghiệp mà chọn lựa thức ăn, Ninh Viên Viên chậm bước theo sau người đàn ông, cả người nhỏ nhỏ xinh xinh
Đi ngang đến quầy đồ ăn vặt, cô nhanh tay lẹ mắt lấy xuống bỏ vào xe đẩy, nhưng người đâu biết rằng Tần Mặc đằng sau đã bỏ hết đồ ăn vặt của cô vào vị trí cũ
Ninh Viên Viên lấy bao nhiêu thì Tần Mặc cất lên bấy nhiêu
Đến hồi cô cầm hai bịch khoai tây chiên cuối cùng bỏ vào xe đẩy, thoả mãn quay lại nhìn đống đồ ăn vặt
Nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông cầm hai bịch khoai tây chiên của cô để lại trên kệ hàng, và đóng đồ lúc nãy cũng không cánh mà bay
Ninh Viên Viên:"..!??"
Cô tức giận giậm chân:"Tần Mặc!"
Người đàn ông không hề chột dạ mà ung dung đẩy xe đi tiếp, chỉ nhẹ giọng đáp lại:"Ừ"
Ninh Viên Viên tức giận đến muốn nổ tung:"Tại sao lại cất hết đồ ăn vặt của tôi?"
Nam nhân thả chậm bước chân, nở nụ cười tiêu chuẩn dỗ dành:"Ngoan, không nên ăn thực phẩm rác quá nhiều"
"Anh...!"
Cô trừng mắt nhìn, Tần Mặc chỉ cười cười nói:"Em nhìn cũng vô dụng"
Xa xa kia có một cặp nam nữ, cô gái kia làm nũng với bạn trai mình muốn mua thứ gì đó, người bạn trai không cưỡng lại được bèn thỏa hiệp
Đôi mắt cô sáng lên, sau đó vươn móng vuốt về phía tay áo Tần Mặc
Hắn cúi đầu nhìn cô, sau đó lãnh đạm hỏi:"Đừng nói em định làm nũng đấy?"
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi lại:"Thì sao chứ? Có hiệu quả không?"
Tần Mặc nhướn mày gật đầu, Ninh Viên Viên nắm tay áo hắn chỉ chỉ về phía quầy ăn vặt, nói:"Mua đi! Mua đi!"
Ninh Viên Viên làm nũng thật sự không mềm mại như những cô gái khác mà rất là đơ, nhưng Tần Mặc vẫn mỉm cười, chỉ cảm thấy cô cực kỳ rất đáng yêu
Cười xong, anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nói:"Anh gạt em thôi"
Ninh Viên Viên:"......Tôi ₫##!& tự tôi mua! Tôi có tiền! Tôi cần gì phải xin anh chứ?" Vừa nói xong những lời này, Ninh Viên Viên cảm thấy mình thật ngu ngốc, cô có phải là không có tiền đâu!
"À há" Tần Mặc khẽ nhướn mày lên, phác họa khuôn mặt sắc sảo yêu nghiệt đó:"Nếu em mua, anh liền không chở em về"
Cô liếc xéo hắn:"Anh đm, tôi là người bệnh đó, không thể nhường nhịn tôi à!" Câu cuối của cô dường nghiến răng nghiến lợi mà nói
Tần Mặc bày ra vẻ mặt ôn nhu, xoa nhẹ đầu cô gái cực kỳ cưng chiều, nhàn nhạt nói:"Không"
Ninh Viên Viên:"....."
Cô quả thật hôm nay nghẹn chết rồi
Hờn dỗi mà trừng hắn, Tần Mặc nhìn bóng dáng cô rời đi, khẽ bật cười, những người phụ nữ trong siêu thị đi ngang qua không khỏi đỏ mặt
Tần Mặc tính tiền xong, xách đồ ra bãi đậu xe. Thấy cô gái ung dung khoanh tay trước ngực tựa lên cửa xe, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, một trận nhẹ đi qua khẽ lay mái tóc dài của cô, tà váy đi theo làn gió khẽ phất phơ
Hắn ngây người đứng nhìn, Ninh Viên Viên chợt thấy người đàn ông y phục đen từ trên xuống dưới, tay xách đồ
Cô bực bội liếc nhìn, sau đó khẽ hừ một tiếng vào trong xe ngồi
Tần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu
Suốt chặng đường không ai nói gì, Tần Mặc lâu lâu lại liếc nhìn cô một cái, thấy bộ dạng cô tức giận hờn dỗi hai má muốn phình lên, Tần Mặc mím môi, muốn cười cũng không dám cười, trầm mặt về đến nhà
Ninh Viên Viên cầm một túi đồ ăn nhỏ xách vào nhà, mang dép lê chạy loạn, vừa hoạt bát lại năng động, đáng yêu muốn mạng hắn
Tần Mặc hồi trước không cảm thấy tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều, nhưng hiện tại cảm thấy vô cùng chênh lệch rồi, còn một năm nữa hắn sẽ tròn 30, Tần Mặc đột nhiên thở dài
Người đàn xách hai túi lớn hơn vào trong bếp, Ninh Viên Viên phụ giúp hắn sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh
Ninh Viên Viên hô lên:"Tần Mặc! Tần Mặc!"
Hắn nâng đầu lên:"Sao thế?"
Trên tay cô là chiếc tạp dề màu hồng phấn đáng yêu, trên còn in hình hello kitty thật lớn, tràn đầy hương vị thiếu nữ, Tần Mặc trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng không biết không ổn chỗ nào. Chỉ nhìn cô gái cầm tạp dề tung tăng chạy đến chỗ hắn, trên mặt viết to chữ hưng phấn:"Nào nào, đứng lên mang cái này vô"
Tần Mặc rốt cuộc cũng xác định không ổn chỗ nào rồi, trên mặt ghét bỏ nói:"Có thể không mặc được không?"
Ninh Viên Viên liếc hắn:"Đương nhiên là không được rồi"
Cô đáng thương năn nỉ:"Đi mà, mặc đi, người anh em, tôi khẳng định anh mặc lên vô cùng đáng yêu"
Đáng yêu, hắn vậy mà được hình dung thành bộ dạng đáng yêu
Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi đó, người đàn trong lòng giằng co một hồi cũng thỏa hiệp:"Đ... được"
Ninh Viên Viên một vui vẻ không nói nên lời:"Anh ngoan ngoãn như thế, phần thưởng là tôi sẽ giúp anh mặc vào"
Cô thúc giục:"Nhanh, cúi đầu xuống!"
Hắn cúi đầu, Ninh Viên Viên bắt đầu một trận thao tác
Vừa nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông, đôi mắt cô sáng lên như sao, không hình tượng mà cười lớn:"Ha ha ha ha ha ha....."
Tần Mặc:"......"
Trên người hắn một màu đen đen đơn giản, trên người đâu ra đeo một cái tạp dề hường phấn chói mắt
Ninh Viên Viên ôm bụng cười lớn:"Má ơi...ha ha...quá đáng yêu rồi...."
Tần Mặc nhịn không được cong môi, một bàn tay to lớn nhéo má cô, Ninh Viên Viên "A" một tiếng, hắn cười:"Cười đủ chưa?"
Khuôn mặt tinh xảo của người đàn gần trong gan tấc, khiến cô một trận cứng đờ, ngượng ngùng dời mắt:"Đủ... Đủ rồi"
Tần Mặc buông tha cho cô, hai bị nhéo có chút đỏ đỏ hồng hồng, Tần Mặc đau lòng xoa mặt cô gái, da cô vừa trắng lại mềm, xoa vô cùng thích
Ninh Viên Viên cảm nhận được bàn tay có chút khô ráp, xoa mặt cô lại vô cùng đau, cô cầm hai tay hắn gỡ xuống:"Hiện tại đau lòng?"
Tần Mặc luyến tiếc chà xát lòng bàn tay, hắn vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ má cô, đôi mắt rũ xuống:"Ừ" Vô cùng nhỏ, Ninh Viên Viên không nghe được
Hắn vô cùng nhuần nhuyễn thao tác một đống thức ăn vô cùng chuyên nghiệp, Ninh Viên Viên nhìn một hồi bĩu môi ghen tị:"Chậc, anh đúng thật là đa tài đa nghệ, cô gái nào lấy anh chắc chắn vô cùng may mắn"
Nghe xong câu đó, người đàn ông không trả lời lại, đôi mắt hắn tối đi, hoàn toàn không có cảm vui vẻ khi cô nói những lời đó
Nếu như may mắn thì tại sao cô lại muốn ly hôn, tại sao cô lại có ý định muốn ghép đôi hắn với cô gái khác, tại sao hiện tại cô không còn động lòng với hắn nữa?
Một vạn câu hỏi vì sao, nhưng hắn hoàn toàn không nhận được câu trả lời, Tần Mặc tự giễu cười nhạo trong lòng, quả thật hắn có mắt như mù mới không để ý đến cô
Bữa cơm được hoàn tất, Tần Mặc dọn ra bàn, Ninh Viên Viên nhìn đồ ăn trên bàn, trầm mặt
Tần Mặc vẫn bình tĩnh ung dung cười cười, còn rất ga lăng kéo ghế giúp cô:"Nào, ngồi đi"
Ninh Viên Viên mặt mày vô cảm ngồi xuống, cúi đầu nhìn tô cháo vô cùng thơm phức toả lên, món cháo bào mỹ thực ngon lành trước mặt cô, Ninh Viên Viên lại nhìn món ăn phong phú trên ở bên cạnh Tần Mặc
Ninh Viên Viên:"......"
Cô dùng đôi mắt trợn trừng nhìn hắn:"Tại sao vẫn là cháo?"
Tần Mặc cười vô cùng vô sỉ nói:"Tại vì em vẫn bị sốt nha"
Ninh Viên Viên:"....." Không còn lời nào để phản bác
Tần Mặc mặc kệ ánh mắt oán hận của cô mà thong thả thưởng thức tài nghệ của mình, còn vô cùng tích cực đánh giá:"Ăn ngon"
Ninh Viên Viên:"....." Ngon, ngon cái mẹ anh
Tần Mặc thấy cô chưa ăn, còn ra vẻ mặt ghét bỏ, khoé môi rất xấu xa mà nhếch lên, ngữ điệu vô sỉ:"Còn không ăn đi mà nhìn tôi làm gì, không lẽ em muốn tôi đút cho a?"
Nghe xong, Ninh Viên Viên trợn mắt muốn đánh người, nhưng trong lòng thầm tự nhủ: Đừng xúc động, đừng xúc động! Hắn chính là nam chủ, nhẫn nhịn!
Ninh Viên Viên bắt đầu ăn cháo, cháo thật ngon a, nhưng ăn nhiều sẽ hoàn toàn ngán, Ninh Viên Viên liếc nhìn dĩa tôm rim thơm, lặng lẽ nuốt nước bọt
Tần Mặc thấy được ánh mắt của cô, gắp một con tôm cho cô, Ninh Viên Viên sững người nhìn bàn tay cầm đôi đũa trước mắt, ngón tay thon dài tinh xảo giống như được tỉ mỉ điêu khắc, vô cùng xinh đẹp
Tần Mặc nói:"Ăn đi, đây coi như phần thưởng cho hôm nay em rất ngoan ngoãn"
Cô cảm động nhìn đàn ông trước mặt, không do dự ngậm lấy con tôm lớn, miệng cô ngậm lấy đầu đũa, nhã ra con sót nước bọt dính lại, hai mắt hắn tối đi, Ninh Viên Viên hoàn không biết đôi đó là đôi đũa Tần Mặc dùng quá, còn vô cùng tận tình khen ngợi:"Ăn ngon!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tước Đăng Tiên
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng
4. Cậu Ấy Nhận Ra Tôi
=====================================
Tần Mặc nhìn đầu đũa, không hề cảm thấy ghét bỏ mà ngậm lại, trên đó còn sót lại dư vị của cô, đầu lưỡi hắn quấn quanh, nhàn nhạt thấp giọng nói:"Đúng vậy, rất ngon..."
Không những ngon mà còn rất ngọt
Tần Mặc cho cô dĩa tôm, còn cho cô thử những món khác, Ninh Viên Viên kích động muốn khóc
Cô hoàn toàn công nhận rằng tên đàn ông chó này hôm nay chọc điên cô vô cùng nhiều nhưng, nhưng những chuyện đó bây giờ bị thức ăn chế lấp, bị vứt hết ra sau
Tần Mặc cụp mắt, không biết suy nghĩ cái gì mà trên miệng không tự chủ nở nụ cười, hắn hôm nay cười vô cùng nhiều