Ninh Viên Viên cũng không lạ gì với những ngày Tần Mặc hay ở nhà. Nếu nói trắng ra là hắn là một người khá lười biếng, cuộc đời này cứ việc sống một cách thật hưởng thụ và thoải mái
Nói một cách đơn giản hơn chính là từ khi sinh ra đã là một kẻ không có chính kiến
Sau đêm giáng sinh hôm qua, Ninh Viên Viên âm thầm giữ khoảng cách với hắn, sau những lời nói mơ hồ của hắn, cô lập tức man mán cho rằng hắn có người trong lòng
Tuy rằng hắn chưa trực tiếp thừa nhận, nhưng mà đây là trực giác của người từng trải
Tần Mặc dậy thật sớm, ngồi chễm chệ trên bàn ăn, dáng ngồi rất yên ổn, vẻ mặt như mới ngủ dậy, hơi ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào một khoảng trống, cô hơi chớp mắt, rồi nhìn theo
Ngoài trừ trước mặt là bức tường ra thì không có gì cả
Hắn dùng muỗng khuấy cháo trong tô, động tác lặp đi lặp lại, trông vô cùng không có tinh thần
Sắc mặt cũng không quá tốt, chân mày khẽ cau lại
Ninh Viên Viên cũng không dám làm phiền hắn, ngoan ngoãn tự lấy thức ăn cho mình, xong xuôi, cô ngồi đối diện hắn
Tần Mặc tựa như hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt nhìn cô, yết hầu lăn lộn:"Em... Đến từ lúc nào?"
Cô gái xoa bàn tay, nghe thấy giọng hắn, động tác nhẹ nhàng khựng lại:"Khá lâu rồi đi"
Người đàn ông giống như không biết nói gì, chỉ đơn giản "À" một tiếng
Đột nhiên không khí lại trở ngượng ngùng. Ninh Viên Viên có không thể tin được, cô cảm thấy Tần Mặc hôm nay rất lạ, thâm chí có chỗ rất không đúng
Rõ ràng không phải đêm qua còn rất tốt sao?
Ninh Viên Viên cẩn thận quan sát hắn, chỉ thấy người đàn ông chậm rì rì nho nhã ăn uống, động tác vẫn rất quen thuộc, nhưng dáng vẻ hết như mất đi bộ dạng cà lơ cà phất như mọi ngày
Cô không nhìn lâu, sau đó bắt đầu ăn uống
Tần Mặc ngẩng đầu, lén lút nhìn cô. Hắn đương nhiên biết rằng, cô lúc nãy có quan sát hắn
Hắn trong lòng thở dài, có chút khó chịu
Tần Mặc biết mình chỉ là một người bình thường như bao người khác, chỉ là, một việc như quay về quá khứ đối với hắn lúc này chả gì trong mơ cả
Giống như được thoát ra sự sắp đặt vô hình không lối thoát, bản thân rơi vào thế bị động, mặc cho hắn kháng cự
Tin được hay không, giống như một mộng ảo vậy
Đầu hắn ong ong vang vảng vào cái thời khắc đó, cái ngày ra tay tiêu diệt người con gái trước mắt, bản thân cô cũng chỉ là người bị hại
Tuy rằng mọi thứ đã bắt đầu từ điểm xuất phát, nhưng mọi việc lại không như hắn nghĩ
Vấn đề chính là... Ninh Viên Viên thực sự quá thay đổi, thậm chí đối với hắn dường như không còn quá nhiệt tình hoà hảo, tính cách cũng khác đi, tựa như một người khác vậy
Thậm chí hắn còn cho rằng, cô đã bị người khác nhập vào
....Có chút hoang đường
Nhưng mà cũng không phải không có khả năng, Tần Mặc đã trải quả nhiều thứ khó tin như vậy rồi, đương nhiên đối với chuyện này cũng có chút nghi ngờ
Chỉ là... Hắn đã thích đến mức không còn mặt mũi, làm trò như thằng hề, trước mặt cô giả vờ ngây ngốc. Tần Mặc tự nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười
Hắn xưa nay là người coi trọng mặt mũi, chưa từng vì ai mà thành ra dáng vẻ này
_______
Cuối tháng 12 vẫn còn rất lạnh, nhiệt độ vô cùng thấp
Ninh Viên Viên cảm thấy, cho bản thân có chòng 10 lớp áo cũng không đủ. Cô ghét nhất là cái thời tiết lạnh lẽo này, bị tra tấn đến hiện tại cũng khiến cô không còn sức lực.
Tuy rằng trong nhà đã bật lò sưởi, nhưng cũng không khá hơn là bao
Tần Mặc nhìn cô lăn lộn trên sofa, hận không thể khảm mình hoà làm một với nó
Hắn thở dài, từ trong tủ rượu lôi ra một bình rượu quý, đặt lên bàn
Ninh Viên Viên nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn thứ đó. Tần Mặc đổ ra một cái ly thủy tinh đẹp mắt, đưa trước mặt cô lắc lắc nhẹ:"Uống đi, làm nóng người"
Cô chớp to đôi mắt, nhìn bàn tay xinh đẹp kia, ngón tay không có bất kỳ trang sức nào, những khớp xương mạnh mẽ cứng rắn, đường gân xanh ẩn hiện, vô cùng xinh đẹp
Bàn tay cầm cái ly thủy tinh ở trước mặt cô, Ninh Viên Viên cầm lấy, nuốt vào
Mùi cay cay nồng nồng, hơi khó uống, nhưng mà rất nhanh, trên dạ dày hơi nóng lên, cơ thể cũng bắt đầu nóng
Cái lạnh dường như vơi đi không ít
Hắn dựng lông mày, hỏi:"Thế nào?"
Ninh Viên Viên hướng hắn đưa ngón cái, vui vẻ khen ngợi:"Không tồi không tồi, rất tốt, đã ấm lên không ít!"
Tần Mặc không nói gì, trên môi treo nụ cười phất phơ, tư thái lười biếng tự phụ, mái tóc đen mềm mại rũ xuống hàng lông mày, gương mặt tinh xảo rất có sức hút, không phải là dáng vẻ lãnh đạm như khi mặc tây trang
Ninh Viên Viên không thấy Tần Mặc già chút nào, mà cảm thấy hắn rất trẻ, không giống như một lão nam nhân gần 30 tuổi
Nhớ lại bức ảnh chụp trong phòng hắn, so với hiện tại không khác là bao, chỉ là theo năm tháng, rất có hương vị của đàn ông, lại thêm một bộ dạng thành thục quyến rũ khó tả
Rõ ràng gương mặt này chính là đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng lại không cảm thấy ẻo lả chút nào
Cô thầm cảm thán, quả là ông trời bất công
Bộ dáng này chính là lam nhan họa thủy, sắc đẹp thay cơm, gương mặt này của hắn, có thể dùng để kiểm được cả khậm tiền
Tần Mặc đương nhiên không biết được suy nghĩ trong của cô, cầm lấy cái ly lúc nào nãy, tự rót cho mình một lý, đến khi cái ly sắp chạm đến môi hắn, cô trợn tròn cả mắt
"Anh..."
Tần Mặc nuốt xuống, nhấm nháp hương vị cay nồng, nhìn cô:"Hửm?"
"....." Lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, Ninh Viên Viên đành ngậm ngùi nuốt xuống, có chút nghẹn:"Không có gì"
Rõ ràng là cái ly đó cô vừa mới xuống xong, Tần Mặc thế mà lấy uống lại. Cô thực sự không thể tin vào mắt
Bình thường hắn ăn đồ thừa của cô, Ninh Viên Viên cũng không cảm thấy gì, cho rằng hắn không muốn phí thức ăn. Nhưng uống chung một cái, có chút kỳ quái
Kỳ quái chỗ nào, khó thành lời được
.......
Tần Mặc nhìn gương mặt đang chìm vào suy nghĩ phức tạp của cô, khoé môi gợi lên một độ cong nhỏ, đôi mắt đào hoa nhu tình, lại có chút mê hoặc động lòng người
Cứ để cho cô suy nghĩ, tập thành một thói quen, còn những chuyện quan trọng thì không cần vội
Tần Mặc không phải là thẳng nam như Ninh Viên Viên nghĩ, hắn là người thông minh, rất giỏi dụ dỗ người khác
Giống như một kẻ săn mồi nguy hiểm, từ từ nuốt chửng con mồi vào bụng, đến cả xương còn muốn gặm sạch sẽ
Tính tình Ninh Viên Viên khó đoán, nếu như quá dồn dập thì cô sẽ rất khó chịu. Đều là người trưởng thành, không phải chỉ vài câu nói, vài hành động đều có thể ngu ngốc rung động như còn hồi thiếu niên
Thời đại này, phụ nữ đều trở nên thông minh lợi hại, ý chí sắt thép
Đối với sắc đẹp đều có thể ngắm một cái, nhìn một cái, cảm thán vài câu
Hắn thích Ninh Viên Viên hiện tại, muốn từ từ cảm hoá cô, chinh phục cô. Lại càng muốn hiểu thêm mọi thứ của cô, không quá dồn dập, lại quá gượng ép
Cả hai đều cùng nhau tự nguyện
Đó mới là tương lai mà Tần Mặc mong muốn
Nhớ lại kiếp trước, ký ức mọi thứ đều xuất hiện như gang tấc. Khiến hắn bất lực không tả nổi, những lời nói phát ra đều là không tự nguyện
Có bất lực không nói nên lời
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không tệ, thích một người, từ từ tán tỉnh người đó, hiện tại không có cảm giác gì cũng không sao
Miên là, cô đừng đề ý người khác
Đôi mắt Tần Mặc tối, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí không rõ ràng
Nếu không_
.....Hắn thực không chịu nỗi mất
________
Gần một tuần nhàn rỗi, Ninh Viên Viên thực sự chán muốn trợn mắt. Cô rất ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng cái thời tiết chết tiệt này chính là không cho phép!
Cô lăn lộn trên giường ngủ
Di động vang lên tin nhắn, cô chậm rãi chộp lấy điện thoại
Tố Yên: [Chào đón chị gái của em đi nào?]
Ninh Viên Viên: [?]
Tố Yên: [Chị đang ở trước căn hộ, ra đón chị đi]
Ninh Viên Viên ném chăn, nhanh chóng xỏ đôi dép lông mềm mại, vớ đại một cái áo khoác tạm bợ
Cô chạy nhanh, mở cửa cho cô nàng
Tần Mặc dựa vào ban công, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc. Điệu bộ lười nhác, tay kia cầm chiếc điện thoại, dường như đang nói chuyện với ai đó
Chợt thấy bóng dáng quen thuộc dưới sân nhà, hắn chợt khựng lại, khoé môi co rút
Sau khi nhìn từng động tác của cô gái. Tần Mặc cũng không nói gì
Ninh Viên Viên mở cổng cho Tố Yên, nhanh chóng lôi cô ấy đi. Người đàn ông dụi điếu thuốc trên tay, liếm liếm môi, sau đó bước chân ra khỏi phòng
Vì quá lạnh, cô nhanh chóng kéo Tố Yên vào nhà sưởi ấm. Cả hai cô gái đều thở dốc vì quá mệt
Tố Yên ha hả cười rộ lên, vỗ bả vai cô:"Mệt chết bà rồi!"
Ninh Viên Viên nhếch khoé môi, đôi mắt trong suốt xinh đẹp, cười rộ lên càng động lòng kinh diễm
"Đi thôi, đứng ở đây thật lạnh!"
Ninh Viên Viên dẫn cô ấy đến phòng khách, nhưng nhìn về hành lang, động tác của hai cô gái đều khựng lại
Một bóng dáng màu đỏ đứng trên hành lang, người đàn khoác trên mình một chiếc áo choàng dài nhung đỏ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh càng nổi bật màu đỏ kia
Sắc mặt hắn không biểu tình, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào bọn họ
Chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh nổi bật nằm ngay ngắn trên tai. Một bộ dáng tuấn mỹ tự phụ, kinh tâm động phách
Màu sắc này khá chói mắt, nhưng được khoác trên mình người đàn ông này càng khiến nó trở nên thật nổi bật, biểu cảm trên gương mặt thanh lãnh, cộng thêm một dáng vẻ trời sinh thu hút được hai phái
Tố Yên cũng sững sốt không ít, nói đúng hơn là hoàn toàn kinh diễm đến bị dọa rồi
Tần Mặc nâng mắt liếc nhìn hai cô gái, ánh mắt kia thẳng thừng dừng lại trên người Tố Yên, chân của cô không tự chủ mà mềm đi, một cỗ sợ hãi không nói nên lời
Ninh Viên Viên không biết sự khác thường của cô nàng, nắm lấy tay Tố Yên, hơi mỉm cười với Tần Mặc:"Tôi có thể dẫn cô ấy vào chơi được không? Anh biết đó, hiện tại đuổi cô ấy đi cũng không tiện, trời đang lạnh như thế này mà, anh không như thế đúng không?"
Ninh Viên Viên vận dụng ngôn từ hơn nửa đời người của mình, nụ cười treo trên càng thêm gượng ép. Cô đương nhiên là biết tính tình khó ở của hắn, từ lúc cô bắt đầu cuộc sống hòa bình với Tần Mặc thì chưa từng thấy hắn dắt bạn bè hay ai về, ngoài trừ trợ hoặc thư ký khi có công việc cần thiết
Bàn tay nắm tay Tố Yên có chút mồ hôi, cô cảm thấy Tần Mặc nhất định sẽ không đá cô ấy ra khỏi đây
Tần Mặc nhìn gương mặt sạch sẽ trắng nõn của cô gái, đôi mắt đan phượng xếch lên một đường nhỏ, mà cớ sao khi cười lại có thêm núm đồng tiền khả ái, càng tăng độ sắc sảo trên khuôn mặt xinh đẹp đó, cái gì mà vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đều hội tụ ở trên cô gái này
Hắn lăn lộn yết hầu khô rốc
Bước chân đến gần cô, thân hình cao lớn bao phủ thân ảnh nhỏ bé kia. Tần Mặc xoa tóc cô, nở nụ cười xinh đẹp như hoa, thấp giọng nói:"Được chứ, đi chơi đi"
Ninh Viên Viên như thế nào cũng cảm thấy nụ cười đó như những sợi dây leo có gái quấn chặt cô. Không nghĩ nhiều, cô liền kéo Tố Yên đang ngây ngốc vào phòng khách
Tố Yên bị một màn ban nãy doạ cho thất sắc, càng cảm thấy người đàn ông kia giống hệt như ma quỷ, lại nhìn bóng lưng Ninh Viên Viên
Đứa nhỏ này...
Thật tội nghiệp
Tần Mặc ngồi yên vị trên chiếc sofa đơn, trên tay cầm quyển sách, tay tị má, chân vắt chéo, bộ dạng ung dung tự phụ
Ninh Viên Viên ngẩn ngơ một hồi, lại bị hắn nhìn lại, đối với cô một dạng ôn nhu mềm mại:"Đãi khách là phải có trà, ngoan, xuống bếp kiếm gì đó cho Tố tiểu thư đi"
Ninh Viên Viên không cảm thấy những lời này có gì không đúng, cô ngoan ngoãn gật đầu làm theo nhưng gì Tần Mặc nói
.....
Bây giờ trong phòng khách còn lại mỗi hai người, Tần Mặc chậm rãi gập cuốn sách lại, đặt lên bàn, châm một ly trà, hướng Tố Yên cười nói:"Tố tiểu thư, mời"
Ngữ điệu nhẹ nhàng lịch sự, nhưng không kém phần phong độ của người đàn ông. Tố Yên chân tay cứng ngắc, chỉ cố gắng nở nụ cười thật nhã nhặn:"Tần đại thiếu có lòng rồi"
Tuy rằng đã từng gặp nhau không ít lần ở Tần trạch, nhưng đây là lần đầu cả cùng đối mặt như thế này. Tố Yên là tiểu thư khuê các, thiên kiều chi nữ, lại là người học sâu hiểu rộng. Nhưng dù sao vẫn là một cô tiểu thư được nuông chiều, sống trong nhung lụa từ nhỏ
Đối mặt với một lão hồ ly như Tần Mặc cũng khó giữ được bình tĩnh
Tố Yên cảm thấy cái bàn tay chết tiệt của mình đã rịn ra không ít mồ hôi, cầm lấy ly nóng kia nhấp từng ngụm, cố gắng để bản thân mình thật không không thất thố
Biểu cảm trên cô bình tĩnh, ánh mắt tĩnh lặng của Tần Mặc cuối cùng cũng chuyển động
Hắn xoa bóp ngón tay, ánh mắt nhìn người phụ nữ ẩn ẩn ý vị sâu xa tự tại:"Tố tiểu thư xưa nay nghe danh là nữ thần cao ngạo, tinh thông không ít cầm kỳ thi hoạ. Lại không biết là ngọn gió nào đẩy cô có thể thân thiết với đứa nhỏ nhà tôi như vậy?"
Lời này đơn giản không phải là một câu hỏi vớ vẩn, đặc biệt ý tứ 'Đứa nhỏ nhà tôi' kia, thật là nhấn mạnh, chính là đang đánh chủ quyền, bộc lộ bản chất chiếm hữu, là người mà cô không nên đụng vào
Cô trấn an bản thân, tỏ vẻ bình tĩnh đến lạ thường, Tố Yên giả ngu bỏ lơ những lời hắn nói:"Gì chứ, Tần tổng thật là biết nói đùa, cô bé lại dễ thương như vậy, lại khiến cho người ta muốn thân thiết, không phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Ngân nga lời nói, đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ dừng trên người hắn, cười rất tự nhiên:"Anh có phải cũng cảm thấy như vậy sao, Tần đại thiếu?"
Một lời nói như có hai nghĩa, thông minh như hắn sao lại không hiểu? Người đàn ông nhếch môi, bật cười, thanh âm trầm thấp mê người, lại rất nhẹ và dễ nghe
Tố Yên xoa lỗ tai, lại có chút tê dại
Tần Mặc vuốt mái tóc, trên gương mặt đẹp đẽ đó lộ ra sự lười biếng bất cần:"Ừ nhỉ, Tố tiểu tư nói rất chí phải"
Dường như giống như khen ngợi, lại giống có ý tứ khác
Một câu Tố tiểu thư, hai câu cũng là Tố tiểu thư. Mẹ nó nghe thế nào cũng cảm thấy châm chọc. Tố Yên nắm chặt bàn tay, móng đâm vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ loại cảm giác tê liệt hết người
Tần Mặc nhẹ than trong lòng
Rất tốt! Thật có bình tĩnh!
Nghĩ hắn là thằng ngu chắc?
Sống tận hai đời, hắn đương nhiên đâu dễ dàng tin tưởng cái lời nói nhiều sơ hở kia như vậy, hệt như tìm đại một lý do đối phó
Tố Yên nhìn ánh mắt lạnh lùng kia không khỏi run lên, quả thật, ban đầu quen biết Ninh Viên Viên không đơn là hợp nhau gì đó. Cô chỉ là muốn xác nhận một số chuyện, nên đã cố ý tiếp cận Ninh Viên Viên
Không ngờ bị người đàn ông này nghi ngờ từ trước, từ ngày chia tay ở đây, lúc Tần Mặc bế Ninh Viên Viên lên, ánh mắt hắn đã nhìn cô rất lạ rồi
Cô thầm may mắn trong lòng, nếu lúc hắn trên tay không bế Ninh Viên Viên, Tố Yên không chắc, kết cục của mình sẽ như nào
Người đàn ông này nhìn bề ngoài cà lơ cà phất, nhưng bên trong chính là một bụng âm mưu toan tính, thâm tàng bất lộ, có thể giết người bằng một cái ánh mắt
Đều là người trưởng thành, cho dù bên ngoài nhìn có ngu đến đâu, cũng không thể đánh giá được
Tần Mặc đan mười ngón tay với nhau, ánh mắt sắc bén nhìn vào người phụ nữ trước mặt, trên môi không còn ý cười nhàn nhạt nữa, thay vào đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc:"Tố tiểu thư, mong cô thành thật một chút, cô không qua mắt được tôi đâu"
Lời nói cố ý chậm rãi, giống như là cơ hội để cô đầu hàng, nhưng chỉ trời mới biết, sẽ không có sự khoan hồng nào ở đây cả
Tố Yên giả vờ hơi tức giận, lông mày nhíu lại, chỉ trích hắn:"Tần thiếu, sao anh có thể nghi ngờ tôi như vậy, cô ấy cũng là người trưởng thành, chọn bạn cũng là cô ấy chọn! Tôi hiện tại ở đây lấy danh nghĩa là bạn của Ninh Viên Viên, anh hiện tại chính là đang đổ oan cho tôi, là xúc phạm tôi, như vậy thật không có phép lịch sự!"
Tố Yên thẳng thừng chỉ trích, lời nói vừa dứt
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Tim cô đập bình bịch, sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệt
Tần Mặc đứng lên, bước đến gần. Từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, dáng vẻ cao cao tại thượng
Sắc mặt lạnh tanh, không biết là vui hay buồn. Ánh mắt lộ rõ sự ngoan độc tàn bạo
Trong chớp mắt, Tố Yên dường như chưa kịp định hình chuyện gì, trên cổ lại có cảm giác lành lẽo đến nổi da gà
Cô suýt nữa hét lên, nhưng ánh mắt kia khiến cô không dám
Con dao màu bạc kề sát cần cổ xinh đẹp, lưỡi dao bén nhọn lại lạnh lẽo, kề ngay mạch máu của cô
Tố Yên không dám nhúc nhích, cả người trở nên cứng đơ bất động, cả hô hấp cũng trở nên trì nệ. Hốc mắt đỏ lên, thực sự sẽ khóc ngay lập tức
Tần Mặc sững sốt, sau đó, tiếng cười từ yết hầu
Hốc mắt cô càng đỏ, cảm thấy bản thân đang bị cười nhạo
Tần Mặc nghiêng đầu, tà mị mỉm cười:"Ngoan ngoãn thành thật một chút, ông đây sẽ không đánh cô"
Tố Yên cắn răng, cuối cùng cũng thừa nhận:"Tôi... Tôi chưa từng có ý định làm hại em ấy, chỉ là Viên Viên rất giống dì Diệp, tôi thực sự muốn xác nhận một số việc, nên muốn tiếp cận em ấy"
Con dao bạc trên tay hắn kề sát cổ Tố Yên, ánh mắt sắc như lưỡi dao, lại nhiễm một ý phong tình nhàn nhạt:"Tốt nhất là không xen vào chuyện không phải việc của mình, tốt hơn hết là ngoan ngoãn thành thật một chút"
Tố Yên liếc mắt qua, nhân cơ hội Tần Mặc không để ý, dùng lực, đẩy mạnh hắn ra. Nhưng cô đột nhiên nhận ra rằng, sức mạnh nam nữ khác biệt, hắn hơi chỉ hơi lui lại một, mạnh mẽ bóp lấy cằm Tố Yên
Cô bị đau, khoé mắt tràn ra nước, cơ hàm không cử động được:"Ư...ư...!"
Ly trà trên bàn rơi xuống, tạo ra thanh âm chơi tôi
Ninh Viên Viên nghe tiếng động trong phòng khách, mắt hướng lên, lớn giọng:"Hai người có chuyện gì vậy?"
Lực trên tay hắn càng mạnh thêm, lời nói đe doạ trắng trợn:"Tôi thề có chúa, nếu cô ấy mà bước vào đây, tôi liền chặt đầu cô xuống"
Hắn gằn từng chữ, như nghiến răng nghiến lợi
Tố Yên nuốt xuống sợ hãi, cố kiềm nén giọng giọng, cho mình bình tĩnh nhất có thể:"Không... không có gì đâu, chị sơ ý, làm rơi ly trà thôi"
Ninh Viên Viên dừng động tác trên tay, có chút lo lắng. Vào tình hình một chút
Ly trà thủy tinh xinh đẹp bị rơi tang hoang dưới đất, Tần Mặc yên vị trên sofa, sắc mặt bình thản
Tố Yên nhìn thấy cô có chút hốt hoảng, nhanh chóng ngồi xuống gom thu miễn thủy tinh
Cô lo rằng thủy tinh sẽ đâm vào tay cô ấy, nhanh chóng cầm lấy tay Tố Yên:"Đừng đừng, sẽ bị đứt tay"
Tố Yên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái đang lo lắng cho mình, lập tức muốn khóc, cô có chút sợ hãi, may mà... May mắn là ly trà bị bể nếu không, tên ác ma kia thực sự sẽ ra tay với cô tại chỗ mất
Ninh Viên Viên nhìn sắc mặt trắng bệch của Tố Yên, hốc mắt lại đỏ bừng, cho rằng cô ấy sợ bị mắng nên lập tức trấn an:''Không sao hết, chỉ là một cái ly"
Cô kéo cô nàng lên, phủi phủi nếp váy nhắn trên người Tố Yên, bộ dạng bà cụ non nói:"Bể lại thì mua lại cái khác, Tần Mặc không thiếu tiền, anh ấy sẽ không để ý. Chỗ này cứ để cho Mặc Mặc dọn"
Tần Mặc ngồi trên ghế, mí mắt giật giật, khoé môi co rút không nói nên lời
Nói xong, cô kéo cô ấy đến phòng bếp
Ninh Viên Viên đem đồ nhét lên ăn lên tay cô:"Giúp em mang lên lầu, chúng ta hưởng thụ sự ấm áp của mùa đông"
Mũi của Tố Yên cay cay, ngoan ngoãn đi cô
Cô ấy đánh giá căn phòng này, một màu sắc ấm áp của thiếu nữ
Ngoài ban công có một bàn trà nhỏ, nhìn trông rất đáng yêu. Ninh Viên Viên đặt đồ ăn trên bàn, vẫy tay với Tố Yên:"Đến đây"
Tố Yên như trút bỏ hết sợ hãi, run rẩy ôm chặt cô
Ninh Viên Viên sững sờ, vỗ vai cô ấy:"Có chuyện gì thế?"
Tố Yên không dám khóc, chỉ ấm ức nắm chặt góc áo cô, không nói gì
"Đã ổn định lại chưa?"
Tố Yên gật đầu đầu
Ninh Viên Viên:"Tần Mặc bắt nạt chị?"
Cô nàng nhớ lại dáng vẻ ma quỷ kia, thân thể run rẩy, lập tức nói:"Viên Viên"
"Chị muốn chuyện này với em"
Sắc mặt Tố Yên trở nên nghiêm túc:"Tần Mặc chính là tên điên!"
Ninh Viên Viên ở cùng Tố Yên suốt cả một buổi chiều trên phòng, thậm chí cơm trưa cũng mang lên đó
Tần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ ngập ngừng đồng ý
Tố Yên nói muốn về ăn cơm tối cùng gia đình, nên không thể ở lại lâu, Ninh Viên Viên cũng không thể giữ lại được
.....
Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt sâu lặng, một lời khó nói hết:"Không nỡ xa nhau à?"
Cô hừ nhẹ một tiếng, không để ý hắn
Tần Mặc cũng không giận, nhẹ nhàng cười:"Thích thì cứ kêu cô ấy thường xuyên đến chơi với em, hai người đều là con gái, lại dễ có đề tài chung để nói"
Ninh Viên Viên nhếch môi, bàn tay mềm mại vuốt gò má hắn, người đàn ông sững sốt. Chưa mở lời, cô gái nhỏ đã nở nụ cười mê hoặc:"Không phải hợp hay không hợp, mà là chúng ta không cùng thế hệ"
Cô buông tay, bước đi trong sự ngỡ ngàng của hắn
Tần Mặc ngơ ngác một hơi hồi lâu, sau đó lại bật cười
"Đang chê tôi già đấy à?"
Giọng điệu rất nhỏ, hệt như đang thủ thỉ với chính mình, ý tứ trong lời nói vô cùng giễu cợt
Cũng không đến mức già cỡ đó...