"Tổng giám đốc, những thứ này...?"
"Hôm nay là sinh nhật của tôi"
"Sinh nhật của anh!!"
Vậy mà ngày đi công tác này lại là ngày sinh nhật của anh, vì tin tức này đến với cô quá đột ngột cô hỏi.
"Vậy chắc lát nữa mọi người sẽ đến đây chứ"
"Không, chỉ mình tôi với em"
"Cái gì chứ, bạn bè anh không biết hôm nay là sinh nhật anh hay sao mà không đến?"
Đột nhiên gương mặt anh thoáng có chút buồn nhìn cô, thở dài nhẹ rồi đút tay vào túi quần quay người đi bước đến của sổ.
"Bọn họ quên tôi rồi, không có ai nhớ đến tôi. Chỉ còn em"
Câu nói đó của anh khiến cho cô cũng có chút động lòng, hoá ra phía sau của một người đàn ông tài giỏi, xuất sắc như vậy lại chứa đựng một trái tim cô đơn.
Cô nhìn anh bằng một ánh mắt đáng thương khi nghĩ đến sự cô đơn ấy, vì cô cũng là xuất thân từ cô nhi viện nên có những lúc không có ai ở bên cạnh thật sự rất buồn, cô rất hiểu nỗi đau ấy.
"Tổng giám đốc"
Cô bước đến từ phía sau của anh, tay nhỏ với đến năm lấy tay anh.
"Tổng giám đốc, anh yên tâm, còn có tôi đón sinh nhật của anh, đừng buồn nhé"
Nhìn thấy người con gái nhỏ vì mình mà gương mặt đã thoáng buồn, cơ hội đến anh quay người lại ôm chặt cô vào trong lòng, cô cũng tự nguyện ôm lấy anh như một cách an ủi mà không hề biết rằng gương mặt của người nào đó thoáng chút mãn nguyện, bờ môi cong lên cười nhẹ.
"Cám ơn am
Hai người bắt đầu đi đến bàn tiệc, ngồi đối diện với anh cô nói.
"Tổng giám đốc, chúc anh sinh nhật vui vẻ" Xong rồi cô có hơi ngập ngừng nói tiếp "Ngại quá, tôi không biết hôm nay là sinh nhật của anh nên cũng chưa chuẩn bị được quà gì"
Nhìn người con gái ngốc nghếch nào đó nói anh khẽ cười: "Không có quà thì em tặng em cho tôi đi, Trợ lý Trần"
Nghe anh nói vậy cô liền trả lời "Nhất định ngày mai tôi sẽ mua quà tặng bù cho anh, tôi hứa đấy"
Cũng không có ý định muốn đòi quà gì đó của cô, nếu là vì vật chất thì anh có thừa tiền.
"Tôi nói đùa đấy, có em đón sinh nhật cùng là vui rồi"
"Tổng giám đốc...."
Ánh mắt long khẽ chớp nhìn anh, bây giờ đây cô gái nhỏ nào đó lại bị cái câu nói kia của anh làm xiêu lòng. Trước ánh sáng của những ngọn nến mờ ảo xuất hiện vào trong tầm mắt của cô lại là gương mặt đẹp trai không góc chết của anh.
Thật sự là làm cho thần trí của cô điên đảo mất thôi! Là cô đang rung động sao?
Vậy mà bây giờ đây anh lại dịu dàng, si mê đến lạ lùng. Nhìn anh đến nỗi đờ đẫn, cho tới khi anh rót rượu xong ra ly nhỏ đưa đến cho cô. Thấy cô nhìn ngắm mình không chớp mắt anh ho nhẹ rồi nói.
"Khụ khụ, trợ lý Trần, nếu không ngại thì uống với tôi một ly"
"À hả, tôi...tôi không uống rượu"
"Trợ lý Trần, em nói như vậy..." Mặt anh lộ ra vẻ buồn.
"À...ừm, hôm nay là sinh nhật anh mà...tôi nhất định phải uống rồi"
Cô cầm ly rượu vang đỏ lên trước mặt ra kí hiệu cụng ly với anh rồi nhấp môi uống một ngụm nhỏ.
Nhiều lần tiếp xúc với nhau cô cảm thấy cái khoảng cách giữ tổng giám đốc và một người trợ lí như cô cũng thật sự được xoá nhoà, bây giờ đây cô lại có thể thoải mái nói chuyện với anh như một người bạn, không còn sợ hãi trước anh.
Sau một hồi ăn uống, trong đầu cô như nghĩ gì đó, gương mặt cười khoái trí gọi tên anh.
"Phong tổng"
Anh chưa kịp phản ứng thì cô gái tinh nghịch nào đó đã tặng lên mặt anh một vệt bánh kem dài, cô cười khoái trí.
"Haha, nhìn giống mèo quá đi"
"Em dám"
Không ngờ đến cô lại dám hành động như vậy, anh đứng dậy cúi người thành một góc 90° qua bàn ăn hướng đến chỗ cô, hai tay anh trống xuống bàn. Cô vẫn muốn đùa nữa lại thấy gương mặt anh rất nghiêm túc, nụ cười cô trở nên ngượng ngùng.
"Tổng giám đốc, không vui sao? Tôi...tôi xin lỗi, không nhớ là anh ưa sạch sẽ"
"Ai nói với em là tôi không vui"
Anh đưa bàn tay to lớn chấm bánh kem lên đầu mũi cô rồi lại quẹt lên môi nhỏ, anh cảnh báo.
"Bánh kem này cũng rất ngon nữa"
Cô lại một lần nữa vì hành động của anh mà ngớ người, đột nhiên anh cúi xuống liếm hết bánh kem trên mũi nhỏ.
"Phong tổng, anh..."
Anh đưa tay lên ra hiệu cho cô im lặng rồi sờ lên má cô để tránh việc cô sẽ lẩn tránh, miệng trượt xuống môi nhỏ thưởng thức hết hương vị ngọt ngào của bánh kem.
Tim trong lồng ngực của cô bây giờ không ngừng nhảy múa. Đầu thì suy nghĩ không được...không được đâu! Nhưng rồi cơ thể cô lại chẳng muốn nghe lời...
Chỉ muốn nhận lấy tình yêu dịu dàng đó từ anh thôi.