"Phong Thanh Dương, cạn ly"
"Được"
Hoắc Cẩn Minh ngồi phía đối diện Phong Thanh Dương đưa ly rượu vừa rót đưa đến trước mặt anh.
Tóc Hoắc Cẩn Minh được vuốt ngược lộ ra gương mặt đẹp trai, lông mày đậm, trên thân cậu mặc một bộ âu phục, cổ đeo vòng bạc đúng khí chất của một đại ca xã hội đen nhưng cũng có lúc là một CEO thành đạt.
Trong không gian như vậy nếu ở bối cảnh của một bộ phim kinh dị thì chắc hẳn hai người đàn ông này đều có khí chất chết chóc như những con ác ma vậy. Đều rất đáng sợ, rất cao lãnh.
Vài người phục vụ nữ vào trong. Thân hình ai nấy cũng đều nóng bỏng, bọn họ là do Hoắc Cẩn Minh gọi đến. Mỗi em một bên phục vụ, trên mặt Hoắc Cẩn Minh có chút mãn nguyện, khí chất của một fuck boy chính hiệu.
Phong Thanh Dương nhìn cậu chỉ nhếch mép cười. Anh vốn không hứng thú với những điều này, trong mắt anh chỉ có sự nghiệp. Bọn họ tiếp tục ăn uống, ai nấy tửu lượng cũng khá tốt nên mãi chẳng thấy ai say.
Trần Anh Thư đầu óc bắt đầu truyền đến những cơn đau dữ dội, cả cơ thể cô nóng ran như lửa đốt. Bản thân cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà, không muốn ở lại lâu.
Nhưng mà đâu có dễ dàng, cô bước ra từ nhà vệ sinh đã có một người đàn ông lạ mặt, thân hình xăm chổ, đã thế trên mặt hắn ta còn có một vết thẹo dài trông rất đáng sợ đón chờ.
Hắn ta chạm vào vai cô khiến cô nhận thức được mà đi nhanh hơn, dần dần cô không còn đứng vững được nữa, cả cơ thể như mềm nhũn bất giác cô ngã xuống đất.
Người ông kia bắt đầu tiến lại gần cô hơn, chạm vào lưng rồi nói.
"Cô em, sao thế. Em say rồi, có cần anh giúp không?"
Trần Anh Thư không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ đây cô như đứng trước bờ vực nguy hiểm. Cô dùng hết sức lấy tay gạt cánh tay to lớn của hắn ta ra.
"Không cần đâu, đừng đụng vào tôi"
Dù mệt nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra mình đang rất tỉnh táo, bây giờ chỉ cần cô đi về chỗ mọi người là có thể thoát nạn. Trần Anh Thư đứng dậy tiếp tục đi nhưng... .
Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Hắn ta chạy lại nắm lấy cánh tay của cô, bàn tay chạm vào eo cô khiến cô rùng mình sợ hãi mà vùng ra.
"Anh làm gì vậy, tránh ra! Nếu không tôi sẽ là lên đấy"
"Em đừng nóng vội, anh cũng cô đơn lắm. Hay để hôm nay anh sẽ kết thúc sự trống rỗng trong tâm hồn em, lấp đầy em bằng sự yêu thương của anh"
"Cút"
Cô quát lớn, hắn ta không những không dừng hành vi quấy rối của mình lại mà còn có những hành động quá đáng hơn. Hắn nở một nụ cười tà ác nhìn cô.
"Cô bé, em cũng thật thú vị"
Rồi đột nhiên hắn tiến gần lại cô, túm lấy tay cô khiến cô không thể phản kháng lại. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, sức lực dường như cạn kiệt.
"Tránh ra, nếu không tôi sẽ la lên đấy" giọng nói dần dần yếu đi, chưa có lúc nào cô cảm thấy bất lực được như vậy.
"Cô em, hình như em say quá rồi. Haha, để anh..."
"Không được, cút. Có ai không cứu tôi với"
Cô vùng vẫy kháng cự, hắn ta bắt đầu kéo cô đi. Sức càn lực kiệt, ý thức cô bắt đầu biến thành những phân cảnh ảo mộng thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Thả cô ấy ra"
Thân hình cao lớn cùng với khí chất chết chóc của anh tiến tới. Nhận thấy âm mưu của mình sắp bị phá vỡ thì hắn quát.
"Mày là ai. Khôn hồn thì đừng có lo chuyện bao đồng"
"Vậy sao?" Giọng nói của anh có chút nguy hiểm.
Phong Thanh Dương tiến đến không ngần ngại mà sút vào mặt tên kia một cái thật mạnh khiến hắn phải bay ra xa, mật xanh mật vàng đều được theo ra ngoài.
"Mày mày..."
Nhận được cú sút của anh hắn sợ hãi. Phong Thanh Dương đang định tiến đến gần thì tên kia liền lồm cồm bò dậy chạy thục mạng.
Hồi nãy ở chỗ Hoắc Cẩn Minh vì ngồi lâu, anh thấy có chút mỏi cộng thêm việc đột nhiên cảm thấy không được thoải mái nên có ý định đi ra bên ngoài.
"Phong Thanh Dương, cậu đi đâu vậy?"
Nhìn thấy anh đứng dậy thì Hoắc Cẩn Minh liền hỏi.
"Tôi đi vệ sinh"
"Nhớ quay lại nhanh đấy, đừng để anh em chờ lâu"
Vì vậy nên mới có thể xuất hiện kịp lúc. Phong Thanh Dương nhìn cô nằm trên sàn, khắp mặt và tay chân đều đỏ bừng. Mới nhìn qua anh cũng đã nhận ra ngay là cô bị bỏ thuốc.
Trong sự mơ hồ cô bỗng thấy bản thân được nhấc bổng lên, bản thân lại nằm gọn trong lòng ngực một người đàn ông to lớn.
"Cút, anh định làm gì"
Giọng nói của cô rất nhỏ chỉ để đủ mình anh nghe thấy. Chẳng thể đoán được vì sao cô lại bị bỏ thuốc thành ra thế này, làn tóc dài xoã vào gương mặt ửng đỏ như một con mèo hoang ngốc nghếch.