C 56
Uông Trữ Hạ cúi thấp đầu trước các ánh mắt khinh bỉ xung quanh. Bà Ôn không buông tha, muốn cô thêm mất mặt, bà gọi lớn về một hướng gần đó. “A Thế! Lại đây.”
Ôn Thế miễn cưỡng đi tới từ phía sau lưng Uông Trữ Hạ, gần đến nơi thì có người chặn ngang tầm mắt hắn.
“Ôn thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau.”
Khi thấy người con gái xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt Ôn Thế trở nên không vui, hắn định quay đi hướng khác. Khóe mắt vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía sau, gần phía bà Ôn, chân hắn khựng lại đột ngột.
“Hạ Hạ?”
Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên thật mật, cơ thể Uông Trữ Hạ đóng băng cứng đờ, phải mất vài giây cô mới có can đảm ngẩng đầu đối diện Ôn Thế với nụ cười yếu ớt.
Ôn Thế biết bản thân không nhìn nhầm, anh vui mừng nhìn cô, nụ cười chưa kịp xuất hiện thì Mục Anh Húc chắn ngang tầm nhìn.
“Ôn thiếu gia, hiện tại em ấy là bạn đồng hành nữ của tôi. Hy vọng anh tôn trọng và thôi dùng ánh mắt không đàng hoàng làm phiền em ấy.”
“Mục Anh Húc? Bạn đồng hành nữ?” Ôn Thế cười mỉa mai. “Mục tổng, Hạ Hạ là bạn gái của tôi.” Một câu nói rõ ràng, giọng nói không to hay nhỏ, nhưng mọi người xung quanh đều nghe rõ. Mặt bà Ôn biến sắc, hạ giọng nhắc nhở. “A Thế, con đừng nói những lời nhảm nhí. Mọi người đang nhìn.”
“Đúng vậy! Ôn thiếu gia đừng biến bản thân thành trò cười cho mọi người.” Mục Anh Húc không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Bàn tay Ôn Thế siết chặt, mắt hắn đỏ ngầu phát giận. Bà Ôn hoảng sợ trước tình thế này.
Người phá vỡ tình trạng sắp bùng nổ là Uông Trữ Hạ, cô lịch sự nói. “Ôn thiếu gia, anh đừng đùa giỡn như vậy, chúng ta không có quan hệ gì.”
Bên dưới nụ cười của cô, là trái tim đang chảy máu đau đớn. Cô không bao giờ muốn nói những lời độc ác như vậy với Ôn Thế, nhưng trong hoàn cảnh xung quanh nhiều người, cô chỉ có thể quan tâm đến tình hình chung.
Đặt tay lên cánh tay của Mục Anh Húc một cách tự nhiên, Uống Trữ Hạ khẽ mỉm cười, “Mục tổng, không phải anh nói muốn giới thiệu ai đó với tôi sao?”
Mục Anh Húc rất hài lòng với cách xử lý của Uông Trữ Hạ. Anh tự nhiên dẫn cô đi ngang qua mặt Ôn Thế.
Chuyện vừa diễn ra như một giấc mộng, Ôn Thế chưa bao giờ nghĩ Uông Trữ Hạ có thể phủ nhận mối quan hệ với hắn. Hắn muốn đuổi theo để làm rõ chuyện, cánh tay bị tóm chặt cùng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện cản đường.
“Ôn Thế, anh thật lạnh nhạt. Anh muốn để tôi một mình trong bữa tiệc?” Lư Hàn Tuyết trách móc nhưng Ôn Thế không bị đả động, hắn đầy cô ra muốn rời đi.
Giọng bà Ôn lạnh lẽo cảnh cáo. “Nếu con không nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Mẹ không ngại hợp tác với Cao Trữ Mộc đâu.”
Lời đe dọa có hiệu quả. Ôn Thế lầm lì đứng yên, không còn tránh bàn tay của Lư Hàn Tuyết. Ánh mắt lơ đãng đuổi theo bóng lưng Uông Trữ Hạ trong hội trường.
“A Thế, nhớ chăm sóc A Tuyết. Hãy là một người bạn trai ga lăng, đưa A Tuyết đi chào hỏi mọi người đi.” Bà Ôn hài lòng, giọng nói cố tình nâng cao để người xung quanh có mặt đều biết rằng Lư Hàn Tuyết là bạn gái Ôn Thế.
Chuyện xấu trong bữa tiệc chưa dừng lại, Uông Trữ Hạ bị một phục vụ va phải, khay rượu sâm banh trên tay đổ ụp lên chiếc đầm dạ hội trắng tinh.
Mọi sự chú ý chuyển từ bạn gái Ôn Thế sang cô, nhiều lời chế giễu vang lên như để lấy lòng bà Ôn.
“Ăn mặc xinh đẹp mà chân tay vụng về. Nhìn cử chỉ không giống các tiểu thư được dạy dỗ lễ nghi”
“Nghe đâu chỉ là đu bám lên Mục tổng gần đây. Cũng có mấy phần tư sắc.”
Bà Ôn chắt lưỡi châm biếm. “Cô gái này thật biết cách gây chú ý.”
Mục Anh Húc cởi áo khoác choàng vào người cô, che đi sự bối rối. Uông Trữ Hạ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng che chở, mũi cô chua xót muốn khóc.
“Đừng sợ ” Mục Anh Húc đau lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe, ôm cô vào lòng và đưa ra khỏi khách sạn.
Chứng kiến họ rời đi, Ôn Thế cố hết sức kiềm chế bản thân để không đuổi theo, bàn tay siết chặt đau đớn.
Bên cạnh hắn có cặp mắt nheo lại thỏa mãn.
Trong xe, Uông Trữ Hạ nắm chặt chiếc áo khoác trên vai, cô đã không kìm được nước mắt, từng giọt lớn rơi xuống thấm vào chiếc váy toàn mùi rượu.
Nhìn thấy cô như thế này, Mục Anh Húc hiểu lầm, giọng ghen tuông. “Em yêu Ôn Thể nhiều đến thế? Chỉ nhìn thấy hắn ta cũng thương tâm đến khóc.”
Uông Trữ Hạ nghe không hiểu, cô ngẩng đầu, nhìn anh qua nước mắt mông lung. “Không phải, tôi cũng không biết tại sao nước mặt cứ rơi… tôi thấy buồn..” Cô khóc không phát ra tiếng, chỉ có nước mắt rơi cùng hơi thở nặng nhọc. Mục Anh Húc nhìn một hồi, nhịn hết nổi, dùng bàn tay to lớn thô lỗ lau nước mắt cho cô, vụng về an ủi. “Chia tay rồi, em và hắn không còn liên quan. Đừng khóc vì một người quá khứ, được không? Em khóc trông xấu quá. Nín đi, ngoan ngoan”
Đang nước mắt tuôn ào ào, nghe anh dỗ, cô phì cười, nín khóc đột ngột dẫn đến nấc cụt. Uông Trữ Hạ xấu hổ trước phản ứng của bản thân, tránh tay anh, rút khăn giấy trên xe lau nước mắt, giọng mềm nhũn. “Anh lần sau đừng dỗ dành ai. Thật dọa người.”
Nhìn nụ cười trộn lẫn nước mắt nước mũi, Mục Anh Húc đột nhiên muốn hôn cô, và anh cúi xuống tuân theo bản năng.
Một nụ hôn nhẹ chạm lên vầng trán rộng rồi biến mất rất nhanh.
Uông Trữ Hạ đứng hình, tay vẫn còn cầm giấy khô lau nước mũi, nhìn rất ngớ ngẩn.
Mục Anh Húc hiểu rõ cô, chuyển đề tài thần tốc. “Em nín khóc rồi, giờ muốn bồi thường việc làm hỏng chiếc váy xinh đẹp này thế nào đây?”
Cô đúng là dễ bị dẫn dắt như anh nghĩ, ánh mắt nhìn chiếc váy trắng toàn màu nâu của rượu, ấp úng nói. “Tôi.. không có tiền.”
“Em có thể đền bằng việc chăm sóc Mục Niệm giúp tôi.”
“Anh không dặn, tôi vẫn luôn yêu thương chăm sóc nó mà.” Cô lườm anh.
“Ý tôi là chăm sóc nó một mình trong vài ngày. Tôi sẽ bay sang nước ngoài vào ngày mai để giải quyết công việc. Mục Niệm hoàn toàn trông cậy vào em.”
Nghe đến công việc, Trữ Hạ nghiêm túc hơn, cô thận trọng hỏi. “Anh có cần tôi đi cùng không?”
Mục Anh Húc ngạc nhiên trước câu hỏi. Anh cẩn thận xác định lại. “Em muốn đi công tác cùng tôi?”
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên khi được hỏi, không phải lúc nào anh ta cũng ép cô đi công tác sao?
Sau khi do dự, Uông Trữ Hạ gật đầu. Mục Anh Húc đã giúp đỡ cô những ngày vừa qua rất nhiều. Cô nghĩ trợ giúp anh ta trong công việc cũng là đền đáp.
“Không cần. Chú Quách không thể chăm sóc Mục Niệm một mình. Em cứ nhà với con đi.”
“Vâng.” Uông Trữ Hạ cảm thấy lời anh nói có gì đó sai sai về chữ ‘nhà’, nhưng cô không rõ sai ở đâu nên im lặng.
Sáng sớm hôm sau, Mục Anh Húc lái xe đến sân bay. Uông Trữ Hạ ngồi trong phòng khách, suy nghĩ lý do anh không đưa cô đi công tác lần này. Có thực sự chỉ là để chăm sóc Mục Niệm?
Càng suy nghĩ, cô càng nghi ngờ trong lòng. Uông Trữ Hạ hỏi Quách quản gia, “Chú Quách, chú có biết Mục tổng đi công tác lần này là thảo luận hợp đồng gì không?”
“Tôi không biết, ông chủ không bao giờ nhắc đến chuyện công ty. Nhưng tôi vô tình nghe ông chủ nói chuyện điện thoại, có vẻ phía đối tác đang cố tình gây rắc rối, yêu cầu phải đích thân ông chủ ra mặt”
Uông Trữ Hạ nghe xong lại thấy không vui, cô không giúp đỡ được Mục Anh Húc trong công việc, thật không xứng đáng làm thư ký.
Cô thấy bản thân gần đây thường nghĩ đến anh, khuôn mặt bất giác đỏ lên khác thường.
Vào ngày thứ ba trong chuyến đi công tác Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ lấy thẻ Mục Anh Húc đưa cho để mua thức ăn trong siêu thị. Cô muốn tự mình nấu ăn cho Mục Niệm, nhưng bị Cao Trữ Mộc chặn lại trên đường về biệt thự.
“Chúng ta hãy nói chuyện.” Cao Trữ Mộc ra lệnh.
“Cũng gần về đến biệt thự, chúng ta vào bên trong rồi nói.” Uông Trữ Hạ đề nghị, cô hơi sợ khi nhìn thấy khuôn mặt ác ý của Cao Trữ Mộc.
“Không cần, lên xe đi. Tôi sẽ nói rất nhanh.” Cao Trữ Mộc hất đầu về chiếc xe đỗ sau lưng ả, cười khẩy khích bác. “Sao? Làm chuyện có lỗi nên sợ sệt?”
“Cô Cao muốn nói chuyện gì?” Uông Trữ Hạ ngồi trong xe, cố trấn tĩnh hỏi. Cao Trữ Mộc đưa ra một bức ảnh, lạnh lẽo nói. “Đây là lý do Anh Húc cho cô ở trong biệt thự cũ.”
Uông Trữ Hạ nghi ngờ nhìn bức ảnh, là một cô gái tóc đen dài. Đây có phải là Cao Trữ Mộc không? Tại sao cô cảm thấy cô gái này nửa lạ nửa quen?
Trước khi Uông Trữ Hạ thắc mắc, Cao Trữ Mộc giải thích với giọng hằn học. “Người trong bức ảnh không phải là tôi, đó là em gái Cao Trữ Tịch của tôi, vợ cũ của Anh Húc và mẹ của Mục Niệm.”
Uông Trữ Hạ choáng váng, cô nhìn nghiêm túc vào bức ảnh. Hóa ra là mẹ ruột của Mục Niệm, người có tên Cao Trữ Tịch mà cô vẫn tò mò. Nhưng cô vẫn không hiểu nó liên quan gì với mình.
“Uông Trữ Hạ, cô có tự thấy bản thân có nhiều điểm giống em gái tôi không? Đối với Anh Húc, tôi và cô chỉ là người thay thế cho Cao Trữ Tịch.” Nụ cười của Cao Trữ Mộc đầy cay đắng. “Một thứ thay thế, một món đồ chơi có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào.”
Biểu cảm của Cao Trữ Mộc rất thật khiến Uông Trữ Hạ bất giác tin tưởng. Cô run rẩy hỏi. “Em gái cô ở đâu? Tại sao cô ấy lại rời khỏi Mục tổng?”
Cao Trữ Mộc hài lòng trước đôi mắt sạch sẽ lương thiện của Uông Trữ Hạ. Sự tin tưởng và không nghi ngờ của Uông Trữ Hạ khiến trái tim băng giá của Cao Trữ Mộc sung sướng vô cùng.
Cô ả buồn bã nói: “Cô ấy đã chết.”