Chương 161
“Dám chỗ mũi vào chuyện của bọn tao.” Lão hói liếm mép coi khinh, nhưng chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú vang ngày càng gần. Gã liếc nhìn Uông Trữ Hạ vì sợ hãi mà khụy người không có sức đứng lên, nhổ nước bọt xuống đất, sốt ruột gọi đàn em.
“Đi, chúng mày!”
Mục Anh Húc lúc này đang bị bốn năm tên cồn đồ đè ra kìm kẹp, sau tiếng ra lệnh của lão hói liền bị ném xuống đất như miếng giẻ rách. Cơ thể của anh không thể chống đỡ được nữa, hai chân đau đớn, cánh tay gồng lên lấy lực để đứng dậy nhưng chỉ có thể mềm nhũn gã gục. Nằm trên mặt đất, anh bất lực ngẩng đầu nhìn về phía Uông Trữ Hạ, thấy cô được Hứa Cao Lãng ôm vào lòng.
Tự tức giận trước cơ thể không còn sức của mình, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sự an toàn của Uông trữ Hạ lấn cảm giác đau đớn lan khắp chân tay.
Hứa Cao Lãng lo lắng gạt mái tóc cô, nhìn thấy cục u sưng to tướng trầy xước trên trán, quan tâm hỏi. “Em có bị thương ở đâu nữa không? Bị đánh vào đâu?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, giọng nói vẫn chưa hết run rẩy. “Mục tiêu của đám côn đồ là tôi, nhưng nhờ Mục Anh Húc bảo vệ nên tôi không bị đánh.”
Nhắc đến Mục Anh Húc, cô nôn nóng nhìn sang, thấy anh nằm sõng soài trên đất, cô kinh hãi đẩy Hứa Cao Lãng ra. Loạng chạy chạy đến, nâng anh lên nhưng do tay chân còn run rẩy và Mục Anh Húc quá nặng, cô không cách nào nâng lên được.
“Mục Anh Húc? Anh có sao không? Này, này..” Uông Trữ Hạ gọi liền mấy câu, không thấy trả lời, giọng nói trở nên ướt nước muốn khóc.
“Câm miệng! Tôi chưa chết, khóc cái gì.” Mục Anh Húc lần nữa đập thẳng mặt xuống đất vì cô trượt tay, mũi đau đến mức muốn văng tục chửi bậy.
Hứa Cao Lãng ở bên cạnh rốt cuộc chịu không nổi, đi tới gạt tay Uông Trữ Hạ, xốc nách Mục Anh Húc quàng lên vai, cõng anh lên lưng Liếc qua vẻ mặt khẩn trương của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không sĩ diện giãy giụa, đơn giản nói với giọng yếu ớt. “Cảm ơn!”
“Không cần! Tôi chỉ không muốn Layla cảm thấy đang nợ anh.”
Mục Anh Húc khịt mũi không đáp lời, yên lặng để Hứa Cao Lãng cũng đến xe ô tô của hắn đỗ cách đấy khá xa. Hắn đặt Mục Anh Húc ngồi ghế sau, vừa ra khỏi xe muốn quay lên ghế lái thì thấy Uông Trữ Hạ như cơn gió ào vào trong xe, kịp thời đỡ lấy Mục Anh Húc trước khi anh ngã chúi xuống sàn xe.
Uông Trữ Hạ vòng tay giữ lưng Mục Anh Húc, điều chỉnh tư thế ngồi để anh công việc cũng trên hết, đúng không?” Uông Trữ Hạ bực bội mắng.
Mục Anh Húc khẽ nhắm mắt, giọng nói nhỏ đến mức chính anh cũng không rõ có lọt vào tai cô hay không. “Trong lòng anh, em là ưu tiên thứ nhất.”
Sau cùng Hứa Cao Lãng chạy xe về Mục gia. Có thể vì đã an toàn thoát khỏi đám côn đồ, nên tinh thần Mục Anh Húc thả lỏng, anh hoàn toàn hôn mê khi được dìu vào nhà. Quách quản gia vội vàng gọi điện cho bác sĩ riêng Tu Kiệt, hắn nhìn thấy Uông Trữ Hạ, hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài.
Hứa Cao Lãng thấy Mục Anh Húc có bác sĩ riêng chăm sóc, liền kéo cô. “Anh ta có bác sĩ riêng kiểm tra thăm khám rồi, đi thôi.”
Uông Trữ Hạ đi theo ra ngoài phòng rồi đứng yên, cúi đầu nói. “Xin lỗi Hứa tổng, tôi muốn ở lại chăm sóc anh ta.”
Hứa Cao Lãng không nói câu nào, đăm đăm nhìn cô, nghen tuông trong mắt hắn bị cô hiểu lầm thành nghi ngờ, liền nhanh chóng giải thích. “Anh ta vì cứu tôi mà bị thương. Nếu tôi chăm sóc anh ta, lương tâm sẽ không cắn rứt náy náy. Cảm giác mắc nợ cũng được thuyên giảm.”
“Hiện là ban đêm, em ở lại không tốt đâu. Sáng sớm ngày mai tôi đưa em quay lại thăm anh ta, được không?” Hắn cố gắng thuyết phục, nhưng chỉ nhận ỢC nụ cười buồn bã của cô.
“Tôi về nhà cũng không yên lòng ngủ.” Cảm xúc đố kị bùng nổ nhưng hắn tự chủ dìm xuống thật sâu, vỗ vai cô dặn dò. “Sáng mai tôi đến đón em về.”
Hứa Cao Lãng rời đi, bác sĩ cũng kiểm tra xong cho Mục Anh Húc, cô lo lắng đến gần hỏi. “Anh ấy thế nào? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Gãy ba xương sườn, phổi dập, gan rách, gãy chân, chấn thương nứt sọ não.” Tu Kiệt vừa dùng khăn lau tay vừa lạnh nhạt nói.
“…” Nước mắt Uông Trữ Hạ dâng lên muốn trào ra thì bị lời tiếp theo của Tu Kiệt làm nghẹn lại.
“Bình thường mấy màn anh hùng cứu mỹ nhân đều có kết cục đấy, tiếc rằng Mục Anh Húc cao số nên không có diễm phúc này. Các vết thương trông thật nghiêm trọng, nhưng tiềm thức của anh ta khi bị đánh đều chủ động tránh đi nơi nguy hiểm. Tổn thương phần mềm, tuy đau nhưng không nguy hiểm tính mạng. Cậu ta kiệt sức và tôi tiêm thuốc giảm đau, ngủ một giấc, mai sẽ tỉnh.”
Cảm xúc được xoa dịu, Uông Trữ Hạ thoát lực rũ người xuống, không còn cả sức để trách mắng trò đùa quái ác của Tu Kiệt. Cô thở phào nhẹ nhõm. “Anh ghét tôi?”
“Cô có thích nổi người mang phiền phức và thương tổn cho người khác không?” Tu Kiệt cười khẩy hỏi lại. Nhìn sắc mặt cô chuyển thành màu trắng, hắn nhàm chán mở miệng. “Chắc chỉ có mỗi tên ngốc Mục Anh Húc là có sở thích khác người này thôi.”
Cô không bận tâm lời nói kháy của hắn, tự lẩm bẩm. “Thật may anh ấy không sao, nếu không tôi ân hận cả đời.”
“Tôi biết tính cách cậu ta.” Tu Kiệt đợi cô ngẩng đầu nhìn, hắn giọng vừa lãnh đạm vừa mang theo bất lực. “Là cậu ta tự nguyện bảo vệ cô, cô coi đó là món nợ cả đời chính là sỉ nhục tấm lòng cậu ta đấy.”
Tu Kiệt nhìn đồng hồ trên tay, quyết định ra tay giúp bạn bè. “Bây giờ cũng ya rồi, lương tâm không thoải mái thì ở lại chăm sóc cho cậu ta.”
Không đợi câu trả lời, Tu Kiệt xách đồ nghề đi ra khỏi phòng, thái độ dứt khoát của hắn làm cô ngỡ ngàng bối rối.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, cô lặng lẽ nhìn Mục Anh Húc, suy nghĩ trong lòng thay đổi rõ rệt.
Chuyện ẩu đả đánh người tối nay, làm tâm trí cô rối bời, không biết nên cư xử thế nào cho đúng. Mục Anh Húc dùng bản thân bảo vệ cô trước nguy hiểm, phản ứng ôm chặt cô trong lòng, hứng chịu toàn bộ gậy gộc là bản năng xuất phát từ tiềm thức, việc này không thể giả vờ được Nhưng nghĩ đến tất cả những việc anh từng làm với cô trong quá khứ, từ khi cưới, đến quãng thời gian sống chung, rồi có thai và bỏ trốn, những điều kinh khủng đó đối lập với phản xạ tối qua. Sự mâu thuẫn trong một còn người làm cô không phân biệt được ai mới là con người thật của anh.
“Tại sao lại bảo vệ tôi? Bản năng phái mạnh sẽ bảo vệ phái nữ, hay vì…”
Mục Anh Húc ngấm thuốc an thần chìm trong giấc ngủ sâu, không nghe thấy và cũng không trả lời được câu hỏi của Uông Trữ Hạ.
Sáng hôm sau, Mục Niệm dụi đôi mắt ngái ngủ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Uông Trữ Hạ đang bận rộn bên bàn chuẩn bị bữa sáng, bé há hốc miệng ngạc nhiên. Tự véo vào mặt để tỉnh ngủ, chắc chắn không phải ảo giác, bé mới ào đến la to. “Mẹ Hạ Hạ!”
Tiếng gọi kèm tiếng chân chạy, Uông Trữ Hạ quay lại thì bị một thân hình lùn xỉn ôm chặt lấy chân, Mục Niệm cọ cọ mặt vào chân cô, cười khúc khích thỏa mãn. “Đây không phải là mơ. Ngủ dậy được nhìn thấy mẹ, con hạnh phúc lắm. Mẹ! Mẹ!”
Tay cô thoáng run lên trước tình cảm dạt dào của bé, vội đặt đồ ăn xuống, bế Mục Niệm ngồi lên ghế. Cô hôn hai bên má bầu bĩnh, rồi đẩy bữa sáng trước mặt bé. “Niệm Nhi ăn sáng rồi chú Trần đưa đi học, được không?”
“Hôm nay cô giáo bị ốm, con có thể nghỉ học ở nhà không mẹ?” Mục Niệm ngậm thìa trong miệng, tròn mắt ngây thơ hỏi.
“…” Uông Trữ Hạ nghẹn lời, mãi mới thốt được câu hỏi. “Tại sao con biết cô giáo ốm?”
“Con đoán ạ! Được không mẹ? Hôm nay con nghỉ học nhé? Con muốn ở nhà chơi với mẹ.”
Lau khóe miệng dính cháo của bé, cô lắc đầu nghiêm nghị. “Niệm Nhi ngoan, không được trốn học. Chú Trần đang chờ bên ngoài xe rồi, con ăn ngoan đi.”
Mục Niệm bĩu môi, xúc cháo ăn, được mấy miếng mới thấy điều khác lạ, bé xoay trái xoay phải tìm người. “Tại sao là chú Trần đưa con đi học? Mỗi ngày đều là bố đích thân đưa con đến lớp mà? Bố đâu rồi mẹ?”
Uông Trữ Hạ do dự, không muốn Mục Niệm lo lắng, nếu nhìn thấy bố bị thương, bé chắc chắn sẽ đau lòng.
Cô nói dối. “Hôm qua bố uống hơi nhiều rượu nên vẫn ngủ trong phòng, Niệm Nhi không quấy rối bố nhé.”
Chiếc thìa inox rơi đánh keng xuống bát, hai mắt Mục Niệm tròn xoe háo hức. “A, con biết rồi. Tối qua mẹ ngủ lại với bố ạ? Bố uống rượu nên mẹ ngủ lại chăm sóc đúng không?”
Uông Trữ Hạ đau đầu trước tư duy của một đứa trẻ năm tuổi bị các chương trình tivi đầu độc. Cô không dám viện lý do khác để bé có cơ hội suy luận lung tung, đơn giản thuận theo ý bé. “Niệm Nhi thông minh nhất. Không ai giấu được điều gì với con.”
Mục Niệm cười giòn tan, mặt vênh vào đắc thắng. “Con biết mà, bố yêu mẹ gia, chú ra ngoài trước đi.”
Quách quản gia khôn khéo rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nhận ra đôi môi của anh khô khốc, bản năng chăm sóc người khác khiến Uông Trữ Hạ chịu không nổi, cô rót cốc nước ấm đưa anh. “Uống chút nước đi.”
“Cảm ơn!” Mục Anh Húc đưa tay cầm cốc, không rõ cố ý hay vô tình, bàn tay to lớn bao lấy tay cô, anh ngập ngừng nói.
“Xin lỗi!” Nhưng không hề có ý buông tay.
Uông Trữ Hạ dùng sức rút tay, anh hơi cử động theo động tác của cô, bị đụng đến vết thương trên lưng nên trán nhăn lại, hít một hơi thật sâu, cơ thể hơi nghiêng như sắp đổ. Cô khẩn trương đỡ lấy người anh, miệng cằn nhẵn trong vô thức. “Nếu không tự cầm cốc uống nước được thì bảo tôi, động đậy cái gì?”
Khóe miệng Mục Anh Húc khẽ nhếch ở nơi cô không thấy, anh tranh thủ tì cằm lên vai cô, giọng buồn buồn. “Tôi tưởng tối qua em đi rồi.”
Hơi thở của anh như có như không phả vào cổ, Uông Trữ Hạ ngọ nguậy không quen. “Tất nhiên là tôi sẽ đi. Nhưng nếu làm thế, anh lại nói tôi không có lương tâm, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván…
Uông Trữ Hạ nói một tràng dài khiến Mục Anh Húc cười khùng khục, lần nữa vết thương trên lưng bị đụng đến, anh lén lút nhíu mày vì đau. Không cần biết chuyện tối qua là vì sao, nhưng anh thầm cảm ơn các vết thương trên cơ thể đã tạo cơ hội cho hai người có thể thoải mái nói chuyện như bây giờ. Rất đáng giá.
“Cho anh đau chết đi.” Cô nhận ra anh đang cười trêu chọc mình, nhưng không cảm thấy ghét, vừa mắng vừa đỡ anh ngồi tựa vào chiếc gối mềm sau lưng.
Mục Anh Húc vội nắm bàn tay cô, lộ ra nụ cười ranh mãnh. “Em lo lắng cho tôi?”
Cô muốn rút tay về nhưng lại sợ anh cử động làm đau vết thương, liền cắn môi hậm hực nói, gò má hiện lên hai rạng hồng khả nghi. “Anh vì tôi mới bị thương, tôi không muốn anh ngã khiến vết thương vỡ ra, lâu khỏi