Chương 176
Cuối cùng, Uông Trữ Hạ vui vẻ mời Lâm Mộng Như đi ăn tối để cảm ơn và hàn huyên chuyện thời đi học.
“Gặp lại cậu, tớ rất vui! Nói mãi vẫn chưa hết chuyện, tụi mình đi uống vài ly đi” Uông Trữ Hạ chủ động rủ đi bar.
Tửu lượng kém, cô vui mừng vì gặp được bạn cũ cũng như tìm được công việc mới nên uống quá chén. Với đầu óc mơ hồ lâng lâng, Uông Trữ Hạ bấm một dãy số rồi độc đoán ra lệnh.
“Này! Đến đón tôi!”
Người ở đầu dây bên kia im lặng không trả lời, khiến Uông Trữ Hạ không vui. Cô lèm bèm vào điện thoại với giọng lè nhè. “Đừng lo lắng. Tôi sẽ trả tiền xe gấp năm lần. Đến đón tôi.”
Đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn đọc rõ ràng địa chỉ quán bar, thật thần kỳ. Nói xong, không đợi người bên kia trả lời, Uông Trữ Hạ cúp điện thoại. quay sang cười ngô nghê, tay cầm ly rượu giơ cao.
“Như Như, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều! Nếu không có cậu, không biết tớ phải mất bao lâu nữa mới tìm được công việc phù hợp. Nào, chúc mừng tớ có việc làm, mừng cuộc hội ngộ của đôi ta! Cạn chén!”
Nhìn Uông Trữ Hạ không tỉnh táo, nói năng lộn xộn, ánh mắt đờ đẫn, uống rượu rồi cười khúc khích, Lâm Mộng Như lén giấu chai rượu đi, không dự định uống tiếp.
Dù sao hai người cùng là phụ nữ, họ cần một người đầu óc tỉnh táo để đưa người kia về nhà an toàn.
Làm quản lý và người đại diện lâu năm, Lâm Mộng Như suy xét mọi chuyện kỹ càng hơn, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Uông Trữ Hạ, cô cảnh giác hỏi. “Cậu gọi cho ai? Bạn cậu hả?”
“Không.” Uông Trữ Hạ phất tay, phủ nhận. “Tớ không có bạn bè, lúc nãy gọi điện cho một tài xế taxi lúc trước có lưu số điện thoại.”
Nghe nói là tài xế taxi, Lâm Mộng Như không dám uống nữa, vội vàng ngăn Uông Trữ Hạ. “Đừng uống nữa, nếu nôn trở trong xe của người ta sẽ không hay. Họ còn dùng xe để kiếm ăn.”
Uông Trữ Hạ hai má ửng hồng, ánh mắt mờ mịt nhìn cô cười rinh rích như đứa ngốc. Lâm Mộng Như bất lực thở dài, gọi phục vụ tính tiền. Lâm Mộng Như đỡ Uông Trữ Hạ loạng choạng ra khỏi quán bar, để cô nằm trên băng ghế bên vệ đường, đợi người tài xế mà cô nói đến đón.
Thời gian trôi qua, Lâm Mộng Như bắt đầu sốt ruột, nghi ngờ người tài xế taxi sẽ không đến, một chiếc Bugatti màu đen dừng trước mặt họ, khiến Lâm Mộng Như bị sốc.
Cô nuốt nước miếng, trợn tròn mắt. “Có tài xế taxi đi xe sang trọng thế này? Chắc không phải người A Hạ gọi điện đâu…”
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đen kịt đanh thép, ánh mắt sắc bén hung ác bước ra khỏi xe. Hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông khiến Lâm Mộng Như rùng mình.
Nhận thấy ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm Uông Trữ Hạ đang nằm trên băng ghế, Lâm Mộng Như vội che chắn cơ thể bạn. “Anh là ai? Người nhà chúng tôi sắp đến đón. Anh không cần quan tâm đâu…”
“Tôi là bạn trai của em ấy.” Mục Anh Húc lúc này mới bố thí ánh nhìn cho Lâm Mộng Như, giọng lãnh đạm xa cách. “Cô là ai? Tại sao lại đi cùng bạn gái tôi?”
Bạn trai?
Lâm Mộng Như kinh ngạc nhìn Uông Trữ Hạ lúc này bất tỉnh nhân sự, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Không phải Uông Trữ Hạ nói cô ấy không có bạn trai sao? Tình huống này là gì?
“A Hạ nói cô ấy hiện không yêu ai..” Lâm Mộng Như ngậm chặt miệng, không dám nói hết câu, người đàn ông có vẻ tức giận trước câu nói của cô, quai hàm bạnh ra, mắt lừ lừ nhìn cô đầy nguy hiểm. Cô càng nhìn càng thấy quen thuộc, cảm giác như đã thấy người đàn ông này ở đâu, đặc biệt khí chất kẻ lạ chớ đến gần của anh ta rất đặc biệt.
Là quản lý nhiều nghệ sĩ, trí nhớ Lâm Mộng Như khá tốt trước các tin tức giải trí, nhíu mày hồi lâu, mắt cô trợn to, kinh ngạc bật thốt ra câu hỏi. “Anh có phải là Mục Anh Húc không?”
Trong lòng vẫn có chút lấn cấn, nghĩ đến các tin đồn trước đây, không nhẽ là sự thật? Uông Trữ Hạ thực sự là bạn gái của Mục Anh Húc? Hai người còn từng dự định tổ chức hôn lễ?
Mục Anh Húc không có ý định giới thiệu bản thân, thấy cô ta biết mình, anh chỉ tay vào Uông Trữ Hạ, “Tôi cần đưa bạn gái về nhà. Đêm khuya, ngoài đường lạnh.”
Lâm Mộng Như sững người vài giây, nhìn anh cứng rắn bước đến băng ghế, liền tránh sang một bên, làm một cử chỉ xin mời.
Tận mắt nhìn Mục Anh Húc cẩn thận bế Uông Trữ Hạ vào trong xe, Lâm Mộng Như càng tin rằng quan hệ giữa hai người họ không hề đơn giản, nên tin tưởng giao bạn cũ cho anh ta.
Chiếc Bugatti màu đen lao vút đi, mãi lúc này Lâm Mộng Như mới nhận ra, làm sao cô có thể về nhà? Giờ này gọi xe rất khó.
Ngay khi cô dự định đi bộ ra ngoài đường lớn, hy vọng bắt được xe thì một chiếc ô tô riêng màu trắng dừng trước mặt, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đứng tuổi với nụ cười hàm hậu. “Xin chào, tôi là tài xế của ngài Mục, Trần Trương. Ngài Mục dặn tôi đưa cô về nhà.”
Đối với Lâm Mộng Như, Trần Trương như một thiên thần từ trên trời rơi xuống và nụ cười rạng rỡ của hắn trái ngược vẻ băng lạnh của Mục Anh Húc, tương phản rõ nét khiến cô thấy ấm áp kỳ lạ.
Lâm Mộng Như lên xe mà không hề nghi ngờ, đọc địa chỉ nhà của mình rồi trò chuyện vui vẻ với Trần Trương suốt đường đi. Dù sao công việc của cô, giỏi nhất là giao tiếp và kết bạn.
Về phía bên kia, Mục Anh Húc đưa Uông Trữ Hạ về thẳng Mục gia, bế cô vào căn phòng trước đây từng ở.
Nghe thấy động tĩnh, người làm đi tới muốn giúp đỡ, vừa vào cửa phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. “Ông chủ, để tôi chăm sóc cho cô Uông, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mục Anh Húc quỳ một gối lên mép giường, đặt cơ thể Uông Trữ Hạ vào chính giữa. “Không cần, cô về phòng đi, tôi sẽ tự lo…”
Đang nói thì người trong lòng vừa chạm lưng xuống đệm đã nhổm dậy, Mục Anh Húc tưởng cô tỉnh lại, vội đứng lên nhưng đã bị tay cô kéo cổ áo lôi xuống. Sau quãng đường chạy xe xóc nảy, rồi bế lên bế xuống khỏi xe, dạ dày Uống Trữ Hạ quặn lên biểu tình.
“Hạ Hạ, em thấy không khỏe chỗ nào..”
“Ua. ọe ọe.” Uông Trữ Hạ ngồi nghiêng, kéo áo Mục Anh Húc, gục đầu nôn ọe vào bên trong cổ áo anh.
Cảm giác nhầy nhụa nóng lạnh đan xen bám dính trực tiếp vào da thịt, cùng với tiếng nôn ọe liên tiếp đâm chọc vào tai. Mục Anh Húc cứng đờ cơ thể, hai tay giữ nguyên tư thế đỡ Uông Trữ Hạ cho khỏi ngã.
Người làm sốc đến mức quai hàm rơi xuống, há hốc miệng nhìn ông chủ xanh mét mặt mày, mang theo một thân toàn chất nôn dơ bẩn.
Uông Trữ Hạ sau khi nôn xong, có vẻ thoải mái hơn nên nằm vật ra giường, miệng lầm bầm gì đó.
Lông mày vặn xoắn vào nhau, Mục Anh Húc lừ lừ nhìn cơ thể rũ rượi nằm trên giường, quay phắt đi để kìm nén ý định bóp chết cô. Anh đi thẳng ra cửa, ngang qua người làm. “Thay bộ đồ ngủ sạch sẽ cho cô ấy. Vứt hết ga giường đi.”
Anh quay về phòng ngủ của mình, vào phòng tắm, cởi phăng chiếc áo dính đầy chất bẩn, ném xuống sàn. Vặn mở vòi hoa sen, mới đầu là nước lạnh khiến anh rùng mình, sau nước ấm dần lên, phủ kín thân hình săn chắc khỏe mạnh.
Tì trán lên bức tường gạch men màu trắng, anh thở hắt ra, không muốn suy nghĩ bất kỳ việc gì, tắm nhanh rồi quay về phòng Uông Trữ Hạ. Người làm thấy anh trở lại liền cúi đầu, ôm ga giường bẩn ra khỏi phòng. Uông Trữ Hạ mặt đỏ rực ngoan ngoãn nằm im trong chăn, khuôn mặt ngủ say vô tội không hề biết bản thân đã làm ra hành động kinh tởm nào.
Mục Anh Húc ngồi xuống mép giường, mạnh tay vò nắn khuôn mặt cô, sức rất lớn nhưng Uông Trữ Hạ hoàn toàn không tỉnh lại. Cảm giác mịn màng của da thịt khiến anh đùa nghịch không buông tay, từ vò nắn thô lỗ chuyển dần sang vuốt ve dịu dàng.
Tay còn lại, Mục Anh Húc móc điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Trần Trương.
Trần Trương lúc này vừa đưa Lâm Mộng Như về tới cửa nhà, động cơ xe vừa tắt, hắn nhận được điện thoại từ Mục Anh Húc.
“Ông chủ.”
Không bận tâm giọng nói kính cẩn của hắn, Mục Anh Húc hỏi thẳng. “Cậu đưa cô gái kia về nhà chưa?”
“Vừa đến nơi, còn chưa xuống xe.” Trần Trương có chút lo lắng khi nhận được cuộc điện thoại vào lúc này. “Ông chủ có căn dặn gì ạ?”
“Đưa cô ta số điện thoại của tôi, và yêu cầu cô ta gọi lại sau khi vào nhà. Tôi sẽ đợi cuộc gọi của cô ta.”
Trần Trương không hiểu hành vi của ông chủ nhưng nhiệm vụ của hắn là làm theo mệnh lệnh. Hắn đưa điện thoại của mình cho Lâm Mộng Như, chưa kịp nói gì đã nghe thấy cô lớn tiếng. “Cái gì? Anh xin số điện thoại của tôi dễ dàng như vậy hả?”
Trần Trương nhăn trán giải thích. “Là ông chủ của tôi, Ngài Mục Anh Húc. Ông chủ muốn cô lưu số điện thoại của ngài ấy rồi gọi lại. Chắc có chuyện muốn nói với cô.”
Nhớ đến hành vi thâm mật nâng niu mình từng chứng kiến, Lâm Mộng Như không băn khoan gì, thản nhiên lưu lại số điện thoại.
Khoảng hai mươi phút sau, Mục Anh Húc nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộng Như.
“Anh Mục, chào anh. Tôi là Lâm Mộng Như. Anh có việc cần tìm tôi?”
Nghe giọng điệu thận trọng của cô, Mục Anh Húc vừa vân vê môi Uông Trữ Hạ, vừa bình tĩnh nói: “Cô không cân căng thẳng. Tôi chỉ muốn biết lý do tại sao bạn gái tôi uống nhiều rượu như vậy?”
Lâm Mộng Như cảm thấy nhẹ nhõm khi biết nguyên nhân anh tìm cô. Mục Anh Húc vô cùng nổi tiếng, cô rất sợ bản thân trêu phải hung thần có tính cách tàn nhãn này. Cô thành thật trả lời.
“Chúng tôi là bạn học cũ, lâu rồi không gặp nhau. Hôm nay A Hạ lại tìm được công việc, quá phấn khích nên cô ấy uống hơi nhiều. Ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác.”
“Em ấy tìm được việc làm? Công việc gì?” Mục Anh Húc cau mày, tay anh hơi dùng sức khiến môi Uông Trữ Hạ hơi đau, cô trê môi xoay nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Lâm Mộng Như biết hai người có quan hệ yêu đương, lại nghĩ đến vị trí thư ký của ông chủ trong một công ty giải trí, cô hơi lo lắng nuốt nước bọt, sợ nói sai sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của bạn thân. Sờ sờ mũi, Lâm Mộng Như nói dối qua loa, nhủ thâm hôm sau sẽ đánh tiếng trước với Uông Trữ Hạ.
“Là công việc bên mảng quan hệ công chúng.”
Mục Anh Húc thấy nhẹ nhõm khi nghe đến công việc, anh không kiên trì điều tra nữa, cảm ơn Lâm Mộng Như, sau đó cúp điện thoại.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Uông Trữ Hạ, ngón tay trượt dọc sườn mặt, vẽ từ trán xuống mũi, chạy qua nhân trung, đến viên môi đầy đặn, xuống chiếc cằm thon nhỏ, Mục Anh Húc hy vọng giây phút bình yên này có thể kéo dài mãi mãi.
Như bị ma quỷ xui khiến, anh khom người, cúi đâu đến gần, mắt không rời đôi môi hông nhạt đang hé ra mời gọi.
Trước khi anh có thể chạm đến khao khát trong lòng, từ giữ đôi môi bật thốt ra tiếng gọi. “Thế ca…”