Trong thư, hoàng thượng viết rõ là muốn gặp mặt hắn ở núi Yên Tử. Ngọn núi này cách kinh thành khoảng hơn 50 dặm đường.
Cưỡi ngựa khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới chân núi.
Hắn nhìn cảnh vật núi rừng trước mặt, gió thoang thoảng thổi tới mát lành. Âm thanh xì xào cũng những tán cây liên tục truyền đến, khiến hắn cảm thấy vô cũng thoải mái.
Tham luyến hít thở một bụng không khí trong lành, hắn chầm chậm bước lên những bậc cầu thang bằng đá dẫn tới đỉnh núi yên tử.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tới đây, nhưng cảm giác vẫn vẹn nguyên như lúc đầu.
Hắn có chút nhớ lại, hoàng thượng năm nay cũng đã hơn 20 tuổi một chút, tuổi của hắn vừa vặn cũng hơn hoàng thượng 2 tuổi.
Từ khi hoàng thượng còn rất nhỏ, phụ thân hắn trở thành thái phó của người. Hắn cũng theo đó mà trở thành thư đồng của hoàng thượng. Hai người từ nhỏ đã cùng học, cùng lớn lên nên tình cảm cũng theo đó mà vô cùng tốt.
Thỉnh thoảng, phụ thân hắn sẽ mang hai người lên núi yên tử này để cùng học, cùng săn bắn thú rừng rồi ở lại qua đêm. Bọn họ có một căn nhà nhỏ được làm bằng tre ở phía trên đỉnh núi, vì vậy nên mỗi lần ở lại cũng có chỗ để trú chân.
Đi khoảng chừng chưa tới một khắc thì đã tới đỉnh núi Yên Tử.
Tô Khâm thấy hoàng thượng nét mặt mệt mỏi đang ngồi trước hiên nhà. Có lẽ là ngồi đã được một khoảng thời gian khá lâu nên bộ ấm trà bên cạnh cũng không còn bốc hơi nóng lên nữa.
Nhìn xung quanh nhà cũng chả thấy ai ngoài hoàng thượng, hắn chợt nghĩ, chẳng lẽ là người lại tự mình tới đây?. Cũng chẳng hiểu là đã xảy ra chuyện gì khiến người trở nên như vậy, ngay cả một hộ vệ cũng không cho theo cùng.
Hắn bước lại gần, rồi cung kính vái lạy: “Thần đã tới, thưa bệ hạ.”
“Minh Triết, cuối cùng ngươi cũng đã tới.”
Ý Hiên gượng cười nói. Đối với người bằng hữu trước mắt này, hắn tuyệt đối vô cùng tin tưởng, cũng vô cùng thương yêu. Đôi lúc, lại có chút dựa dẫm.
“Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Ý Hiên cười khổ: “Minh Triết ngồi xuống đây uống ly trà đã, đi một khoảng đường xa chắc ngươi cũng đã rất khát rồi.”
Minh Triết là tên chữ của Tô Khâm. Ngay từ nhỏ, hoàng thượng đã quen gọi hắn bằng cái tên đó, khi vào triều thì mới gọi bằng tên thật Tô Khâm.
Tô Khâm cũng không khách sáo ngồi xuống. Khi hoàng thượng đã gọi hắn bằng cái tên đó, thì có nghĩa rằng hôm nay hoàng thượng muốn xem hắn là bằng hữu chứ không phải quân thần trong triều.
Ý Hiên rót một ly trà rồi đặt cạnh bên hắn: “Trà có chút nguội lạnh, ngươi thông cảm.”
“Bệ hạ đừng khách khí.”
Hắn cũng không vội vã hỏi hoàng thượng xem là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi đó bên cạnh người rồi lẳng lặng uống trà. Hắn biết, đợi đến khi tâm tình của hoàng thượng đã ổn định lại thì nhất định sẽ nói cho hắn nghe.
Quả nhiên, sau hai ly trà, rốt cuộc thì Ý Hiên cũng từ từ mở miệng ra nói. Hắn kể cho Tô Khâm nghe về nội dung của bức thư kia.
Tô Khâm nghe xong thì trong lòng có chút kinh hãi, hắn không nghĩ là mọi chuyện lại ra nông nổi này. Đối với hắn, Lâm gia có thể tàn độc thật, nhưng không nghĩ tới là đối với ruột thịt của mình là thái phi mà bọn họ cũng dám bức chết.
Người ta nói “hổ dữ còn không ăn thịt của con”, ấy vậy mà Lâm gia lại nỡ lòng giết chết tình thân máu mủ của mình.
Buông một tiếng thở dài, Tô Khâm cảm thấy vô cùng thương xót cho hoàng thượng. Nếu đặt hắn vào hoàn cảnh như vậy, hắn quả thực cũng sẽ không chịu nổi.
Thời gian bên cạnh hoàng thượng cũng đã lâu, hơn ai hết, hắn hiểu người đã trải qua những gì sau cái chết của mẫu phi mình. Chưa kể đến, người lại vì cảm thấy thương cảm cho thái phi nên luôn ưu ái cho Lâm gia. Ngay cả khi biết Lâm gia làm xằng làm bậy trước mặt mình, người cũng sẽ không chần chừ mà cố gắng bỏ qua.
Ấy vậy mà, sau tất cả mọi chuyện, nay có người nói cho hoàng thượng biết, chính Lâm gia mà ngài luôn tin tưởng, che chở, hậu ái lại chính là người gây ra cái chết cho thái phi. Quả thật điều này khiến hoàng thượng không thể nào chấp nhận nổi cũng là một điều dễ hiểu.
Ý Hiên đau khổ nói: “Minh Triết, rốt cuộc bây giờ ta nên làm gì mới phải?”.
“Bệ hạ, gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đó. Lâm gia làm ra những chuyện táng tận lương tâm, thì tương lai nhất định sẽ gặp hoạ.”
Ý Hiên cười khổ: “Đợi thiên gia an bài nhân quả, còn không bằng tự mình báo thù. Minh Triết, hôm nay ta gọi ngươi tới là có chuyện muốn bàn. Mối quan hệ của ta và Lâm gia sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước đây được nữa, cũng vĩnh viễn sẽ không cùng chiến tuyến. Ta xem ngươi là bằng hữu, nên mong ngươi trước mặt ta cũng sẽ không để ý mà nói lời thật lòng.”
Nhìn hoàng thượng chân tình như vậy, Tô Khâm cũng không còn khách khí nữa mà nói thẳng:
“Ý Hiên, trước đây ta cũng đã từng nhắc nhở ngươi nhiều lần, nhưng ngươi lại tuyệt đối bỏ ngoài tai. Ngay cả khi có bằng chứng Lâm gia cấu kết với ngoại tộc, ngươi cũng do dự không quyết.”
Nghe phong thái nói chuyện của Tô Khâm, Ý Hiên biết là hắn đã như trước đây mà xem mình là bằng hữu. Hắn có chút vui mừng. Mặc dù những lời Tô Khâm nói rất khó nghe, nhưng lại là những lời thật lòng không chút dối trá.
“Xin lỗi ngươi, Minh Triết. Là ta trước đây đã quá cố chấp, bỏ qua lời của ngươi.”
Tô Khâm vỗ vai hắn như một người huynh trưởng vỗ về đệ đệ của mình: “Giờ ngươi biết cũng không muộn mà. Ý Hiên, ta nhất định sẽ song hành cùng ngươi trong trận chiến lần này, tuyệt đối sẽ không để ngươi một mình cô độc.”
Những lời nói tựa như rất đơn giản, nhưng lại làm Ý Hiên cảm động không thôi. Ngay từ giây phút đọc được lá thư mà mẫu phi để lại cho mình, hắn như rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục vậy. Nay, khi nhận được sự động viên từ Tô Khâm, hắn dường như cảm thấy có chút phấn chấn hơn.