Mạn Song Tâm bởi vì mang thai nên được nâng phân vị lên làm tòng thất phẩm mỹ nhân.
Các cung nhân tại Song viện ai nấy đều lấy làm vui mừng. Lúc đầu bọn họ mới được phân vào đây hầu hạ tiểu chủ, ai cũng nghĩ rằng tiểu chủ của mình chắc chắn sẽ không thể nào ngóc đầu lên được. Bởi vì, nàng ta xuất thân ti tiện, cũng từng làm nha hoàn giống như bọn họ. Vậy nên, đối với vị chủ tử này, bọn họ đã hết hi vọng từ lâu.
Nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, nàng ta lại có thể vinh quang đến như thế. Phải biết rằng, hiện tại trong hoàng cung này, ngoài đại hoàng tử ra thì hầu như chưa có phi tần nào mang thai hay có hài tử nào khác.
Nếu tiểu chủ của bọn họ mà sinh hạ hoàng tử, thì không phải là vinh quang vô hạn hay sao?.
Nghĩ đến đó, các nha hoàn, thái giám trong Song viện ai nấy đều lấy làm hồ hởi, tận tuỵ chăm sóc cho tiểu chủ của mình một cách tốt nhất.
“Tiểu chủ, bệ hạ quả thật quan tâm đến người, còn cho người ban rất nhiều đồ quý giá đến đây. Phải biết là hoàng tử trong bụng người quý giá đến nhường nào.”
Mạn Song Tâm nghe nha hoàn thân cận của mình nói như vậy thì lấy làm đắc ý, nhưng khi nghe đến chữ “tiểu chủ” thì vẫn cảm thấy hơi chói tai. Phải biết, ở thời đại này, chỉ có chính tam phẩm trở lên mới được gọi là “nương nương”, còn các phi tần có phân vị thấp như nàng thì cũng chỉ có thể gọi là “tiểu chủ”. Đến ngay cả nơi ở cũng không được làm chủ một cung, mà chỉ là một viện tử nhỏ trong cung.
Nàng ta vuốt ve chiếc bụng nhỏ còn chưa nhô lên của mình, thầm nghĩ rồi cũng sẽ có một ngày nàng ta sẽ được người ta ca tụng, kính cẩn gọi bằng hai chữ “nương nương”. Tới lúc đó, không khéo còn có thể đè bẹp cái vị trong Phương Nghi cung kia.
Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy vui sướng không thôi. Không phải lúc trước tỷ tỷ của nàng ta còn phải thua dưới tay nàng hay sao?.
“Mới có nhiêu đó đồ ban thưởng mà đã làm ngươi vui vẻ đến như thế ư? Tương lai còn dài, sau này, còn không thiếu các đồ quý giá đều được mang tới đây.”
Nha hoàn hết lòng nịnh nọt: “Đúng, đúng, tới lúc đó các vị khác khéo mà ghen tị cho lác mắt ra.”
Hai chủ tớ cứ thế mà cười đến vui vẻ, đối với bọn họ bây giờ, đứa trẻ trong bụng quả thật là rất quý giá.
Gió buổi sáng thổi vào khe cửa làm Uyển linh cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng buông chiếc áo đang may dở trong tay ra, sau đó quay qua nói với nha hoàn Nguyệt Cát:
“Hôm nay không khí có chút trong lành, ta quả thật rất muốn tìm một nơi yên tỉnh để đi dạo một lúc.”
Nguyệt Cát nghe chủ tử của mình nói như vậy thì cũng buông chiếc túi đang thêu dở xuống, sau đó đề nghị:
“Hoa trong vườn ngự uyển nở rất đẹp, hay chúng ta qua đó đi dạo một lúc?”
Uyển Linh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp:
“Không được, giờ mà chúng ta qua đó, không phải là sẽ bị các nữ nhân khác phiền đến chết hay sao?.”
Nguyệt Cát thở dài một hơi, quả thật là có chuyện đó. Dạo này bệ hạ vì bận rộn quốc sự mà có chút lơ là hậu cung, vậy nên các nương nương ai nấy đều ăn mặc thật lộng lẫy ra vườn ngự uyển lượn lờ ở đó. Chỉ mong sao có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ một lần.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng cũng chưa tìm được nơi nào thích hợp.
“Hồ sen phía sau cung của chúng ta cũng rất là đẹp, lại yên tỉnh. Chỉ tiếc là mùa này lại không có sen nở, nên cũng chẳng có mấy ai đến đó.”
Uyển Linh nghe vậy thì hai mắt sáng rực cả lên:
“Không có sen thì sao chứ? Chỉ cần không có ai quấy rầy là được rồi. Ngươi cho người chuẩn bị một chút, chúng ta cùng tới đó đi dạo vài vòng.”
“Dạ, nương nương.”
Lần này chủ đích của Uyển Linh là đi dạo, nên cũng không mang theo nhiều người, chỉ có Nguyệt Phù cùng Nguyệt Cát theo sau hầu cận. Và dĩ nhiên là cũng không thể thiếu Kiều Kiến Văn vô hình kế bên.
Từ ngày được trò chuyện cùng thái hậu thông qua Nguyệt Cát, Kiều Kiến Văn trở nên vui vẻ hơn nhiều. Mặc dù vẫn chưa tìm thấy đại ca hắn, nhưng dù sao cô mẫu hắn còn sống và bên cạnh hắn, quả thật rất tốt.
Bọn họ đi bộ không bao lâu thì đã tới hồ sen. Trong hồ lúc này tuy chỉ còn lại toàn là lá sen, nhưng lá nào lá nấy đều xanh mơn mởn, trông thật đẹp mắt. Nước trong hồ trong vắt đến nổi có thể nhìn thấy cá đang bơi lội ở dưới nước. Ở bên trên hồ có một chiếc đình nghỉ mát được xây dựng sẵn từ bao giờ, nhìn mái ngói có phần cũ nát thì cũng có thể đoán được là đình này đã được xây dựng từ rất lâu về trước.
Ven hồ, những rặng liễu tốt tươi phủ rợp cả bờ hồ, nhìn lá của nó đang rủ xuống chẳng khác nào một thiếu nữ đang nghiêng mình xuống sông soi gương chải tóc vậy.
“Chúng ta tới cái đình kia nghỉ chân một lúc.”
Nghe chủ tử của mình đề nghị như vậy, ai nấy đều gật đầu đồng ý. Như nghĩ đến điều gì, Nguyệt Phù lên tiếng:
“Nương nương, cảnh đẹp như này, gió lại vô cùng mát mẻ. Hay là để nô tỳ về lấy đàn, nương nương người đàn một khúc.”
“Đúng vậy, nương nương, lâu rồi chúng nô tỳ vẫn chưa được nghe thấy tiếng đàn của người.”
Nguyệt Cát nghe Nguyệt Phù nói vậy thì cũng lên tiếng hưởng ứng theo.
Chỉ duy nhất có Kiều Kiến Văn làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên:
“Uyển Linh, ngươi cũng biết đàn sao?”
Uyển Linh bên này còn chưa kịp đáp thì Nguyệt Phù đã vội cướp lời:
“Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì, nương nương nhà chúng ta xuất chúng như vậy, biết đàn cũng là chuyện bình thường.”
Uyển Linh nhìn dáng vẻ của Nguyệt Phù trêu chọc Kiều Kiến Văn như vậy thì cũng có chút buồn cười. Chả hiểu sao hai người này lại khắc khẩu với nhau đến như thế.
“Thôi không nói nhiều với ngươi nữa, ta đi lấy đàn. Nương nương, nô tỳ xin phép cáo lui.”
“Ừm, ngươi đi đi.”
Uyển Linh nhìn theo bóng dáng vui vẻ rời đi của Nguyệt Phù một lúc, sau đó thì dẫn Nguyệt Cát cùng Kiều Kiến Văn đến đình nghỉ mát ngồi chờ.
Chiếc đình được xây dựng giữa hồ, nên nếu muốn vào bên trong đình thì phải đi qua một cây cầu nhỏ, chiếc cầu này cũng được xây bằng vật liệu xây nhà nên rất kiên cố.
Bước vào trong đình, cả ba cùng ngồi xuống. Vì nơi này cũng chẳng có ai, nên Uyển Linh cũng không muốn bọn họ phải rạch ròi chủ tớ gì cả. Cảm giác mình ngồi còn người khác đứng, nàng cảm thấy không quen.
“Nương nương, lỡ người khác thấy nô tỳ ngồi xuống cùng người như này, rồi đồn thổi bậy bạ thì sao?”
Uyển Linh cười cười: “Ngươi sợ gì chứ? Không phải ở đây không có người ngoài hay sao? Nếu có, thì chỉ cần nói là ta ra lệnh, ai dám làm gì ngươi cơ chứ?”
Nguyệt Cát nghe chủ tử mình nói như vậy thì cũng có chút an tâm hơn. Trước đây, lúc bọn họ còn ở Nguyệt Minh cung thì vô cùng tuỳ hứng, không có phân biệt rạch ròi chủ tớ như bây giờ. Nhưng sau khi đến hoàng cung Nguyệt Thần quốc, quy định dày đặc khiến bọn họ cảm thấy nghẹt thở. Chỉ cần không để ý một chút, thì rất dễ phạm phải cung quy. Nhiều khi, còn bị cho ăn đòn đến chết đi sống lại.
Nguyệt Phù đi lấy đàn rất nhanh đã quy lại, nàng cẩn thận đặt đàn lên trên chiếc bàn đá, quan sát một chút thấy không có vấn đề gì thì liền đề nghị Uyển Linh đàn một khúc.
Uyển Linh cũng không từ chối mà có chút hứng thú đặt tay mình lên vuốt ve cây đàn. Đã bao lâu rồi nàng chưa có thời gian ngồi đàn một khúc.
Trước đây, nàng rất thích ngồi đàn, nhất là những lúc thời tiết đẹp như bây giờ, thì được đàn một khúc quả thật rất thú vị.
Đôi tay mềm mại, thon dài bắt đầu gảy từng sợi dây đàn. Âm thanh du dương, lắng đọng vang vọng khắp không gian, khiến ai nấy trong đình đều cảm thấy ngây ngất không thôi.
Nhất là Kiều Kiến Văn, hắn không nghĩ Uyển Linh lại có thể đàn ra được một âm thanh hay đến như thế. Tiếng đàn trong trẻo đến mức dường như có thể gột rửa hết mọi muộn phiền.