• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối đó ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, để cho dễ tiêu hoá, Trịnh Gia Ý Hiên dẫn theo Uyển Linh cùng đi ra hoa viên để đi dạo.

Vì muốn có không gian riêng nên cũng không cho nhiều người hầu đi cùng. Chỉ có Triệu thái giám là cầm đèn đi phía trước dẫn đường.

Gió ban đêm thoang thoảng thổi, mang theo hương cỏ hoà lẫn vào không khí trông rất dễ chịu.

Uyển Linh vươn tay lên, sau đó hít một hơi thật sâu. Cảm giác không khí tràn vào trong lồng ngực khiến nàng thoải mái không ít.

Trước đây, khi bên cạnh của hoàng thượng, nàng luôn có cảm giác không thoải mái. Còn bây giờ, nàng lại cảm thấy vô cùng tự nhiên. Thật ra, hắn cũng không đáng ghét như nàng nghĩ.

Trịnh Gia Ý Hiên vừa bước chầm chậm về phía trước, vừa nhìn sang bên cạnh, thấy Uyển Linh đang vô cùng vui vẻ thì hắn cũng cảm thấy vui lây.


“Hình như bây giờ nàng trưởng thành rất khác so với lúc đầu ta gặp.”

Trong đầu Uyển Linh lúc này tự động nhảy số. Hắn và nàng gặp nhau bao giờ?.

“Bệ hạ có nhầm lẫn gì chăng?.”

Nghĩ là nàng không nhớ chuyện trước đây đã từng gặp mình, Trịnh Gia Ý Hiên kiên nhẫn giải thích.

“Không phải là lúc còn nhỏ, nàng đã từng có một lần tới nơi này cùng phụ hoàng của nàng hay sao?. Người mà nàng gặp ở hoa viên lúc đó chính là ta.”

Uyển Linh nhăn mày lại, cố nghĩ mãi mà vẫn không ra đã gặp hắn lúc nào. Với lại, từ nhỏ nàng đã luôn sống ở Nguyệt Minh cung, cũng chưa từng ra ngoài. Sao có thể đến đây để gặp hắn được cơ chứ?.

Lúc nàng đang tính trả lời lại hắn rằng nàng không phải là nữ tử lúc đó mà hắn đã gặp, thì bất chợt suy nghĩ gì đó hiện ra khiến nàng khựng người lại. Phụ hoàng của nàng quả thực đã từng đến Nguyệt Thần quốc để thăm hỏi, nhưng người mà phụ hoàng nàng dẫn theo lại chính là đại tỷ của nàng, Kha Nhã Bội Linh.

Chẳng lẽ, người mà hắn đã gặp lúc ấy, chính là đại tỷ?.

Có chút lúng túng, nàng không biết phải giải thích chuyện này ra làm sao. Chẳng lẽ lại nói với hắn, người mà hắn gặp lúc đó, chính là người thê tử mà đã bị chính tay hắn cùng nữ nhân kia hại chết?.

Không nhắc đến Bội Linh thì thôi, đã nhắc tới thì lòng nàng lại cảm thấy rối bời.

Đúng vậy, tại sao nàng lại có thể quên đi người trước mặt này đã từng góp phần vào cái chết của tỷ tỷ mình.

Nàng mỉm cười thật tươi, trưng ra một bộ mặt giả tạo rồi đáp: “Vậy sao? Có lẽ thời gian đã qua quá lâu nên thiếp thân không còn nhớ gì cả.”

Trịnh Gia Ý Hiên cảm thấy có chút mất mát vì nàng đã không nhớ ra mình. Nhưng vẫn vui vì bây giờ vẫn có nàng kề cận.

“Không nhớ cũng không sao. Không phải bây giờ chúng ta vẫn có thể ở bên nhau sao, vậy là đủ rồi.”

Uyển Linh cười lạnh, “ở bên nhau” sao?. Không phải, bây giờ người ấy đã là một hài cốt lạnh lẽo nằm sâu dưới lòng đất rồi. Nực cười thay, người mà hắn vẫn luôn nhung nhớ, lại là người mà hắn đã bỏ mặc để cho người khác hại chết.

Tiếng hét thất thanh vang lên từ phía bắc, mọi người ai nấy đều hoảng hốt.

Đang lúc nửa đêm, ai lại làm ra hành động doạ người đến như vậy?.

Trịnh Gia Ý Hiên quay qua nói với Triệu thái giám: “Ngươi qua phía kia xem xét một chút, xem chuyện gì đã xảy ra.”

Triệu thái giám đang tính đưa đèn lồng trong tay cho hoàng thượng rồi rời đi, nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu lại rồi nói: “Bệ hạ, hướng kia không phải là nơi ở trước kia của thái phi hay sao?.”

Thái phi ở đây chính là mẫu phi thân sinh của Trịnh Gia Ý Hiên, Lâm Nhạn.

Trịnh Gia Ý Hiên nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên khó coi. Hắn vội vàng sai Triệu thái giám đưa Uyển Linh về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi trước, còn mình thì chạy qua đó xem thử.

Uyển Linh thấy vậy thì lắc đầu từ chối: “Bệ hạ, thần thiếp đi cùng người.”

Trịnh Gia Ý Hiên không từ chối mà gật đầu đồng ý.

Hai người men theo hướng tiếng hét kia mà đi tới. Quả nhiên, nơi này là một cung điện đã bỏ trống từ lâu.

Nhìn tấm biển cũ kỹ ghi rõ ba chữ “Thuý Hoa cung”, mạng nhện giăng đầy ở trên đó. Tâm Trịnh Gia Ý Hiên không ngừng thắt lại.

Nơi này, đã từng là nơi ở của mẫu phi hắn, cũng là nơi mà lúc nhỏ hắn vẫn thường chơi đùa.

Bước chân vào phía bên trong, mọi thứ trước mắt đã bị bụi phủ mù. Nếu không nhờ ánh trăng đêm nay sáng tỏ, thì rất khó để nhìn thấy được những đồ vật ở bên trong.

“Thắp đèn lên đi.”

Biết là hoàng thượng đang ra lệnh cho mình, Triệu thái giám vội vàng đặt đèn ở trên tay xuống, sau đó men theo những vị trí có để hộp đèn rồi dùng lửa thắp lên.

Bọn họ theo tiếng khóc của nữ tử kia mà tìm đến, thấy nàng ta đang bò sạp dưới đất sợ hãi mà khóc lớn. Đầu tóc cũng theo đó mà trở nên rối loạn, mặt mũi lem luốc nước mắt.

Thấy y phục mà nàng ta đang mặc chính là y phục của nha hoàn tam đẳng. Đoán chắc là nha hoàn của viện nào vụng trộm chạy đến đây, Triệu thái giám lên giọng hét lớn:

“Ngươi là người của viện nào? Sao nửa đêm nửa hôm không ngủ mà chạy đến đây khóc lóc?”.

Nha hoàn kia nghe thấy tiếng của Triệu thái giám thì giật mình quay đầu lại. Chưa kịp nhìn rõ người trước mắt là ai, nàng ta chỉ tay vào chiếc giếng sâu trước mặt mà lắp bắp:

“Có…có người chết.”

Trịnh Gia Ý Hiên cảm thấy khó tin, liền sai Triệu thái giám lên trước xem thử. Giếng sâu không thấy đáy như vậy, sao nàng ta có thể thấy xác được cơ chứ?.


Uyển Linh bên này thì chẳng lấy gì làm hiếm lạ. Mấy trường hợp như này, nàng gặp qua cũng không ít.


Với lại, nàng chắc chắn rằng trong giết kia nhất định có xác người, đó là một nữ tử. Bởi lẽ, hồn ma của nàng ta hiện đã đứng ở đây bên cạnh bọn họ.


Hồn ma kia có vẻ là một nha hoàn tam đẳng giống nha hoàn đang hoảng loạn đang bò rạp dưới đất kia. Bởi vì, trang phục của hai người căn bản là giống nhau, chỉ khác là một người còn sống, còn người kia thì đã chết.


Hồn ma kia đau khổ nhìn người tỷ muội của mình đang sợ hãi ngồi dưới đất. Sau đó đưa ánh mắt nhìn theo hướng của Triệu thái giám bước tới gần miệng giếng, nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên má. Nàng quả thực đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK