Hỗn Độn thần nguyên nhìn người trước mặt đang nhai ngấu nghiến thức ăn trên bàn vẻ mặt không chịu nổi mà mở miệng nhắc nhở.
- Hình tượng có thể giúp no bụng sao? Huống hồ Bạch Thiếu Ngạn cũng có nói gì đâu, ngươi ý kiến cái gì?
Chuyện là nàng đang đi trên đường thì vô ý va phải một vị công tử, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra lại là người quen.
- Nàng cứ tự nhiên, phải rồi, nàng tiếp theo định đi đâu?
Y đang chăm chú nhìn nàng ăn thì bị kéo vào, cũng không thể cứ im lặng mãi như vậy nên cũng lên tiếng góp vui. Y nghe nói nàng lại gặp nạn cho nên đến tìm, trùng hợp nàng lại va phải y, đây có phải ông trời đang cho y cơ hội hay không?
- Ta định đến đế đô tìm hắn, ngươi đi đâu mà lại ở đây vậy?
- Ta đến tìm nàng đó!
- Tìm ta làm gì?
- Thì chẳng phải ta nghe tin nàng lại gặp nạn nên đến tìm nàng hay sao? Nàng a, đúng thật là vô lương tâm!
Bạch Thiếu Ngạn làm bộ mặt đáng thương cho nàng xem, nàng chỉ cười hì hì rồi cho qua. Bây giờ nàng chỉ muốn gặp hắn thôi, những chuyện khác nàng không có tâm trạng nghĩ đến.
- Này được rồi, đừng có ăn nữa, chúng ta mau lên đường thôi!
- Ừm đi thôi, Bạch Thiếu Ngạn ngươi tiếp theo định sẽ đi đâu? Đợi ta về nhà sẽ trả bạc lại cho ngươi nha!
Dù gì thì y phục cũng là của người ta, ăn cơm cũng là tiền của y, đương nhiên nàng không thể cứ như vậy mà đi được.
- Nàng không cần trả tiền cho ta, ta sẽ đưa nàng về, dù gì ta cũng đang rảnh.
- Vậy có được hay không? Như vậy thì phiền ngươi quá rồi!
- Không phiền đâu, để nàng đi một mình ta không yên tâm.
- Cảm ơn ngươi, chúng ta đi thôi!
Hai người một thỏ bước ra khỏi quán trọ đi về hướng đế đô không để ý phía sau còn có một bóng người đi theo.
Hoàng cung Minh Phượng hôm nay lại không hề được yên bình bởi vì chuyện tuyển tú. Hắn mới đăng cơ nên cần củng cố thế lực, giờ lâm triều buổi sáng đám văn võ triều thần cứ dâng tấu thỉnh cầu tuyển tú.
- Hoàng thượng, hiện tại người thế lực còn chưa ổn định, thần thấy người nên lựa chọn một vài vị tiểu thư của các quan lại nạp vào hậu cung.
- Chuyện đó cứ từ từ tính đã, đợi trẫm tìm được hoàng hậu rồi sẽ hỏi ý nàng.
Hắn liền tìm một cái lý do để trì hoãn chuyện này lại, dù sao hắn biết nàng cũng sẽ không đồng ý cho hắn nạp phi, đến lúc đó nàng sẽ thay hắn giải quyết rắc rối này chẳng phải là êm đẹp rồi sao.
- Hoàng thượng chuyện này....
- Thôi được rồi đừng nói nữa, không còn chuyện gì thì bãi triều đi!
Tử Cẩn nói xong liền đi mất dạng, đám người kia còn chưa kịp nói gì ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngồi xe ngựa hết bảy ngày, Sở Lan cuối cùng cũng đến được đế đô, trong hôm nay chắc sẽ được gặp hắn thôi.
- Ta thật mong chờ a, cuối cùng cũng sắp được gặp hắn rồi!
- Ngươi nhìn xem bộ dạng bây giờ của ngươi, thật làm mất mặt a!
- Mất mặt cái gì? Ngươi không được như vậy nên ghen tị à?
Thỏ chết tiệt kế bên nàng cứ suốt ngày kiếm chuyện với nàng, nàng thật muốn một cước đá bay tên thỏ này lên trời.
Bạch Thiếu Ngạn nhìn bộ dạng phấn khích khi sắp được gặp hắn của nàng trong lòng không khỏi đau đớn. Thì ra nàng đã thật sự là yêu hắn rồi, vậy y còn có cơ hội giành lấy nàng hay không đây. Bây giờ y nên buông tay chúc phúc cho nàng hay cố chấp theo đuổi tình yêu của mình đây chứ?
- Bạch Thiếu Ngạn, này, ngươi đang nghĩ gì đó, mặt ngươi nhìn không được ổn chút nào.
Nàng huơ tay trước mặt y, y nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt mà hồi thần. Y cứ mãi chìm trong suy nghĩ của mình đến ngẩn người.
- Có sao? Chắc tại xe ngựa xóc quá ngồi không quen thôi.
- Ờmm
Sở Lan cũng không hỏi thêm gì, nàng nghĩ thầm trong lòng chắc là tên này đang tương tư ai đó mà, nàng không hề nhận ra y thích mình.
Xe ngựa chạy thẳng hướng hoàng cung thì dừng lại, chắc là thị vệ mới tới nên không nhận ra nàng. Sở Lan bị chặn lại ở trước cửa cung, nói cả buổi mà vẫn không được vào.
- Này, ta nói ta là Minh vương phi, các ngươi không tin tìm hắn ra đây thì biết.
- Ngươi nghĩ bây giờ hoàng thượng rãnh rỗi để ở đây nghe ngươi xàm ngôn sao? Mau đi đi!
- Ha, ta nói thật mà lại không tin, đợi đó, ta nhất định sẽ trả đũa cho mà xem!
Nàng tức đến giậm chân mà quay người đi, vừa lúc Hắc Ảnh cũng từ bên ngoài trở về cung. Hai người chạm mặt nhau, Hắc Ảnh vội quỳ xuống hành lễ với nàng.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương, người trở về rồi a, tốt quá!
- Đứng lên đi, hắn còn chưa phong ta làm hoàng hậu mà.
- Hoàng thượng đã chuẩn bị xong nghi thức phong hậu cho người rồi, chỉ chờ người về thôi, mà sao người đứng đây?
- Thì tên đó không cho ta vào đấy!
Nàng chỉ chỉ về phía tên thị vệ lúc nãy đã chặn nàng lại, tên thị vệ nghe Hắc Ảnh gọi nàng là hoàng hậu thì biết hôm nay mình chọc phải nhân vật lớn rồi.
- Hoàng hậu nương nương thuộc hạ không biết người là hoàng hậu nên đã mạo phạm, mong hoàng hậu nương nương thứ tội.
- Được rồi đứng lên đi, ta cũng đâu có đáng sợ đến mức như vậy a!
Sở Lan tuy ngoài miệng nói để cho tên thị vệ biết tay nhưng mà nàng chỉ nói vậy thôi, người không biết không có tội mà. Huống hồ lúc này nàng đang nôn nóng được gặp hắn nên cũng không thèm chấp nhất.
- Đa tạ hoàng hậu nương nương khai ân.
- Được rồi, ta đi gặp hắn cái đã, Bạch Thiếu Ngạn theo ta vào cung đi, ngươi cũng vất vả mấy ngày nay rồi
- Vậy ta không khách sáo đó, đi thôi.
Hắc Ảnh dẫn hai người vào trong, Bạch Thiếu Ngạn được sắp xếp một cung dành cho khách còn nàng thì trực tiếp đến Nhật Trình cung. Nàng phải cho hắn một bất ngờ lớn mới được.
Nàng đợi cả buổi cuối cùng cũng thấy bóng dáng người bước vào, Sở Lan nấp sau tấm bình phong đợi hắn vào định dọa cho hắn một phen.
- Hoàng thượng người đợi thần nữ với.
- Ngươi tránh ra, có tin trẫm cho người giam ngươi vào đại lao hay không?
Một nữ nhân cứ lôi lôi kéo kéo hắn bước vào, nàng nhìn thấy cảnh này nổi máu điên xông ra chống hông trừng mắt nhìn người trước mặt.
- Minh Tử Cẩn,ngươi cho là ta chết rồi nên có nữ nhân khác phải không?
- Không phải như vậy, là nàng ta bám theo ta mà, không phải là có ý đó, nàng bình tĩnh cái đã!
- Ta cho ngươi ba tiếng đếm phải đuổi được nữ nhân này đi, nếu không ta đi theo Bạch Thiếu Ngạn luôn cho ngươi xem.
Mặt hắn đen hơn đáy nồi, chưa đợi nàng đếm đã kêu ám vệ lôi cổ nàng ta ra ngoài. Mọi chuyện xong xuôi hắn liền nhìn nàng lấy lòng, đã lâu lắm rồi hắn còn chưa được gặp nàng tự dưng hôm nay lại bị nữ nhân đáng ghét đó phá đám, hắn không muốn bị đuổi đến ngự thư phòng ngủ đâu!
- Lan nhi nàng đừng tức giận, ta không có gì với nàng ta cả, nàng nhất định phải tin ta đó!
- Hừ, ta mới trở về mà ngươi đã tặng cho ta một món quà lớn như vậy rồi, biết vậy ta đã không thèm về.
Nàng giả vờ giận dỗi quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn đến hắn.Ai bảo từ đầu hắn không chịu ném nữ nhân đó đi, lại để ả ta vào tận Nhật Trình cung làm chi.
- Sao nàng lại nỡ nói như vậy, ta rất nhớ nàng a
Hắn đến ôm lấy nàng, cằm cọ vào vai nàng, Sở Lan cũng không nỡ đẩy hắn ra. Hai người cứ đứng như vậy nhìn thật hòa hợp khiến nam nhân tử y đứng ở cửa buồn bã xoay người rời đi.