- Oa, chỉ một đêm thôi mà lại trở thành như vậy sao?
Nàng từ nhỏ sống ở Minh Phượng khí hậu quanh năm ấm áp, rất khó để nhìn thấy tuyết rơi, chỉ có lúc ở Độc Y cốc mới có thể thấy được.
- Lan nhi tỷ tỷ, tuyết rơi rất nhiều rồi a, chúng ta làm người tuyết đi
Vô Liên trong bộ áo choàng dày cộm chạy đến phủ của nàng rủ nàng làm người tuyết. Nàng đương nhiên cũng không từ chối, Sở Lan cũng thật thích chơi với tuyết nha.
- Chơi thì chơi, thi làm người tuyết không? Ai làm đẹp hơn sẽ thắng.
- Được a, ai thua là phải nghe theo lời của người thắng đó.
- Cứ quyết định vậy đi!
- Mà hay là tỷ vào trong lấy áo choàng trước đi, ngoài này lạnh lắm, tỷ mà bị cảm lạnh là tả tướng sẽ đau lòng lắm đấy!
- Thôi bỏ đi, ta không lạnh đâu, muội còn chọc ta nữa là ta giận thiệt đó.
Nàng trề môi, Vô Liên lại cứ suốt ngày theo chọc nàng hoài.Tất cả cũng tại tên Tiểu Cẩn đó, để hắn về nàng phải cho hắn biết tay.
- Muội có chọc tỷ đâu, muội nói sự thật mà.
- Bây giờ có chơi hay không đây?
- Được thôi, ai sợ ai!
Hai người bắt tay vào làm, Sở Lan hì hục lăn một quả cầu tuyết, chỉ một lúc quả cầu tuyết đã rất to. Nàng hài lòng đứng nhìn, gương mặt đắc ý.
- Muội xem người tuyết của ta lớn không?
- Người tuyết của tỷ thiếu mất cái đầu rồi kìa!
- À, ta quên!
Nàng mãi lo làm cái thân mà quên mất làm cái đầu, Sở Lan đành làm thêm một cái đầu nữa gắn lên thôi
- Xong rồi nè!
- Nhưng sao muội thấy nó hơi lệch thì phải!
- Có sao?
Người tuyết khổng lồ nàng tạo ra cao đến hơn nàng rất nhiều. Sở Lan đưa tay vỗ vỗ vào người tuyết, nó có hơi lung lay rồi đầu của người tuyết bị lệch về một bên.
- Tỷ làm nó bị lệch thêm rồi kìa!
- Không sao, vẫn còn ổn mà
Nàng xua xua tay, quả cầu tuyết bị nàng vỗ lúc nãy bị lệch liền rớt thẳng xuống chỗ Sở Lan.
- Ui da, sao xui xẻo vậy.
Quả cầu tuyết kia lại rơi vào người nàng, cả người Sở Lan toàn là tuyết, nàng bị lạnh đến run cầm cập.
- Tỷ tỷ, tỷ có lạnh lắm không? Để muội đưa tỷ vào trong lấy áo choàng nha.
- Ta... ta không... không sao.
- Nàng bị đến như vậy mà lại nói không sao à!
Hắn vừa lúc về tới liền thấy bộ dạng của nàng liền lắc đầu bất đắc dĩ, nàng thật là nghịch ngợm, không biết tự chăm sóc cho bản thân thật tốt. Vô Liên thấy hắn đã về liền cáo từ về cung trước.
- Tả tướng đã về rồi, vậy muội về cung trước nha!
- Muội về đi, mai chúng ta chơi tiếp a!
- Được.
Vô Liên nhanh chóng chuồn đi mất, hắn tiến đến ôm nàng lại, áo choàng của hắn bao trọn người nàng rồi bế nàng vào trong phòng.
- Sao rồi, đỡ hơn chưa, còn lạnh không?
- Đỡ hơn rồi a, mà ngươi đi đâu về đấy?
- Ta đến bàn kế hoạch với Quân Vô Niệm, nàng đó, muốn làm gì cũng phải chú ý thân thể chứ, nàng xem, nàng lạnh đến như vậy.
- Ta biết rồi a, ngươi đừng giận.
Nàng cọ cọ vào hắn như một chú mèo con, hắn làm sao nỡ trách nàng chứ, nhưng nếu không trừng phạt thì không được đâu.
- Muốn ta không giận vậy hôn ta một cái đi!
- Ngươi muốn hôn thật sao?
- Sao đây, nàng không muốn?
- Không phải, hôn thì hôn!
Dù gì hôn thì cũng hôn nhiều rồi, ở đây chỉ có hai người, chẳng có gì để ngại nữa, nàng nhón chân hôn nhẹ vào môi hắn.
- Xin lỗi chủ nhân, thuộc hạ đến không đúng lúc rồi, thuộc hạ không thấy gì cả!
Nàng tức muốn hộc máu, lần trước là Hắc Ảnh lần này là Diệp Minh, hai người này canh đến đúng lúc thật!
- Lại có chuyện gì?
Hắn nhìn bộ dạng của Diệp Minh thì biết, hai tay che mặt lại lâu lâu hé ra nhìn, bộ dạng này là đang hóng hớt đây mà! Hắn phải dạy dỗ lại thuộc hạ mới được!
- Dạ...thôn Dương Thiên bên đó xảy ra chuyện rồi.
- Ta qua đó ngay đây, ngươi ra ngoài trước đi
- Dạ
Mặc dù vẫn còn đang muốn hóng chuyện nhưng lệnh chủ nhân khó cãi, Diệp Minh đành chậm rì rì mà đi ra ngoài.
- Nàng ở đây đi, ta ra ngoài một chút sẽ về.
- Ừm, ngươi đi sớm về sớm đó, dám la cà ta bắt được sẽ xử ngươi nha.
Nàng chọc chọc vào má hắn đùa giỡn, hắn bắt lấy bàn tay không an phận của nàng cắn một cái.
- Ta không dám đâu a!
- Ngươi còn dám cắn ta, không chịu đâu a~
Nhìn tay còn in dấu răng, Sở Lan trề môi làm nũng, hắn sủng nịch nhéo vào mũi nàng.
- Được rồi, có gì một lát nữa ta về sẽ cho nàng xử lý sau, được không?
- Ừm, nhớ đó.
Hắn giúp nàng khoác áo choàng xong rồi bản thân liền đi ra ngoài. Sở Lan buồn chán nằm xuống giường xong rồi lại ngủ quên luôn, lúc nàng tỉnh dậy đã là quá trưa.
- Tiểu Cẩn còn chưa về sao?
- Dạ bẩm phu nhân, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy ngài ấy trở về.
- Để ta đi tìm hắn cái đã
Nàng đứng dậy ra ngoài tìm hắn, Sở Lan không biết rốt cuộc hắn đi đâu nên đã đi vòng vèo khắp các nơi. Trời đã không còn sớm mà Sở Lan lại bị lạc đường, nàng nhìn ngó khắp bốn phía không biết tiếp theo nên đi hướng nào. Tuyết thì vẫn cứ rơi trắng xóa, nàng thở dài tìm chỗ nào đó ngồi tạm, nàng bảo là đi tìm hắn nhưng rốt cuộc bản thân lại bị lạc đường. Thật hết nói nổi nàng luôn!
- Phu nhân đâu? Sao các ngươi lại để nàng ra ngoài một mình?
Lúc hắn về phủ đã không thấy nàng đâu, hỏi đám nha hoàn bọn họ nói nàng đã đi tìm hắn, nhưng trên đường hắn làm gì có gặp nàng.
- Nô tì còn chưa phản ứng kịp, phu nhân đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Các ngươi lui đi, ta đi tìm nàng.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Sở Lan ngồi bên một mái hiên đưa tay ra hứng những bông tuyết, trong lòng thầm thở dài, không biết khi nào hắn mới đến tìm nàng, nàng thật sự rất lạnh rồi.
- Lan nhi, nàng đang ở đâu? Trả lời ta đi!
Nàng nghe như có tiếng hắn gọi mình, Sở Lan đứng dậy tìm kiếm bóng dáng hắn nhưng tuyết rơi quá lớn nàng không thấy gì cả.
- Tiểu Cẩn, ta ở đây! Ngươi ở đâu vậy? Ta không nhìn thấy ngươi.
- Nàng ở yên đó đợi ta, ta đến ngay.
Hắn nhanh chóng tìm đến chỗ nàng đang đứng, nàng thấy hắn xuất hiện vội chạy đến ôm cổ hắn.
- Tiểu Cẩn, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!
- Sau này nàng không được chạy lung tung đâu đó, biết không?
- Ta không dám nữa đâu
- Được rồi, về thôi
Vì đã ở ngoài trời tuyết rất lâu nên hai chân nàng tê cứng, vừa mới bước đi vài bước đã chao đảo, cũng may hắn đỡ kịp nếu không nàng đã cắm đầu rồi.
- Nàng cẩn thận một chút chứ, lên đi để ta cõng nàng về.
- Hì hì, Tiểu Cẩn, ngươi thật tốt!