Hắc Ảnh mấy ngày liền tìm hắn ở bên vách núi, cuối cùng ông trời không phụ lòng người đã để hắn tìm được chủ nhân. Hiện tại đã giành lại được Minh Phượng, chỉ chờ Tử Cẩn đến chủ trì đại cục khôi phục lại Minh Phượng như ban đầu.
- Ta không đi đâu hết, ta phải tìm được nàng.
- Chủ nhân bây giờ chúng ta chỉ mới giành lại được Minh Phượng, hiện tại tình hình đang rất rối loạn cần người về ổn định.
- Ta không cần biết, ta chỉ muốn đi tìm nàng, chuyện khác ta không muốn nhắc đến.
- Không lẽ người định nhìn Minh Phượng lần nữa sụp đổ sao? Chuyện tìm nữ chủ nhân cứ giao cho bọn thuộc hạ là được.
Hắc Ảnh biết chủ nhân rất yêu nữ chủ nhân nhưng giang sơn xã tắc cũng rất quan trọng, chủ nhân không thể cứ vì tình riêng mà mặc kệ lê dân bách tính như vậy.
- Được, chúng ta trở về trước đi, chuyện đi tìm nàng đợi ta ổn định xong tất cả rồi ta sẽ đích thân đi tìm.
Hắn biết rõ hoàng đế Bắc Dận sau khi chiếm được Minh Phượng đã ra sức vơ vét của người dân, bách tính khắp nơi oán thán, cuộc sống trăm bề khổ cực. Tử Cẩn biết phụ hoàng lúc còn tại vị rất quan tâm đến cuộc sống của bách tính, hắn cũng không thể để cứ tiếp tục như vậy được.
- Vâng, nữ chủ nhân chắc sẽ hiểu cho người mà.
- Ừm, đi thôi.
Hắn nhìn xuống bờ vực lần cuối rồi xoay người đi, hắn sẽ còn quay lại để tìm nàng.
Minh Phượng khắp nơi một mảnh náo nhiệt, hoàng thành người người đều ra đường nhìn xem vị tân đế của Minh Phượng. Hôm nay là đại lễ đăng cơ của hắn, hắn đứng từ thành cao nhìn xuống con dân của mình, bây giờ hắn đã là chủ của thiên hạ, điều bây giờ hắn nuối tiếc nhất chính là nàng không thể đứng cạnh hắn, cùng hắn nhìn ngắm giang sơn này.
- Hoàng thượng đã đến giờ, mời người di giá đến Trường Nguyệt điện để tiến hành đại điển.
- Trẫm biết rồi.
Hắn xoay người trở về cung rồi đến Trường Nguyệt điện, Trường Nguyệt điện chính là nơi để hoàng đế nghị sự với các triều thần. Tử Cẩn khoác lên mình bộ long bào bước vào đại điện, văn võ triều thần đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô hào vang vọng khắp đại điện.
- Tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúng ái khanh miễn lễ, bình thân.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Hắn ngồi xuống long ỷ, khí chất lạnh lùng, uy nghiêm của một bậc đế vương khiến mọi người phải kính sợ. Đám đại thần bẩm tấu một số việc xong xuôi thì buổi triều cũng kết thúc.
- Hoàng thượng, bây giờ chúng ta về Nhật Trình cung hay đến ngự thư phòng ạ?
- Đi ngự thư phòng, trẫm còn một số việc cần phải giải quyết.
- Dạ vâng, người đâu, bãi giá ngự thư phòng.
Đế đô Minh Phượng một mảnh náo nhiệt còn ở chỗ Sở Lan thì lại yên lặng đến buồn ngủ. Mỗi ngày nàng đều chỉ ăn rồi ngủ và luyện công, người thích náo nhiệt như Sở Lan chắc chắn là không chịu nổi rồi.
- A~...chán quá đi, Hỗn Đản kia, chừng nào ta mới được ra ngoài đây.
- Ngươi gọi ai là hỗn đản hả, ta là Hỗn Độn thần nguyên, gọi cho đúng đó!
- Biết rồi, biết rồi, nhưng chừng nào ta mới có thể kết thúc những tháng ngày tẻ nhạt này đây?
- Báo cho ngươi một tin vui, ngươi cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!
- Thật sao?
Sở Lan hồi hộp hỏi lại, nàng muốn ra ngoài để tìm hắn lâu lắm rồi a, tên hỗn đản, à không, là Hỗn Độn không làm nàng thất vọng chút nào, nàng vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
- Ngươi nghĩ ta đùa ngươi sao, nói cho ngươi biết, ngoài ra ta còn sẽ đi theo ngươi nữa đó, được bổn thần đi theo bên cạnh, ngươi nên cảm thấy vinh dự đi.
Nàng đang vui mừng nên không thèm chấp nhất đến tên thỏ đang lải nhải dưới đất. Chỉ trong chốc lát, không gian huyễn cảnh liền biến mất, Sở Lan mặt xị xuống đến khó coi. Đây lại là cái nơi quái quỷ nào đây a? Khắp nơi toàn đất đá lỏm chỏm, chẳng biết nên đi hướng nào.
- Thỏ chết tiệt, ngươi đưa ta đi đâu vậy hả?
- Thì lúc trước ngươi bị rơi xuống vực sâu mà, đây đương nhiên là ở đáy vực rồi!
- Sao ngươi không đưa ta lên trên luôn đi có phải là tốt hơn không?
- Haiz, chưa gặp ai mà phiền như ngươi vậy, đúng là không có bổn thần thì không được mà!
- Ngươi đừng có ở đó mà khoác lát nữa, đưa ta lên đi chứ!
Hỗn Độn thần nguyên hóa thành một luồng gió bao lấy nàng đưa nàng lên trên.
Một lúc sau
Sở Lan hai tay bám vào vách đá nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm dưới chân, tên thỏ chết tiệt đi đến giữa đường lại bỏ nàng xuống, hại nàng phải leo mệt muốn chết.
- Thỏ chết tiệt, sắp lên đến nơi chưa vậy, ta mệt quá rồi đây!
- Sắp đến rồi, cố lên đi, mới leo một chút đã than thở rồi.
- Tại ngươi đó chứ, ai bảo giữa đường ngươi thả ta xuống đây hả?
- Ngươi phải dùng chính năng lực của ngươi để tìm được hắn chứ, có như vậy mới khiến độc giả cảm động.
- Cảm động chưa thấy đâu mà ta chỉ thấy mỏi tay thôi, ngươi không giúp thì im miệng đi.
Nàng đã mệt còn nghe tên thỏ này lải nhải đến phát cáu, nàng tin chắc tên thỏ này còn dám nói nữa thì nàng liền một phát đạp nó xuống đáy vực luôn.
Sau một lúc cố gắng nàng liền mang cái thân thể chật vật của mình bò lên đến trên đỉnh. Sở Lan mệt mỏi nằm bẹp xuống đất, nàng lúc này bộ dạng không khác ăn mày là mấy.
- Chúc mừng, ngươi lên được đây rồi!
- Tiếp theo ta phải tìm hắn ở đâu đây?
- Theo cốt truyện hẳn là bây giờ hắn đang ở đế đô Minh Phượng đấy. Ngươi đến đó tìm thử xem.
- Ngươi nhìn bộ dạng của ta lúc này xem, đi đến đế đô bằng cách nào đây?
Nàng nhìn một thân tả tơi, đầu tóc rối bù, trong người chẳng còn một xu, nói không nàng còn chưa đến được đế đô đã chết đói ở nơi biên cương này rồi.
- Có lòng thì sẽ đến được nơi ngươi muốn đến thôi
- Nhưng bây giờ trong lòng ta trống rỗng rồi đây nè, đói sắp hết hơi rồi!
- Ta nhớ lúc nãy ở trong không gian huyễn cảnh ngươi có ăn rồi mà, còn đói nữa sao?
- Lúc nãy là khác chứ!
- Ngươi ăn nhiều quá rồi đấy, làm sao ai mà nuôi nổi hả?
- Tiểu Cẩn nhà ta nuôi nổi là được!
Nhắc đến hắn nàng lại không kìm lòng được mà muốn gặp hắn, không biết bây giờ hắn có nhớ nàng không, không biết bây giờ bên cạnh hắn có nữ nhân nào khác hay không nữa.
- Ngươi nghĩ gì mà lại đờ người ra thế?
- Kệ ta, chuyện của ta con thỏ nhà ngươi hỏi làm gì?
- Kệ thì kệ, hỏi có một chút mà làm thấy ghê, hứ!