Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527

Trong xưởng sắt thép Lâm Xuyên, khắp nơi tranh tối tranh sáng.

Tiểu Đường Đậu bị trói vào một cái ghế bỏ đi, hai mắt bị bịt vải đen, khuôn mặt nhỏ xíu đầm đìa đầy nước mắt.

“Oa oa oa… ba ơi… Mộ Mộ ơi… mau tới cứu Đường Đậu với oa oa oa…”

Bé con sợ hãi cứ khóc mãi, Ngụy Trân Vân bực dọc mắng: “Mày còn khóc là tạo cắt lưỡi mày đấy.”

Tiểu Đường Đậu sợ đến mức run lập cập, vội vàng ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn nhịn không được mà nấc lên nghẹn ngào, trông vô cùng đáng thương.

Ngụy Trân Vân cười lạnh, nói: “Mày là đứa cháu ngoại duy nhất của Cố Vũ Tình, nhất định Cố Vũ Tình rất yêu thương mày, nếu tao rạch vài nhát dao lên cái mặt trắng trẻo non tơ này của cháu ngoại ả ta, hẳn là Cố Vũ Tình sẽ hận tao đến chết luôn ấy nhỉ, ha ha ha…

Nói đoạn, Ngụy Trân Vân bèn cầm con dao, vỗ vỗ lên má Tiểu Đường Đậu, bé con dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ đến khóc òa lên.

“Ba ơi chỗ này có người xấu… Ba ơi ba mau tới cứu Đường Đậu đi. Bà này thật là xấu quá hu hu hu…”

“Đừng vội, ba mày với chú mày sẽ đến ngay thôi.”

Khi còn cách năm phút là hết thời hạn một giờ, Phó Hàn Tranh và Tống Yến Trầm vội vã tới nơi, đạp cửa xông vào.

Con người đen láy của Tống Yến Trầm nhìn chằm chằm bà ta, lạnh giọng bảo: “Ngụy Trân Vân, quả nhiên đúng là bà.”

Phó Hàn Tranh vừa đi vào đã thấy Tiểu Đường Đậu của anh bị trói trong góc phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên vì khóc quá nhiều, thân mình bé nhỏ cứ run lên từng chập vì sợ hãi, đây là đứa con gái một tay anh nuôi lớn, chính anh còn không nỡ lòng chạm mạnh đến con gái cưng, ấy vậy mà hôm nay lại bị một kẻ thù trói đến nơi nay uy hiếp đe dọa, Phó Hàn Tranh cực kì tức giận, trái tim dường như bị lửa giận thiêu đốt, hai tay rũ xuống bên người từ từ siết chặt lại, như thể đang vận sức chờ thời điểm tung ra một quyền thật mạnh.

“Thù hận giữa người lớn với nhau thì kiếm người lớn mà báo, bà bắt cóc một đứa trẻ thì có ra gì chứ, thả Tiểu Đường Đậu ra, chúng ta có thể bàn điều kiện trao đổi với nhau.

Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy giọng bố mình liền ngừng khóc, lập tức kêu to: “Ba ơi! Ba ơi.”

Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng con gái đã khàn khàn vì khóc, lòng càng như rỉ máu, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi, anh trấn an bé: “Đường Đậu đừng sợ, ba tới cứu con rồi đây, có ba ở đây, nhất định không có ai làm con đau được nữa.”

“Vâng.” Tiểu Đường Đậu vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.

Ngụy Trân Vân kề dao lên cổ Tiểu Đường Đậu, hỏi: “Tiền đâu? Các người có mang tiền đến không?”

Tống Yến Trầm ném cái tủ sắt anh đang xách theo tới chân Ngụy Trần Vân: “Bà có thể tự đếm lại, bà muốn mười triệu, chúng tôi đã đưa đến rồi, bà còn yêu cầu gì mới bằng lòng thả Tiểu Đường Đậu ra?”

Ngụy Trân Vân vừa quan sát đề phòng họ vừa lấy chân hất mở tủ sắt, cửa tủ tự động mở ra, xác định bên trong đúng là những xấp tiền dày, Ngụy Trân Vân lại dùng chân đóng tủ lại.

Bà ta cầm con dao bén ngọt lướt nhẹ lên cần cổ Tiểu Đường Đậu một cái, cô bé chợt cảm thấy hơi đau đớn, bèn nhíu chân mày lại, hô: “Ba ơi, Đường Đậu đau đau…”

Phó Hàn Tranh nhìn vệt máu chảy dọc cổ con gái, con người đen sâu thẳm thoáng co rút lại: “Ngụy Trân Vân, rốt cuộc bà muốn gì?”

“Chúng mày tống con trai Sơn Sơn của tao vào tù, chúng mày ở bên ngoài vui vui vẻ vẻ như một gia đình hạnh phúc, còn tao thì sao, không chỉ bị Tống Nghị bắt ly hôn mà hiện giờ còn mất luôn cả con trai, thân phận của tao, địa của tao, những thứ tao phấn đấu giành lấy suốt nửa đời người đã bị chúng mày đập nát cả! Còn con ranh Mộ Vi Lan kia! Giá mà trước đây tạo đủ nhẫn tâm bóp chết nó từ khi nó mới lọt lòng thì bây giờ tao vẫn là bà Tống giàu có cao quý, còn chúng mày thì đang trôi nổi ở xó xỉnh nào đó rồi!”

Nói đoạn, Ngụy Trân Vân lại đưa tay mạnh hơn, vệt máu trên cổ Tiểu Đường Đậu càng chảy nhanh hơn nữa.

Con tim Phó Hàn Tranh đã trèo lên đến cổ, anh quát: “Chẳng phải bà muốn lấy tiền rồi chuồn khỏi Nam Thành này sao? Thả con tôi ra, tôi có thể làm con tin thay nó.”

“Lấy mày làm con tin? Không, con nhỏ này thì dễ khống chế hơn mày, tao không để chúng mày lừa đâu.”

Tống Yến Trầm tung mồi dụ dỗ: “Chỉ cần bà thả Tiểu Đường Đậu ra, tôi sẽ lập tức thả Tổng Sơn Sơn ra tù, sau đó đưa mẹ con bà ra nước ngoài.”

Nghe đến điều kiện đó, ánh mắt u ám của Ngụy Trân Vân chợt sáng lên: “Thật không?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm con dao trong tay bà ta: “Trước tiên bà bỏ con dao ra xa con tôi một chút đã!”

Tiểu Đường Đậu há cái miệng nhỏ nhắn, mặt đã đầm đìa nước mắt, cất giọng non nớt đã khàn khàn vì khóc kêu khẽ một câu: “Cổ cổ… Đau.”

Lửa giận trong lồng ngực Phó Hàn Tranh như đã lan tràn: “Ngụy Trân Vân, bà có nghe không đấy hả?”

Ngụy Trân Vân nhắc con dao ra xa một chút, lưỡi dao không còn kề sát cổ Tiểu Đường Đậu nữa, nhưng vẫn nằm trong vùng cực kì nguy hiểm, chỉ cần bé cựa quậy một chút, lưỡi dao kia sẽ cắt vỡ động mạch cổ của bé.

Trái tim Phó Hàn Tranh đập vang như trống giục, sau lưng đã ướt đầm mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt đẫm dán chặt vào lưng.

Ngụy Trân Vân ra lệnh cho Tống Yến Trầm: “Bây giờ, mày gọi điện ngay đi, bảo cảnh sát thả Sơn Sơn ra cho tao!”

“Được!”

Tổng Yến Trầm gọi điện đến đồn cảnh sát, Ngụy Trần Vân yêu cầu anh mở loa ngoài, Tổng Yến Trầm đồng ý.

Đầu bên kia vừa nhận điện thoại, Tống Yến Trầm liền cất giọng trầm trầm nói: “Cục trưởng Dương, tôi là Tống Yến Trầm, gã Tống Sơn Sơn trước đây tôi đưa đến chỗ các anh vì tội dùng thuốc phiện, hình như thời hạn thi hành án đã xong rồi thì phải, hôm nay anh thả người luôn được chứ?”

Bên kia, cục trưởng Dương phái người đi tìm hiểu thông tin, mấy phút sau mới trả lời: “Nếu anh Tống đã mở miệng yêu cầu, đương nhiên hôm nay có thể thả luôn được rồi.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Tổng Yến Trầm nói: “Hiện tại, bà có thể thả Tiểu Đường Đậu được chưa?”

“Mày chỉ nói vài câu như thế, làm sao tao biết không phải là mày đang lừa tao, làm sao tao tin được mày bây giờ?”

Phó Hàn Tranh đề nghị: “Bà có thể gọi điện cho Tổng Sơn Sơn, bảo Tổng Sơn Sơn tới sân bay, chúng tôi có thể cung cấp vé máy bay, đưa bà ra sân bay đoàn tụ với Tổng Sơn Sơn.”

“Chúng mày thật sự tốt bụng đến thế ư?”

“Hiện giờ đúng là tôi chỉ muốn xé xác bà ra, nhưng con gái tôi còn đang ở trong tay bà, so với sự an toàn của con tôi thì sự sống chết của các người chẳng đáng để tôi quan tâm, nếu việc thả bà và con trai bà rời khỏi Nam Thành có thể đổi lấy bình an cho con gái tôi, tất nhiên tôi sẽ cam tâm tình nguyện.”

Đối với lời của Phó Hàn Tranh, Ngụy Trân Vân dường như đã tin quá nửa.

Sau đó, Ngụy Trân Vân nhanh nhẹn kéo Tiểu Đường Đậu, kè dao vào cổ bé, đi cùng Phó Hàn Tranh và Tống Yến Trầm lên một chiếc xe.

Tống Yến Trầm lái xe, Phó Hàn Tranh ngồi ở vị trí ghế phụ, Ngụy Trân Vân và Tiểu Đường Đậu ngồi ở băng ghế sau.

Tống Yến Trầm vừa lái xe vừa dùng đuôi mắt giao lưu với Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh chú ý từng cử động của Ngụy Trân Vân qua kính chiếu hậu.

Dường như Ngụy Trân Vân cảm thấy Tống Yến Trầm lái xe hơi chậm, bèn nóng nảy mở miệng: “Lái nhanh lên!

Nếu chúng mày có ý định làm gì thì đừng trách tao ra tay độc ác với con nhỏ này.”

“Ngồi cho vững.”

Tống Yến Trầm đạp chân ga, chiếc Bentley màu đen lao vút đi như một con báo săn mồi.

Đường từ Lâm Xuyên ra sân bay khá xa, Ngụy Trân Vân căng thẳng hồi lâu, nay đã có vẻ hơi uể oải, ngay lúc này, Phó Hàn Tranh lật người, vung tay cực nhanh, tóm chặt lấy con dao trong tay Ngụy Trân Vân.

Ngụy Trân Vân ra sức giằng con dao khỏi tay Phó Hàn Tranh, lại phát hiện sức lực của anh thật sự lớn đến kinh người, như thể anh không sợ đau, lòng bàn tay và con dao cũng như đã gắn chặt với nhau, tay trần tóm lấy lưỡi dao, giằng về phía mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK