Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336

Mùng 1 tết, sáu giờ sáng, xung quanh biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh vang lên rất nhiều tiếng đèn pháo.

Phó Hàn Tranh cầm điện thoại, đứng bên cạnh ô cửa, nhìn tiểu Đường Đậu vẫn đang ngủ ngon lành trên giường.

Khi Từ Khôn nhận được điện thoiaj, vừa mới ngủ dậy, “Alo, Boss, năm mới may mắn nhé.”

Phó Hàn Tranh điểm đạm trả lời một tiếng, mở miệng nói: “Bảo luật sư Nghiêm chuẩn bị hai bản hợp đồng li hôn, điều khoản càng ti mi càng tốt.

Từ Khôn bị dọa hết hồn, “Hả? Boss, anh đừng quá kích động, chúng ta bây giờ tuy vẫn chưa tìm thấy bà chủ, nhưng chủ tịch cũng không thể thực sự làm hai người li hôn thể này được, nói không chừng bà chủ bây giờ vẫn đang ở nơi nào đó đợi anh đến đón thì sao. “Di chuan bi di.”

Phó Hàn Tranh ngữ khi vẫn rất bình tĩnh, cũng hoàn toàn không nghe ra được bi thương gi Từ Khôn nhìn vào điện thoại vừa bị cúp máy, đơ ra mấy giây, nghĩ tham: “Mới mùng 1 tiết mà đã báo luật sự làm đơn li hôn, cũng quá là không thuận lời rồi…”

Nhưng nghĩ lại, cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Từ Khôn suy đi tính lại, lúc này mới nghĩ ra ý đồ thực sự của Phó Hàn Tranh.

Bass không phải muốn dùng chiêu “li hôn giả” này để ép bà chủ tự xuất hiện đầy chứ? ***

Tám giờ sáng, nhà họ Phó

Phó Hàn Tranh đưa tiểu Đường Đậu về nhà.

Tiểu Đường Đậu vừa uống sữa nóng, vừa dụi mắt, giọng sữa nói: “Ông nội, bố sáng siwms đã gọi châu dậy rồi, hừ, cháu buồn ngủ quá, cháu vẫn muốn ngủ tiếp

Ông Phó xoa đầu của tiểu Đường Đậu, hiền hậu nói: “Muốn ngủ thì lên nhà ngủ tiếp đi, dì Lan, đưa cô chủ nhỏ lên tầng đi ngủ. “Vâng, ông Phó”

Sau khi dì Lân đưa tiểu Đường Đâu lên tầng, ông Phó lúc này mới nghiêm mặt lại, hai tay vật sau lưng, lạnh lùng nói: “Không phải nói sau này không về cái nhà này nữa hay sao? Sao mới có mấy ngày, lại về rối Bố không mời con về cơ mà.”

Phó Hàn Tranh thẳng thắn đặt cái túi da bò trong tay lên trên bàn trà trước mặt, nói: “Con quay lại thứ nhất là để đưa tiểu Đường Đậu về, thứ hai là muốn đưa cái này cho bố, phiến bố đưa cái này cho Mộ Vi Lan. Con đã kí tên rồi.”

Ông Phó ánh mắt run rầy, sự chú ý đặt lên trên cái túi da bò kia, chau mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Phó Hàn Tranh mặt không biểu cảm nói: “Hợp đồng li hôn, như ý muốn của bố”

Ông Phó chau mày càng sâu hơn, “Con muốn li hôn với Mộ Vi Lan?”

Phó Hàn Tranh hững hờ nhìn ông Phó, “Không phải bố muốn con li hôn sao? Bây giờ đến cả tên con cũng kí rồi, bố còn có gì không bằng lòng vậy?”

Ông Phó cầm vào cây gậy, mím môi nhìn chằm chăm anh, dường như là muốn từ trong mắt của anh nhìn ra kẽ hở nào đó, nhưng ánh mắt của Phó Hàn Tranh lại viết rõ ràng bốn chữ “con muốn li hôn”. “Con thực sự muốn li hôn với Mộ Vì Lan sao? Trước đây chẳng phải vì cô ấy mà có thể từ bỏ tất cả sao? Sao bây giờ nói thay đổi liền thay đổi luôn vậy?

Nói thẳng như để hiểu nhu nhi Thanh lúc này sẽ thực sự cho rằng, Phó Hàn Tranh bây giờ đang giống như một kẻ phụ lỏng lạnh nhạt và tính.

Phó Hàn Tranh sắc mặt lạnh tanh, chẳng có cảm xúc gì, rất là thờ ở, thờ ở đến nỗi khiến ông Phó có chút tức giận.

Anh ngồi trên sofa, ngữ khi có chút đũa giỡn, “BỐ cũng nói rồi, đó là trước đây, cuộc đời này của con cũng không thể chỉ yêu một người phụ nữ, con quả thực là thích Mộ Vĩ Lan, nhưng vì cô ấy mà con phải bồi thường tiền đồ của con và danh dự của nhà họ Phó, con không hề dại dột như thế ”

Ông Phó nhất thời không nói được câu nào, Phó Hàn Tranh lẽ nào thực sự là đồ khốn nạn không có tình nghĩa sao?

Ông Phó chỉ cảm thấy kì lạ, “Mấy hôm trước con không phải vì cô ấy mà không muốn nhìn thấy bố mãi mãi sao? Bây giờ con lại… tên tiểu từ này, chắc không phải là muốn lừa gạt bố, muốn dùng hợp đồng li hôn để ép cô gái đó xuất hiện đẩy chứ?”

“Sao bố lại nghĩ thế này nghĩ thế kia được chứ dù gì thì con cũng đã kí tên rồi “Con… cái tháng con này…”

Nhất thái ẢNH như thần Tranh.

Sau khi Phó Hàn Tranh để lại hợp đồng là hôn, không làm gì nhiều dừng chân, nói: “Hôm nay con còn có một buổi liên hoan, là lời mời của hội chị em kia, bảo chị dâu đưa tiểu Hàm và Đường Đậu tham gia đi

Mỗi lần năm hết tết đến, Phó Hàn Tranh đều rất ít đến nhà họ hàng làm khách, cho dù là kỳ nghỉ, anh cũng sẽ tuỳ tiên tìm vài lí do để cho qua.

Mà trẻ con như tiểu Đường Đậu lại rất thích náo nhiệt, cộng thêm dịp lễ tết đến nhà họ hàng, đều có thể được rất nhiều lì xì, vì vậy tiểu Đường Đậu đối với chuyện này vô cùng tích cực.

Khi Phó Hàn Tranh vừa đi đến cửa, thì Hướng Nam Tây từ trên nhà đi xuống, gọi anh lại: “Hàn Tranh, em ve roi à?”

Phó Hàn Tranh thờ ở “Ừm” một tiếng, “Chị dâu. “Mùng 1 tết về nhà, sao lại đi luôn rồi? Ở lại cùng tiểu Đường Đậu chơi vài ngày không được sao?”

“Tôi còn có việc cần làm.” Phó Hàn Tranh trả lời rất ngắn gọn. “Vậy em đợi chút.”

Hướng Nam Tây chạy đến cạnh bàn ăn, rốt một các nước đường bê đến cho anh “Mùng 1 tết, uống một cốc nước đường, thì cả năm sẽ được ngọt ngào. ương một chút rồi đi nhé ”

Phó Hàn Tranh nhìn vào cốc nước đường đó, không nhận lấy, ngữ khí điểm tĩnh, “Tôi sắp li hôn rồi, trong lòng không ngọt ngào nổi.”

Nói xong, quay người đi ra cửa.

Ông Phó và Hướng Nam Tây đều sửng sở.

Ông Phó cầm cây gây chỉ về phía bóng lưng của anh, tức giận nói: “Tên khốn nạn này, nó nói chuyện với ai không biết?”

“Bố, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Ai mà biết được nó. Muốn gì làm nấy!”

Ông Phó mở cái túi da bỏ trên bàn ra, nhìn vào chỗ kí tên của bản hợp đồng li hôn, Phó Hàn Tranh thực sự kí tên rồi.

Ông Phó bồn chồn, cân nhắc nói: “Lẽ nào là thực sự muốn li hôn sao?”

Rồi nhìn vào những điều khoản li hôn kia, mỗi một điều khoản đều viết rất rõ ràng, bao gồm cả quyền nuôi tiểu Đường Đậu, rồi bồi thường cho Mộ Vi Lan vân văn, rõ ràng một cách kì lạ.

Hướng Nam Tây mừng tham, hỏi: “Bố, bố là nó Hàn Tranh muốn lí hôn với Vi Lan sao?”

“Đúng vậy, thử khốn nạn này cũng không biết là nghĩ thế nào, máy hôm trước còn vì cô gái đó mà cái nhau với bố, bây giờ lại quay ngoắt đòi lí hơn với người ta.”

Ông Phó cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Hướng Nam Tây ở bên cạnh vẫn còn vui mừng, Xem ra… Hàn Tranh cuối cùng cũng chán Mộ Vĩ

Lan rồi.

Thị trấn Thanh Hà, chín giờ sáng.

Lục Hì Bào sáng sớm đã dậy tắm rửa trang điểm, bố Lục mẹ Lục còn tò mò con bé này sao hôm nay dây som the. “Con gái à, hôm nay chúng ta không đi chúc tết, nhà cậu con muốn đến nhà mình ăn cơm trưa.

Sau khi Lục Hỉ Bảo thay xong quần áo, nói: “Bố mẹ, hôm nay con… trưa nay có thể không ăn cơm ở nhà.”

“Con có hẹn với bạn hay là bạn học thể ”

Lục Hi Bảo trả lời, “Buổi trưa con có một bạn học

Nói dối cũng rất khéo léo, moi.” Bộ Lục mở Lục cũng không nói gì, nhưng khi Lục Hì Bảo ra khỏi cửa, trong lòng nghĩ, cái giờ này, Giang Thanh Việt ở khách sạn chắc chắn vẫn chưa ăn sáng, khách sạn Semicicrle của thị trấn Thanh Hà, chỉ là một khách sạn ba sao, bữa sáng của khách sạn cung cấp Giang Thanh Việt chắc sẽ không thích, chắc là sẽ chế không vệ sinh, cô ấy lén lút chạy đến phòng bếp lấy một hộp cơm giữ nhiệt, sau đó vơ vét mười mấy miếng sủi cảo nhân thịt và rau, bọc vào trong túi đem theo.

Lúc ra khỏi cửa, còn đặc biệt ngoan ngoãn nói: “Bo con đi đây, con sẽ về muộn một chút.”

“Không cần vội, uống cốc nước đường rồi hằng di.”

Bố Lục đưa cốc nước đường đến bên miệng của Lục Hi Bảo, Lục Hi Bảo uống một ngụm thật to rồi vui vẻ ra khỏi nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK