Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208

Phó Hàn Tranh nhanh chóng ôm Mộ Vi Lan vào lòng, nắm chặt vào con dao sắc bén đang hướng về phía eo sau của cô!

Con dao bị bàn tay to của Phó Hàn Tranh dùng lực nắm chặt, lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng bàn tay của người đàn ông, máu tươi từ trong lòng bàn tay chảy ra, Miêu Khải Tường co mắt lại, dùng lực rút con dao ra, nhưng Phó Hàn Tranh lại giữ chặt hơn, Miêu Khải Tường có thể nào cũng không rút ra đượ!

c Phó HÀn Tranh giơ đôi chân dài lên dùng lực đá Miêu Khải Tường!

Con dao rơi xuống đất, Miêu Khải Tường bị khống chế nằm dưới đất!

Ba phút sau, Miêu Khải Tưởng liền bị trói lên trên ghế.

Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Từ Khôn, bảo anh đưa đến chỗ cảnh sát để xử lí.

Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan cầm hộp thuốc ra, nắm chặt lấy bàn tay bị thương của anh, vết thương quá sâu, máu tươi vẫn đang chảy, Mộ Vi Lan khoé mắt nóng lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Để em cầm máu cho anh trước, vết thương quá sâu rồi.”

Tay trai của Phó Hàn Tranh bị thương, giơ tay phải lên sờ lên chỗ cổ vừa bị dao chạm vào của cô, chau mày lại, “Em cũng đang chảy máu, đưa bông khử trùng cho anh.”

“Em không sao.”

“Đưa cho anh.”

Mộ Vi Lan rút mấy miếng bông khử trùng ra đưa cho anh, người đàn ông tỉ mỉ dùng bông khử trùng làm sạch vết máu đó đi, khi chạm vào vết thương, khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Vi Lan liền co lại, “Anh đừng làm nữa, đau.”

Phó Hàn Tranh dùng liên tục mấy miếng bông khử trùng, vừa kỹ càng xử lí vết màu giúp cô, vừa dịu dàng nói: “Ngoan, cố chịu một chút.”

Hình như là anh bị thương tương đối nghiêm trọng!

Mộ Vi Lan nhìn vào bàn tay to đầy máu kia, đầy máu đến nỗi khiến người ta kinh sợ, nhưng anh lại không một chút cau mày nào, lẽ nào anh không đau sao?

Mộ Vi Lan nhớ đến tên cầm đầu kia, đột nhiên về phía Miêu Khải Tường đạp mạnh một phát, mỗi một cái đạp đều trúng chỗ trọng điểm, Miêu Khải Tường đau đớn la hét.

“Người phụ nữ thối tha này! Lại còn dám đạp tôi!”

Mộ Vi Lan một chân giẫm lên mu bàn chân của anh ta, “Anh chửi ai thế! Tên lưu manh! Chút nữa cảnh sát sẽ đến xử lí anh!”

Mộ Vi Lan dùng lực giẫm lên, Miêu Khải Tường đau đớn van khin: “Ôi trời bà nội cố ơi! Cô tha cho tôi đi! Tôi sai rồi!”

Mộ Vi Lan liếc thấy con dao ở bên cạnh, đó là con dao làm cho cô và Phó Hàn Tranh bị thương, cô nhặt con dao đó lên, vỗ vỗ lên mặt của Miêu Khải Tường, “Vậy mà anh lại dám dùng dao làm người đàn ông của tôi bị thương, có phải tôi cũng nên đâm lại anh vài nhát không!”

Mộ Vi Lan cầm con dao lắc lư trước mặt anh ta, mấy lần muốn đâm vào da thịt anh ta, khiến cho Miêu Khải Tường toàn thân run cầm cập!

“Đừng đừng đừng! Aaaaaa tôi không dám rồi! Cô đừng đâm tôi!”

“Anh háo sắc như vậy! Chắc tôi phải hoạn anh rồi!”

Sắc mặt của Miêu Khải Tường cực kì hoảng sợ!

“Bà nội cố ơi! Đừng đừng đừng!”

Mộ Vi Lan đâm con dao xuống! Đột nhiên dừng lại ở giữa đũng quần của anh ta!

Miêu Khải Tường bị doạ cho hết hồn, hai mắt nhắm chặt lại, không thấy đau như trong tưởng tượng, đôi mắt mới chậm rãi mở ra, dè dặt cúi xuống nhìn…

Vẫn may, chỉ là đâm vào ghế!

Phó Hàn Tranhh thấy bộ dạng nhe nanh múa vuốt của cô, liền vô cỡ rung động, nhưng vẫn cau mày lại, trầm giọng nói: “Tiểu Lan, lại đây.”

Mộ Vi Lan cầm dao hù doạ Miêu Khải Tường vài lần nữa, rồi mới đi đến cạnh sofa, quỳ xuống tấm thảm, nắm lấy tay của Phó Hàn Tranh, giúp anh băng bó vết thương.

“Có phải rất đau không?”

Nhưng người đàn ông lại chuyển chủ đề hỏi ngược một câu, “Vừa nãy em nói ai là người đàn ông của em cơ?”

Mộ Vi Lan đỏ mặt, đã vào lúc này rồi, sao anh vẫn có tâm trạng để cười nhạo cô chứ?

Phó Hàn Tranh rủ mắt xuống, nhìn vào cổ sau trắng nõn của cô, “Ha?”

“Phó Hàn Tranh…”

Cô nóng mặt muốn mở miệng nói cái gì đó, người đàn ông bỗng nhiên liên tiếng nhắc nhở.

“Ngẩng đầu lên.”

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn trước mặt đó, đột nhiên che xuống, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Mộ Vi Lan nhất thờ sững sờ, chỉ ngửa cổ, ngẩn ngơ bị anh hôn.

Sau vài giây, Mộ Vi Lan ý thức được bên cạnh vẫn có Miêu Khải Tường ở đó, vội vàng muốn chìa tay ra đẩy anh.

Từ Khôn dẫn theo cảnh sát xông tới, vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

Miêu Khải Tường bị trói trên ghế, Phó Hàn Tranh đang… hôn nhau với Mộ Vi Lan.

Boss đây phải chịu đựng bao nhiêu, nên mới ở trước mặt của Miêu Khải Tường, hôn nhau với cô Mộ như thế!

Từ Khôn nắm chặt tay, đặt lên miệng, cất tiếng ho, “Khụ khụ khu..”

Mộ Vi Lan nghe thấy tiếng động, vành tay nóng lên, sau đó đẩy Phó Hàn Tranh ra.

Cô quay mặt sang, thì nhìn thấy Từ Khôn và mấy người cảnh sát đang đứng vây lại nhìn, khuôn mặt nhỏ bé, dần dần đỏ ửng lên…

Từ Khôn và mấy người cảnh sát kia, cũng có chút ngại ngùng.

“Cái đó, Boss, nếu không có chuyện gì khác, thì tôi cho cảnh sát đưa Miêu Khải Tường đi trước đây?”

Nhìn sang Phó Hàn Tranh, lại không hề có một chút ngại ngùng gì, vô cùng thản nhiên, người này, da mặt thật là dày.

“Ừm, trông coi cho tốt.”

Mấy người cảnh sát kia kéo Miêu Khải Tường dậy: “Đi theo chúng tôi một chuyến đi.”

“Đồng chí cảnh sát! Các anh nghe tôi giải thích! Tôi không hề làm người ta bị thương! Là bọn họ làm tôi bị thương!”

“Đến cục cảnh sát thì sẽ có thời gian cho anh giải thích!”

Sau khi Miêu Khải Tường bị mấy người cảnh sát dẫn đi, Từ Khôn liền lái xe, đưa Phó Hành Tranh và Mộ Vi Lan cùng đến bệnh viện.

Trên đường, Phó Hàn Tranh nhìn vào tấm vải băng bó trên tay trái, “Băng bó thật là xấu.”

“… Có thể cầm máu là tốt rồi, anh còn quan tâm xấu đẹp làm gì.”

Phó Hàn Tranh giơ cánh tay lên, ôm “m cô vào trong lòng, đôi môi mỏng đặt lên trên trán cô, khàn giọng nói: “Vừa nãy doạ đến em rồi.”

Mộ Vi Lan vùi đầu vào trong áo gió của anh, bàn tay nhỏ nắm chặt vào cổ áo của anh, nhẹ nhàng nói: “Lúc bị Miêu Khải Tường dùng dao kề vào cổ, quả thực là bị doạ, nhưng sau khi anh xuất hiện, thì em không sợ nữa, em biết, anh sẽ cứu được em thôi.”

“Tin tưởng anh như vậy sao?”

“Nhưng mà… khi anh cắt đứt quan hệ với em, tuy em biết anh là đang lừa người ta, nhưng em vẫn là không kiềm chế được mà hơi buồn một chút, Phó Hàn Tranh, sau này anh có thể đừng che giấu giỏi như thế nữa được không, em sẽ tưởng là thật đấy.”

“Tình huống như ban nấy, nếu anhœxa không che đậy tốt, thì sẽ bị Miêu Khải Tường nhìn thấu…”

“Em là nói sau này khi ở trước mặt em!” Mộ Vi Lan ngửa mặt sâu lắng nhìn anh.

Ánh mắt nóng bỏng của Phó Hàn Tranh nhìn vào người phụ nữ trong lòng, một hồi lâu, đôi môi mỏng dần dần cong lên, “Tiểu Lan, anh rất thích dáng vẻ làm nũng của em. Anh không để bụng sau này em làm nũng với anh nhiều đâu.”

“.

Mộ Vi Lan đỏ từ trên mặt xuống đến cổ.

Từ Khôn đang lái xe ở phía trước, bỗng dưng bị nhồi một miếng cơm chó to! Bàn tay đang nắm vào vô lăng bỗng run lên, còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, Phó Hàn Tranh trước giờ kiêu ngạo, biết nói lời âu yếm rồi sao?!

Lại còn là mấy lời nghe sởn da gà nữa chứ…

Mộ Vi Lan nhìn vào cằm của người đàn ông anh tuấn, không kiềm chế được phải hôn trộm một cái, giống như chuồn chuồn chạm nước, rất nhanh, rất nhẹ.

Nhưng Phó Hàn Tranh, vẫn cảm giác rõ ràng được sự mềm mại trên đôi môi của cô.

Đến bệnh viện, là một bác sĩ nữ trẻ tuổi băng bó cho Phó Hàn Tranh.

Vào lúc băng bó, bác sĩ nữa trẻ tuổi đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Phó Hàn Tranh, cũng đỏ cả mặt lên.

Mộ Vi Lan đứng ở một bên, cảm thấy không thoải mái.

Người đàn ông này, sao đi đến đâu cũng thu hút người khác vậy chứ?

Ngón tay của bác sĩ nữ, vô tình chạm vào bàn tay to thon dài đẹp đế của Phó Hàn Tranh.

Lúc nhìn thấy đã băng bó xong, Mộ Vi Lan thực sự không nhìn tiếp được nữa, liến thẳng thắn kéo lấy bàn tay bị thương của Phó Hàn Tranh, nói với bác sĩ nữ: “Cảm ơn bác sĩ, chồng ơi, chúng ta đi thôi!”

Phó Hàn Tranh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, đôi mắt bỗng sáng lên, cong mắt lại nhìn cô cười.

Trong ánh mắt, loé lên vẻ đùa giỡn, “Bác sĩ vẫn chưa băng bó xong mà, gấp gáp gì thế?”

Bác sĩ nữ vội vàng nói: “Phải đó, vết thương này sâu như vậy, nếu như không xử lí tốt, thì rất khó khỏi!”

Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn.

Cho đến khi vết thương được xử lí xong, từ trong bệnh viện đi ra.

Phó Hàn Tranh đột nhiên ôm lấy eo của cô, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu áp sát bên tai cô hỏi: “Vừa nấy gọi anh là gì cơ?”

Mộ Vĩ Lan đánh trống lảng, “Cái gì mà gọi là gì, không nhớ rồi!”

“Vừa nấy chẳng phải gọi rất thân mật rất thuận mồm sao? Gọi lại một lần nữa đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK