• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Uyển Chi nằm bệnh suốt ba ngày trời, trong phòng cô dán đầy những lá bùa, còn có rải muối gạo xung quanh nữa.

Những việc đó, cô cố tình làm để thể hiện cô ghét hắn, không hề muốn gặp lại La Mục Khải một lần nào nữa.

Hắn có đến gặp cô, nhưng chỉ đứng ở một góc nhìn. Đôi mắt hắn buồn bã, chất chứa nổi thất vọng sâu sắc. Thân là Quỷ Vương hắn không hề sợ bùa chú, hay muối gạo mà cô bày ra, nhưng hắn sợ, sợ chính sự lạnh nhạt của người con gái hắn yêu.

Rốt cuộc, La Mục Khải đã làm cái gì khiến cô tức giận như vậy?

Hắn sợ cô suy nghĩ nhiều về chuyện hắn đã có Quỷ Hậu nên gấp rút lên tìm cha mẹ hắn đòi hủy đi mối hôn sự không phải do hắn định đoạt kia. Hắn muốn cho cô một danh phận, đường đường chính chính ở bên hắn. Sau bao nhiêu tâm ý đó của hắn, kết quả là cô không nhận, còn đành tâm rủ bỏ.

“Anh có đi không hả? Làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Cô lấy múi gạo ném hắn, xua đuổi bằng thái độ gắt gỏng nhất.

“Em bệnh rồi, phải uống thuốc cho mau khỏe đi.” Hắn nói.

Dương Uyển Chi khóc thút thít, cô bệnh hay không thì liên quan gì tới hắn. Rõ ràng là tính kế với cô, muốn lừa sạch cô giờ lại còn giả vờ quan tâm cô làm gì. Cô sẽ không bị hắn lừa đâu, đừng hòng.

“Mặc kệ tôi, chỉ cần không thấy anh tôi liền khoẻ.”

Dương ma ma đứng nấp ở cửa phòng, bà ấy trợn mắt, xong sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng. Mấy bữa nay bà đã nghi con gái bà bị ma ám, nó cứ nói chuyện một mình rồi khóc lóc. Hơn nữa từ một người không tin bùa, chú như cô lại dán đầy bùa chú, còn rải đầy múi gạo.

Bây giờ bà tận mắt nhìn thấy Dương Uyển Chi gào thét một mình, thì càng tin nhận định của mình là đúng.

Dương ma ma lập tức chạy ra ngoài, bà phải mời thầy pháp về trừ tà. Sự việc này quá đáng sợ rồi, bà chỉ có một mình Dương Uyển Chi, cô mà có chuyện gì thì bà biết tính sao đây…

La Mục Khải đè cô ở trên giường, đôi mắt hắn sẫm lại vì tức giận. Hắn kềm chặt hai tay của cô trên đỉnh đầu, hắn hỏi:“Em rốt cuộc muốn chơi cái trò gì đấy hả?”

“Muốn anh đó, bộ không được sao?”

Dương Uyển Chi dùng hai đùi ngọc kẹp chặt lấy hông hắn, cô ở dưới thân hắn uốn éo ra đủ thứ hình dạng. La Mục Khải không biết cô muốn làm gì, rõ ràng lúc nảy cô còn mắng hắn rất lạnh lùng. Ngay sau đó lại như biến thành một con người khác, đòi hỏi hắn yêu thương cô.

La Mục Khải sờ lên đỉnh đầu cô, bàn tay của hắn phát sáng sau đó thì tắt ngúm. Hắn chẳng kiểm tra được cái gì cả, chẳng lẽ cô bị đa nhân cách?

“La Mục Khải, đến đây đi.” Nhân lúc hắn thả tay cô ra, Dương Uyển Chi đã vén áo để lộ phần da thịt mướt mát trước mặt hắn.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào mảng da thịt dưới lớp áo kia.

…Rầm…

Cửa phòng bật mở, Dương ma ma và một ông thầy pháp bước vào. Người đó vừa niệm chú vừa cầm nén nhang quờ quạng khắp phòng, rồi ông còn hắt nước lên mặt La Mục Khải nửa.

Lý trí của Dương Uyển Chi dần khôi phục, cô đẩy hắn ra. Dương ma ma kéo cô rời khỏi giường, bà ấy nhìn xung quanh rồi lạnh cả người. Lúc bà vào, con gái bà còn đang nằm ở một tư thế lạ, rồi còn vén áo nữa chứ.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Cô nhắn mặt hỏi.

Sau đó nhìn La Mục Khải đang ngồi trên giường rất bất lực, hắn nheo mắt nhìn người thầy pháp đang múa may quay cuồng. Thậm chí còn hất múi gạo, rồi “nước thánh” vào người hắn nữa. Khiến cho cô có chút buồn cười đó, trông hắn bất lực và chịu đựng lắm.

“Mẹ thấy mày chắc chắn là bị vong theo rồi. Thầy này mẹ mời trên chùa xuống đó, đuổi vong hay lắm.”

Khoé môi Dương Uyển Chi giật giật, rồi có thật sự là đuổi được vong không hắn vẫn còn ngồi lỳ ra đó kìa.

“Mẹ à, thôi đi. Tin ba cái chuyện gì đâu không à.”

“Mày im lặng cho mẹ. Để mẹ làm việc.”

Cùng lúc đó người thầy pháp qua ra nói với mẹ cô:“Nữ cẩn thận đó, con gái của nữ bị trộm hồn rồi. Con quỷ này là quỷ lâu năm, nó sẽ ám con gái nữ rồi dẫn nó đi khỏi cái nhà này luôn.”

“Đáng sợ quá vậy, thầy ơi xin hãy giúp con tôi với.” Dương ma ma làm ra dáng vẻ sợ sệt rồi khẩn xin giúp đỡ.

Dương Uyển Chi thở dài ngao ngán, mẹ của cô thật là…

“Ta có lá bùa này, nữ đốt lên cho con nhỏ uống đi. Xong rồi mỗi sáng nữ dẫn nó ra ngoài hiên phơi nắng, phơi đúng một tuần hương rồi mới được vô. Làm như vậy giảm bớt âm khí của nó, hiểu không?”

Dương Uyển Chi thật sự bái phục ông ta đó, còn nghĩ ra cái cách này để lừa người cơ à.

Vậy mà mẹ cô tin răm rắp, lập tức đem lá bùa đi đốt để khuấy nước uống nữa chứ.

Lúc này trong phòng chỉ còn mình cô, La Mục Khải và thầy pháp. Cô mới nói:“Ông thấy được con quỷ đó sao?”

“Dĩ nhiên là thấy.” Ông ta trả lời chắc nịt.

“Anh ta nói thấy anh kìa, chào hỏi chút đi.”

La Mục Khải dùng pháp lực hất tung cái chăn lên, rồi làm cho nó bay vòng vòng. Thầy pháp kia trợn mắt, lập tức ngã nhào xuống sàn nhà.

“Anh ta chỉ chào hỏi thôi, sao mà ông sợ dữ vậy?”

“Có… Có quỷ… Có quỷ thật rồi…”

Người thầy pháp la làng lên xong rồi đá tung của phòng bỏ của chạy lấy người. Dương Uyển Chi cười hí ha hí hửng, trên đời này cô ghét nhất là mấy thầy pháp giả ma giả quỷ đi lừa gạt người khác.

“Uyển Chi con làm gì mà ổng chạy mất dép vậy?”

“Có làm gì đâu, chắc ổng bị ma nhập rồi.”

“Khùng hả, mau uống đi.”

Dương Uyển Chi cầm lấy ly nước, sau đó tưới vào gốc cây luôn. Mẹ cô có muốn chửi cũng không chửi được câu nào, cái đứa nhỏ này lúc nào cũng chọc cho bà tức chết, bà quen rồi.

Đợi tới khi Dương ma ma rời khỏi phòng, La Mục Khải mới đi lại ôm cô, hắn nói:“Đừng giận nữa, được không vậy?”

“Tôi không giận anh, chỉ là không yêu anh thôi.”

“Vậy tại sao còn hôn tôi?”

Cô đuối lý, nên không trả lời được, cô cũng không biết là thứ gì đã chi phối cô nữa. Khiến cô cứ muốn gần gũi hắn, càng như vậy cô càng thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK