• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa ở vườn hoa hồng, La Mục Khải bị một nữ hầu gái siết cổ. Cho dù hắn có đấm đá cỡ nào cô ta cũng không có cảm giác đau, bàn tay cứ bóp cổ hắn không buông.

Hắn đành phải gọi Dương Uyển Chi đến, vậy mà cô còn chậm chạp lề mề không đến.

Chết thì hắn không sợ, hắn chỉ sợ cô càu nhàu lải lải với hắn.

Dương Uyển Chi trốn được Bất Âm vừa đến đã thấy tình cảnh này. Cô vung kiếm chém một nhát khiến cô ta nằm gục xuống vườn hoa, cô sợ hãi chạy lại xem tình hình.

“Sao cô ta không biến mất như vong hồn?” Cô khó hiểu hỏi hắn.

La Mục Khải chỉnh sửa lại quần áo, hắn lạnh nhạt đáp:”Cô ta không phải ma quỷ mà là con người.”

“Sao cô ta lại muốn giết tôi?”

“Thuật con rối, có người điều khiến cô ta.”

Cô gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó lại hốt hoảng chạy lại phía cô gái kia. Dương Uyển Chi sờ lên mũi kiểm tra thì cô gái đó đã tắt thở rồi!

Cô sợ hãi ngã nhào ra phía sau, bủng rủng tay chân nhìn hắn:”Cô… Cô ta… Chết chết rồi?”

“Ừ, đã chết trước đó.”

“Là tôi… Tôi đã…” Cô nhìn xuống bàn tay mình, nghi ngờ bản thân có phải là kẻ đã giết cô gái kia hay không.

Tại vì cô tưởng cô ta là ma nên mới!!!

Cô… Không cố ý giết người.

La Mục Khải thấy cô đang run rẩy, hắn mới cuối xuống nắm tay cô kéo lên. La Mục Khải lạnh lạnh nhạt nhạt, nói:”Dương Uyển Chi không khóc, không phải chuyện gì cứ khóc là xong đâu.”

“Tôi đã giết người rồi, ông còn không cho tôi khóc?” Cô giằng tay hắn ra, mếu máo nói.

Hắn nắm cằm cô, bắt cô đối diện với ánh mắt lạnh lùng như băng của hắn.

“Người không phải do cô giết. Tin ta, Dương Uyển Chi!”

Hắn nói xong đặt một nụ hôn lên môi cô, cái cách an ủi này cô không hề thích!

Nhưng đúng ngay lúc này bầu trời chuyển sang âm u, hai cơ thể bọn họ dính chặt vào nhau không thể tách rời.

Dương Uyển Chi trợn mắt nhìn, La Mục Khải cũng nhìn cô. Cả hai dính vào nhau rồi, không có cách nào tách ra được.

Đột nhiên hắn nhắm mắt, tiếp tục động tác hôn môi cô.

Dương Uyển Chi cắn vào môi hắn, nhưng cô không dám cắn mạnh vì thân xác của hắn đang là của cô mà!!!

“Ông còn có tâm trạng đấy à, mau nghĩ cách tách ra!” Cô nghiến răng nói với hắn.

“Chuyên tâm một chút.”

Dương Uyển Chi thầm mắng cả dòng họ nhà hắn.

Giây phút này còn chuyên tâm cái con khỉ ấy!

Bỗng một luồng sáng phát ra khiến cho cô loá mắt, ý thức dần biến mất…

*

La Mục Khải nằm nghiêng ở trên giường, tay chống làm gối. Bên cạnh hắn là Dương Uyển Chi đang nằm ngủ say chưa tỉnh.

Hắn sờ tay lên gò má trắng mịn của cô, rồi đôi môi mềm mại luôn bám lấy thần trí của hắn.

Dáng vẻ nữ nhân này lúc ngủ rất dễ nhìn, chứ cô mà thức sẽ lải nhải cả ngày với hắn cho coi.

Bọn họ đổi lại rồi, lúc vừa đổi lại xong cô vì kiệt sức mà khụy xuống nên hắn dẫn cô về đây, căn phòng riêng tư của hắn.

Dương Uyển Chi chạng vạng mở mắt, La Mục Khải với đôi mắt đỏ hoe đập thẳng vào cô. Nếu như cô không phải đã quen với hắn, chắc chăn sẽ bị hắn doạ cho chết luôn.

Mà khoang đã…

Bọn họ đổi lại rồi?

Cô ngồi bật dậy, nhìn xuống tay chân của mình. Là cánh tay mãnh khảnh trắng nõn chứ không phải là cánh tay bự như gấu kia, cô trở lại rồi.

“Chúng ta đổi lại rồi, may quá!!!” Cô cười tít cả mắt nói với hắn.

La Mục Khải không giống cô, hắn mãi mãi chỉ có một thái độ lạnh nhạt.

Hắn xuống giường, đi ra cửa sổ phòng nhìn xuống. Từ vị trí này có thể thấy được toàn cảnh của Địa Phủ, lâu rồi hắn mới nhìn thấy lại.

“Đi thôi, ta dẫn cô đi tham quan.”

Hắn quay lại nắm tay cô thì bị nữ nhân khướt từ, cô mạng bộ dạng sợ hãi nói:”Ai… Ai mà muốn tham quan Địa Phủ đâu chứ, ông đưa tôi trở về đi.”

La Mục Khải búng lên trán cô một cái đau điếng, hắn nói:”Ta không già tới mức đó đâu, đừng gọi ta là ông nữa.”

Hắn vốn không thích cách xưng hô này từ lâu rồi, bây giờ càng nghe càng chướng tai.

Cô tròn mắt nhìn hắn, theo như cô biết thì La Mục Khải tròn hai nghìn cái xuân xanh rồi ấy, còn không chịu mình già?

Mà trông dáng vẻ của hắn thì thật sự còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ vừa qua đầu ba một tí thôi.

“Gọi là anh đi, giống với họ Dung kia đấy.”

“Tổn thọ tôi chết!” Cô nói ngay.

Lập tức nhận được một cái liếc mắt từ hắn…

La Mục Khải không đôi co với cô, hắn nói muốn dẫn cô đi tham quan Địa Phủ. Không cần cô đồng ý, hắn vẫn ôm cô dẫn đi.

Hắn, là một tên Quỷ Vương độc tài!

Ở dưới này ngoài toà án lương tâm mà bất cứ oan hồn nào sau khi chết cũng phải đi qua thì còn có sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đường Hoàng Tuyền… Tất cả những nơi này La Mục Khải đều dẫn cô đi xem qua.

Nhìn những oan hồn vì những tội lỗi mà mình gây ra lúc còn sống mà chịu sự trừng phạt, điều này làm cho Dương Uyển Chi thấy lạnh sống lưng. Cô không biết lúc cô chết, sẽ như thế nào nữa.

Cả hai đứng trên cầu Nại Hà, nhìn xuống dòng sông xinh đẹp, nước sông ở đây có màu xanh lá huyền ảo, trông rất đẹp. Cô chưa từng nhìn thấy con sông nào có màu nước đẹp đến như thế.

“Uyển Chi cô có muốn cai quản nơi này cùng ta không?”

La Mục Khải nhìn về phía trước, chứ không hề nhìn cô.

Cô thì tròn mắt nhìn hắn, đây… Có được xem là lời tỏ tình không nhỉ.

Thấy cô mãi không đáp, hắn mới nghiêng đầu nhìn sang. Mặt Dương Uyển Chi đỏ bừng, lãng tránh ánh mắt của hắn.

Hắn cuối người, kề sát mặt tới gần cô hơn, bọn họ gần nhau đến nổi cô có thể nghe thấy hơi thở lạnh ngắt của hắn.

“Suy nghĩ kỹ vậy sao?”

Hắn bị cô đẩy ra, cô đỏ mặt lúng túng nói:”Ai mà thèm làm thứ của ông chứ!”

“Ta có thể hứa cả đời này chỉ cưới một mình cô thôi. Cái hôn ước kia là bắt buộc, không tính.”

“Người ta xinh đẹp dễ thương như vậy, chỉ làm chính không làm thứ.”

Cô chỉ lãng tránh, Dương Uyển Chi cũng không muốn chết sớm. Chuyện kết hôn với Quỷ Vương là vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK