• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nọ là một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, cô nhận ra anh. Anh chính là người đã cho cô cái vòng ngọc vào đêm hôm đó.

“Anh… Anh nhớ tôi không, tôi chính là người đã nhận cái vòng ngọc của anh đấy.”

Dương Uyển Chi gấp gáp hỏi anh.

Dung Thành gật đầu, anh điềm đạm hỏi:”Cô là Dương tiểu thư?”

“Đúng vậy, tôi là Dương Uyển Chi.” Cô đứng lên đi về phía anh, gấp đến độ không cần chú ý hình tượng mà nắm tay áo sơ mi của anh nói:”Anh đưa tôi cái vòng đó xong đi đâu vậy. Hại tôi nhìn thấy những thứ đó, tôi sợ lắm.”

“Cô thấy cái gì cơ?” Dung Thành tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại.

“Thì thấy ma đó, anh là chủ của cái vòng chẳng lẽ anh không biết?”

Cô ngơ ngạc hỏi lại.

Dung Thành nhìn cô lắc đầu, anh điềm đạm nói:”Chuyện cô thấy ma tôi thật sự không biết đâu. Cái vòng ấy là của ba tôi để lại, nó là cái vòng bình an.”

Dung Thành nói anh cho cô cái vòng vì thấy cô nói chuyện dễ thương lại tốt bụng. Trong lần gặp mặt đó, cô đã giúp anh băng bó vết thương bị rắn cắn.

Rồi anh hỏi cái vòng đâu.

Dương Uyển Chi nhìn lại cái tay trống trơn của mình, nhớ lại cái vòng đã bị quỷ vương lấy đi.

Cô nhìn anh khó xử.

Anh cũng nhìn cô, một cái nhìn thấu hết ruột gan con người.

Anh ngồi xuống tản đá, dường như có điều gì đó do dự.

…Lộp bộp… Lộp bộp…

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Dương Uyển Chi chạy lại một góc co người như đang trốn tránh.

“Lục soát chỗ này đi, cô ta không thể chạy xa hơn đâu.”

Dung Thành nhìn cô gái vì sợ mà run lên bần bật, trên người cô mặc hỷ phục đỏ rực. Anh đương nhiên biết là cô sợ cái gì, chỉ có điều anh giả vờ như không biết.

Anh đi về phía cửa động.

Dương Uyển Chi nhìn theo bóng lưng anh, cô nghe anh nói với người nào đó rằng:”Chẳng có ai ở đây cả, đây là chỗ ta tu luyện các người không được phép quấy nhiễu.”

Bọn họ cãi qua cãi lại, sau cùng anh cũng đuổi được người ta đi. Dương Uyển Chi mới thở phào ngồi bệch xuống nền đất, doạ cô sợ chết khiếp.

“Dương tiểu thư, cô về nhà tôi ở không?”

Cô trợn mắt nhìn anh, lời đề nghị này quá trắng trợn rồi.

Thấy mình ăn nói khó hiểu, Dung Thành mới giải thích:”Ý tôi là giờ cô chẳng có nơi để đi…”

“Thật ra cha tôi là thầy pháp trước đây của Dương gia.”

“Cha của anh…” Cô đi lại ngồi bên cạnh anh tò mò nghe anh kể chuyện.

“Cha của tôi là thầy pháp nổi tiếng trong vùng. Ông ấy chính là người tế quỷ cho Dương gia mấy chục năm trước. Vì ông ấy không tin thật sự có khế ước máu cho nên mới chống đối với Dương lão gia. Kết quả ông ấy bị giết ngay tại chỗ.”

Cô cả kinh, chuyện này cô chưa từng nghe ai nhắc đến.

Nói vậy anh chính là hận Dương lão gia tức là cha của cô đến tận xương tủy rồi. Nghĩ vậy cô liền sợ hãi lùi về sau, có khi nào anh muốn trả thù không?

Thấy cô sợ hãi, anh mới phì cười:”Cô đừng lo, tôi không hại cô đâu. Tôi biết cô cũng là nạn nhân mà. Tôi có nghe nói Dương gia gả con gái cho Trần gia, cũng không ngờ cô đào hôn.”

“Dựng vợ gả chồng gì chứ, nếu tôi nói người chồng đó là một cái xác chết anh có tin không?” Cô bí xị dùng cây cọ cọ xuống nền đá.

“Tôi biết mà. Cho nên bây giờ cô đi đâu cũng đều là cửa tử. Hiện tại nếu Dương tiểu thư không chê thì tới nhà tôi ở vài ngày đi, đợi tới khi cô có dự tính mới.”

Hai mắt cô sáng lên, anh thật sự không chấp nhặt chuyện xưa mà cho cô ở nhờ sao?

Dung Thành là một người rất giỏi đoán tâm tư người khác, cô chỉ cần nhìn anh dò xét một chút, anh liền hiểu cô nghĩ cái gì.

Anh cười hiền nói:”Lần đó nếu không nhờ Dương tiểu thư giúp đỡ, e là tôi đã bị rắn cắn chết rồi.”

“Vậy… Cám ơn anh…”

Cô làm gì có lựa chọn khác, có lẽ ông trời đem Dung Thành đến để cứu lấy cô chăng. Chứ nếu nói để cô tự sinh, tự diệt thì cô chỉ có tự diệt chứ không thể tự sinh đâu!!!

Đợi đám người kia rút khỏi, cô mới cùng Dung Thành về nhà của anh.

Nhà anh nằm ở một thôn nghèo ở dưới núi, ở đây có rất nhiều người sinh sống chứ không phải tách biệt như Dương gia. Mọi người xung quanh thấy Dương Thành dẫn cô về cũng tò mò nhìn cô rồi xì xầm bàn tán, Dương Uyển Chi cuối mặt.

Cô sợ bọn họ.

Vốn cô chưa từng tiếp xúc với người lạ nhiều như vậy, Dương gia luôn khép kín mà.

“Nếu họ có hỏi, cô đừng nói cô là huyết thống của nhà Dương.” Dung Thành mở cửa một căn nhà gỗ cũ kỹ, vừa dặn dò.

Cô hỏi lại là vì sao, cô đâu có làm gì sai mà phải dấu diếm.

“Để cho đám người kia không đuổi đến. Cũng là để mọi người đừng bàn tán. Cô không biết đâu có rất nhiều lời đồn ác ý về Dương gia đấy.”

Cô gật gù tỏ vẻ đã hiểu, vậy nếu ai hỏi cô nói cô tên Uyển Chi là được rồi.

… Cộc Cộc…

Ai đó gõ cửa cho nên anh liền đi tới mở cửa tiếp chuyện, một cụ bà đứng trước cửa. Tay bà ấy cầm một dây thịt, mắt thì nhìn vào trong nhà lóng ngóng, cô nghe bà ấy hỏi.

“A Thành cô gái đó là ai thế?”

“Cô ấy là vợ của con, hôm nay chúng con kết hôn ở trên hang núi. Bà nhìn xem cô ấy mặc hỷ phục có đẹp không?”

Dương Uyển Chi nghe người ta nhắc tới mình, cô cũng đứng lên gật đầu chào hỏi.

Bà An đi vào nhà, đi tới gần cô nắm tay cô, bà nói:”Ôi chao cô gái này xinh xắn quá, là con gái nhà nào vậy?”

“Con… Con từ nhỏ lưu lạc trên núi. Ở trong hang động, may mắn gặp được anh Thành…”

Bà An vỗ vỗ mu bàn tay cô, bà ôn tồn nói:”Không sao đâu, A Thành nó là người đàn ông tốt có thể dựa dẫm được. Con cưới được nó là có phúc đấy nhé!”

Dương Uyển Chi cười gượng, tự nhiên cô có chồng rồi. Cô năm nay mới có mười bảy tuổi thôi, còn chưa tới tuổi kết hôn đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK