• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều cùng ngày bên cửa hàng đã gọi Hàn Thiên An đến lấy bộ trang sức mà anh đặt.

Quay trở lại nhà Chu Tiểu Mân.

Chu Tiểu Mân săm soi món đồ bên trong chiếc hộp của Hàn Thiên An đưa cho cô. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy sợi dây chuyền nào đẹp đến như vậy. Với giá trị của dây chuyền thì cô dám chắc rằng cả đời cô cũng không thể mua được nó.

“Dây chuyền này rất đẹp nhưng em không dám nhận đâu Hàn Thiên An.”

“Tiểu Mân, em nhận đi cho anh vui. Đây là tấm lòng của anh.”

Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu đang tò mò khám phá bàn mạt chược. Ông mở bên trong chiếc hộp đựng thẻ mạt thì trước mắt ông đến những thẻ mạt chược kia cũng đều được mạ vàng thì giá tiền của bộ này giá thật sự rất đắt.

“Hàn Thiên An, nếu sau này rảnh con có thể đến chơi mạt chược cùng ta.”

“Dạ! Rảnh con sẽ sang chơi cùng bác.”

Ai cũng biết rằng, chiếc bàn mạt chược mạ vàng số 1 Ma Cao là hàng hiếm. hình dáng cực kỳ bắt mắt người nhìn. Đồng thời còn có rất nhiều chức năng. loại bình thường đều hơn 100.000 tệ một chiếc. Đừng nói chi đây là hàng cực phẩm.

“Haha! Tôi sẽ đi khoe với mấy bà nhiều chuyện kia. Cho họ lóa mắt chơi.”

“Phải phải. Tôi cũng sẽ đem cần câu này đi câu với các lão bạn của tôi.”

Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên thi nhau cười lớn rồi còn muốn đi đem khoe với mọi người xung quanh.

“Tiểu Hàn, bác cảm ơn con về những món quà này.”

“Dạ! Bác không cần phải khách sáo như thế đâu. Đây chỉ là một chút lòng thành của con dành cho gia đình mình.”

Hàn Thiên An nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa. Anh không muốn làm phiền gia đình Chu Tiểu Mân nghỉ ngơi.

“Bác trai, bác gái. Bây giờ cũng đã trễ, con xin phép về để gia đình mình được nghỉ ngơi sớm ạ!”

Chu Hoàng Thiên nhìn lên đồng hồ treo tường cũng đã chín giờ ba mươi phút.

“Mải mê nói chuyện mà quên nghĩ đến giờ giấc. Tiểu Hàn con về nghỉ ngơi sớm mai còn đến công ty.”

“Phải phải. Dù gì cũng đã trễ rồi. Con về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Dạ! Con xin phép hai bác.”

Hàn Thiên An cúi đầu chào rồi ra về.

“Hàn Thiên An, để em mở cửa cho anh.”

Chu Tiểu Mân muốn tiễn Hàn Thiên An về rồi cô mới chịu lên trên phòng mình.

“Tiểu Mân, chân em còn đau không mà lại ra mở cửa cho anh.”

“Hàn Thiên An, em đã ổn hơn rất nhiều rồi.”

“Được vậy để anh dìu em đi.”

“Hàn Thiên An, em tự đi được không cần anh phải dìu đâu.”

“Tiểu Mân, nghe lời đi.”

Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân cùng nhau ra ngoài.

“Hàn Thiên An, cảm ơn anh về món quà lúc nãy.”

“Tiểu Mân, em thích là được rồi.”

“Anh về cẩn thận!”

“Tiểu Mân, em vào nhà đi.”

Hàn Thiên An chào tạm biệt Chu Tiểu Mân xong, anh đã rồ ga chiếc Maybach màu đen và phóng đi thật nhanh.

Mới đó mà đã không còn thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa rồi.

Chu Tiểu Mân rất vui vì bữa tối nay Hàn Thiên An đã đến bất ngờ lại còn tặng quà cho cô. Cô càng có động lực quyết tâm giảm cân thêm.

“Tiểu Mân, mày phải thật đẹp mới có thể sánh với Hàn Thiên An.”

“Chu Tiểu Mân, mày sẽ làm được. Nhất định mày sẽ làm được.”

Chu Tiểu Mân tự hứa với bản thân rằng sẽ quyết tâm giảm cân.

Cô đóng cửa rồi quay trở vào trong đã không còn thấy Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên. Chắc hai người họ đã đi vào trong phòng.

“Có lẽ tối nay cha mẹ mình sẽ không ngủ được đây.”

Chu Tiểu Mân đi lên phòng và chìm sâu vào giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau.

Thởi tiết hôm nay rất đẹp, buổi sớm mai khắp thành phố được bao phủ bởi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, trên bầu trời xanh những dải mây hồng đang dần tan biến, không khí trong lành.

Từng tia nắng len lỏi theo rèm cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Chu Tiểu Mân. Nắng chiếu vào hai chiếc bánh bao của cô ửng hồng trông càng đáng yêu hơn.

Ring! Ring! Ring!

Lúc này chuông đồng hồ báo thức của cô cũng vang lên.

Cũng như mọi ngày Tiểu Mân đặt báo thức sáu giờ sáng để thức dậy đi tập thể dục. Cô lăn qua lăn lại vài vòng rồi đứng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài tập thể dục.

Một lúc sau, Chu Tiểu Mân xuống dưới nhà đã thấy Lâm Dương đợi sẵn ở ngoài cổng.

“Tiểu Mân, em xuống rồi sao?”

“Lâm Dương, anh đến sao không bấm chuông?”

“Tiểu Mân, anh thấy còn sớm nên không dám bấm chuông. Sợ làm phiền mọi người sáng sớm. Nên anh đứng dưới đợi em.”

“Lâm Dương, anh đến lâu chưa?”

“Anh cũng vừa qua thôi. À mà…”

“Có chuyện gì thế Lâm Dương?”

“Chân em đã đỡ đau chưa?”

“Em đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Tiểu Mân, đi thôi.”

“Được!”

Chu Tiểu Mân cùng Lâm Dương chạy bộ đến công viên gần nhà để tập thể dục.

Bên kia Phương Kim Ngọc cũng đã dậy để chuẩn bị đến phim trường để quay phim.

“Phương Kim Ngọc, cô chuẩn bị xong chưa?”

Quản lý Diệp thấy gần đến giờ đi diễn mà Phương Kim Ngọc chưa xuống nên đã tức tốc chạy lên hỏi.

“Tôi xong rồi.”

“Kim Ngọc, cô xuống dùng bữa sáng rồi hẳn đi.”

Quản lý Diệp nói xong liền quay xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Phương Kim Ngọc.

Không lâu Phương Kim Ngọc cũng đã có mặt ở dưới.

“Kim Ngọc, cô dùng bữa đi.”

“Quản lý Diệp, cô cũng ngồi ăn đi.”

“Được rồi!”

Ting! Ting! Ting!

Quản lý Diệp và Phương Kim Ngọc đang dùng bữa thì nghe tiếng chuông cửa.

“Để tôi ra xem ai đến.”

Quản lý Diệp nói xong, liền ra mở cửa để xem ai đến giờ này. Cô vừa ra thì đã thấy chiếc xe Audi đỗ trước nhà.

“Cô tìm ai?”

“Chào chị! Cho tôi hỏi đây có phải là nhà của chị Phương Kim Ngọc không?”

“Đúng rồi! Mà cô là ai? Cô tìm Kim Ngọc có chuyện gì?”

“Chị bình tĩnh, đừng quá lo lắng. Tôi đóng cùng phim với chị ấy, hôm nay tôi muốn cùng chị ấy đến phim trường.”

“Cô đợi tôi một lát.”

“Được!”

Quản lý Diệp đóng cửa đi vào nhà thông báo với Phương Kim Ngọc.

“Kim Ngọc, có một cô gái đến tìm cô.”

“Cô gái sao?”

“Phải.”

“Cô ta có nói gì nữa không?”

“Cô ta bảo đóng phim cùng cô và muốn cùng cô đến phim trường vào sáng nay.”

“Cho cô ta vào đi.”

Quản lý Diệp ra mở cửa cho cô gái vào.

“Cô vào đi.”

“Cảm ơn chị.”

Cô gái đó không ai khác chính là Đinh Đinh. Cô ta muốn làm thân với Phương Kim Ngọc nhưng không ai biết được cô ta đang bày mưu tính kế hãm hại Phương Kim Ngọc.

“Chị Phương Kim Ngọc.”

Phương Kim Ngọc nghe giọng cô gái gọi tên cô nên cô đã quay lại.

“Đinh Đinh, cô đến đây làm gì?”

“Hôm nay em muốn cùng chị đến phim trường.”

“Nhưng sao cô lại biết nhà tôi?”

“Em hỏi những người trong đoàn phim.”

Không đúng! Trước giờ, Phương Kim Ngọc chưa từng giới thiệu nhà mình với ai cũng như chưa có bất kỳ ai ngoài cô và quản lý Diệp biết được căn nhà này.

Nhưng có lẽ Phương Kim Ngọc không để ý đến nên cô không thắc mắc về vấn đề này.

“Cô ăn sáng chưa?”

“Em chưa.”

“Vậy cô ngồi dùng bữa với tôi luôn đi.”

“Thật ngại quá!”

Haizz! Phái muốn chết bày đặt ngại. Bước đầu tiên Đinh Đinh đã tiếp cận Phương Kim Ngọc kết quả như vậy thì cũng đã là thành công được phần nào kế hoạch của cô đề ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK