• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên lên phòng khách. Lâm Dương cùng Chu Tiểu Mân ăn nốt phần bánh còn lại.

“Tiểu Mân, lúc nãy em vừa làm bánh sao?”

“Đúng vậy Lâm Dương. Em vừa làm bánh với Hàn Thiên An.”

Lâm Dương nghe Chu Tiểu Mân nhắc đến Hàn Thiên An, vẻ mặt anh ta có chút không vui.

“Hàn Thiên An, tao sẽ không để mày có được Chu Tiểu Mân.”

“Nhất định Chu Tiểu Mân sẽ thuộc về tao.”

“Hàn Thiên An, thứ tao muốn không có thì chắc chắn cũng sẽ không ai có được.”

Chu Tiểu Mân thấy sắc mặt của Lâm Dương không được vui.

“Lâm Dương, anh sao thế?”

Lâm Dương vì mải mê suy nghĩ nên không nghe được tiếng gọi của Chu Tiểu Mân.

“Lâm Dương…”

“Lâm Dương…”

“Anh sao thế?”

Lâm Dương bị tiếng gọi lớn của Chu Tiểu Mân làm cho giật cả mình.

“Tiểu Mân, có chuyện gì thế?”

“Em thấy anh ngồi thẫn thờ gọi quài anh không nghe.”

“À… Anh có tí việc suy nghĩ em không cần phải bận tâm đâu.”

Chu Tiểu Mân thấy Lâm Dương giải vây giúp mình nên đã mời anh ta ăn bánh.

Tiểu Mân cắt một miếng bánh nhỏ rồi mời Lâm Dương ăn.

“Lâm Dương, anh ăn đi.”

Lâm Dương rất tức giận, thầm suy nghĩ trong đầu.

“Chẳng phải lúc nãy, Tiểu Mân nói cô ấy vừa mới làm bánh cùng với Hàn Thiên An sao?”

“Tại sao mình phải ăn bánh của hắn ta làm chứ?”

“Nhưng nếu mình không ăn, Tiểu Mân sẽ chắc chắn hiểu lầm rằng mình chê bánh của cô ấy.”

Lâm Dương đắn đo suy nghĩ một lúc, anh quyết định ăn bánh cùng với Chu Tiểu Mân.

“Tiểu Mân, bánh em làm rất ngon.”

“Bánh này Hàn Thiên An cùng làm chung với em đó.”

“Anh ta biết làm bánh sao?”

“Không những biết mà anh ấy còn làm rất tốt.”

“Tiểu Mân, em có khen anh ta quá không đấy!”

“Không đây Lâm Dương. Em thấy Hàn Thiên An, anh ấy làm bánh rất giỏi.”

“Tên công tử bột như hắn ta thì làm được gì chứ?”

“Lâm Dương, anh nói gì vậy?”

“À không. Tiểu Mân, anh có tí việc bận nên về trước.”

Lâm Dương vì không muốn nghe Tiểu Mân nhắc đến Hàn Thiên An nên anh đã tìm cách tránh né.

“Được. Cảm ơn anh đã giúp em giải vây chuyện đi xem mắt.”

“Không có gì đâu. Sao em lại khách sáo với anh như thế.”

“Một lời cảm ơn thôi khách sáo gì chứ.”

Lâm Dương sau khi chào tạm biệt Chu Tiểu Mân anh đã rời đi.

“Thưa chú, thưa dì con có việc bận nên con xin phép về trước ạ.”

Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên đang ngồi đọc báo uống trà trên phòng khách thấy Lâm Dương chào hỏi không nói câu nỏi chỉ ậm ừ rồi gật đầu.

Ừm!

Lâm Dương không vui vẻ chút nào rời khỏi nhà Chu Tiểu Mân.

Reng! Reng! Reng!

Tập đoàn Hàn Thiên.

Hàn Thiên An đang ngồi làm việc trong phòng của anh ấy thì điện thoại vang lên. Đó là một số lạ.

“Chắc lại là Phương Kim Ngọc. Để xem sắp tới cô ta lại giở trò gì.”

Hàn Thiên An biết chắc là Phương Kim Ngọc điện nhưng anh vẫn cố tình nghe máy để xem cô ta dở trò gì.

“Cô gọi tôi có chuyện gì?”

“Hàn Thiên An, sao anh biết em gọi thế? Chắc là anh đang nhớ em lắm có phải không?”

Phương Kim Ngọc bị chặn hết mọi thứ có thể liên lạc với Hàn Thiên An. Cô liên tục lấy số lạ gọi làm phiền anh ấy.

“Kim Ngọc, cô đang giở trò gì đây?”

“Thiên An, em chỉ muốn chúng ta quay lại như trước mà thôi.”

“Tôi đã bảo với cô rồi. Giữa chúng ta đã chấm hết không còn gì nữa cả.”

“Hàn Thiên An, anh đừng có cạn tình như vậy chứ?”

“Cạn tình sao?”

“Dù gì em và anh cũng đã quen nhau mấy năm. Nói hết là hết như vậy sao?”

“Cô muốn gì?”

“Hàn Thiên An, anh cho em một cơ hội để được quan tâm chăm sóc cho anh được không?”

“Tôi và cô đã chấm dứt từ rất lâu rồi. Đừng làm phiền tôi nữa, người yêu tôi sẽ ghen đấy.”

Nói xong, Hàn Thiên An tắt máy chưa kịp để Phương Kim Ngọc trả lời.

Tít! Tít! Tít!

“Hàn Thiên An…”

“Hàn Thiên An…”

“Anh giỏi lắm…”

“Rốt cuộc cô ta là ai? Mà lại dám chen ngang tình cảm của mình và Hàn Thiên An chứ?”

Phương Kim Ngọc tức giận không nói nên lời cô chỉ biết la hét trong điện thoại.

“Nhất định mình phải điều tra ra được người dám phá nát chuyện tình cảm và sự nghiệp của mình.”

Phương Kim Ngọc nhấn gọi cho một người đàn ông lạ.

“Anh Hạo, tôi có chuyện cần anh giúp.”

“Tiền bạc sao?”

“Tiền bạc anh không thành vấn đề.”

“Cô nói đi.”

“Anh giúp tôi điều tra xem ai là người chen chân phá nát tình cảm của tôi và Hàn Thiên An.”

“Ý cô muốn tôi điều tra Hàn Thiên An đang qua lại với ai à?”

“Đúng vậy.”

“Không được. Hắn ta rất có tiếng ở thành phố này. Lỡ không may hắn biết được chắc chắn tôi sẽ không còn đường sống.”

“Tôi sẽ trả anh gấp hai gấp ba lần số tiền lúc nãy.”

“Được. Tôi sẽ giúp cô.”

Sau khi gọi điện thoại cho người đàn ông lạ mặt. Phương Kim Ngọc đi tiếp nhà sản xuất cùng với đoàn phim mà cô vừa nhận.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Có chuyện gì thế?”

“Kim Ngọc, đến giờ đi tiếp nhà sản xuất cùng với đoàn phim.”

“Được. Tôi chuẩn bị đi ngay.”

Quản lý của Phương Kim Ngọc đến để thông báo cho cô sắp đến giờ đi gặp nhà sản xuất.

Phương Kim Ngọc trang điểm chuẩn bị cho mình thật đẹp sau đó đi cùng quản lý đến nhà hàng để gặp đối tác.

Nhà hàng A.

“Phương Kim Ngọc, cô ngồi đi.”

Phương Kim Ngọc vào trong nhà hàng vừa đi đến bàn, Tề Mạc đã kéo sẵn ghế cho cô.

Phương Kim Ngọc ngạc nhiên khi thấy buổi tiệc này lại có sự xuất hiện của Tề Mạc.

“Chào mọi người….”

“Xin giới thiệu với mọi người đây là Phương Kim Ngọc sắp tới sẽ đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim bấm máy sắp tới của tôi.”

“Chào cô Phương Kim Ngọc.”

“Xin chào các nhà sản xuất hân hạnh được làm quen với mọi người. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.”

Từ lúc Phương Kim Ngọc bước vào, ánh mắt của Tề Mạc chưa bao giờ rời đi khỏi vị trí của Phương Kim Ngọc.

“Nào chúng ta cùng nâng ly vì sự hợp tác này.”

“Nào nào Phương Kim Ngọc chúng ta hãy cùng cạn ly nào.”

Sau khi uống một lúc, Tề Mạc bắt đầu thả con thú lâu năm trong người của ông ta. Tề Mạc bắt đầu đưa tay đặt lên đùi của Phương Kim Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK