• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con và cô ta đã chia tay. Xin hai bác hãy tin con.”

Hàn Thiên An lặp đi lặp lại những lời này.

Lâm Dương mặt mũi đen sì khi nghe những lời này.

“Chú, dì. Con và Tiểu Mân đã xem mắt. Chẳng phải tối nay chúng ta đi ăn mừng bọn con xem mắt thành công sao?”

“Còn với Hàn Thiên An, với một người địa vị cao như anh ta. Tiểu Mân chỉ là món đồ chơi, anh ta chơi chán sẽ bỏ thôi.”

“Chú, dì. Hai người đừng tin anh ta.”

Những lời nói của Lâm Dương đã chạm vào giới hạn cuối cùng của Hàn Thiên An. Mặt mũi anh xám xịt, đôi mắt của anh đỏ rực nếu nhìn kỹ sẽ thấy những vết hằn máu trong mắt, anh như muốn ăn tươi nuốt sống tên Lâm Dương.

Hàn Thiên An lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói chuyện.

“Hai bác, đừng nghe lời của Lâm Dương nói. Tình cảm của con dành cho Chu Tiểu Mân là thật.”

“Con chưa từng có suy nghĩ Tiểu Mân là món đồ chơi của con. Mong hai người đừng hiểu lầm.”

Hàn Thiên An nhìn thẳng mặt Lâm Dương và nói với giọng điệu chán ghét.

“Lâm Dương, anh không phải vì Dương Nhi cắm cho anh cái sừng dài mấy mét mới quay sang có ý với Tiểu Mân sao?”

“Không phải lúc Dương Nhi mất đứa con. Anh tin răm rắp vào lời nói của cô ta. Anh mặc kệ Chu Tiểu Mân cô ấy giải thích thế nào.”

“Bây giờ, anh quay lại nói anh và Tiểu Mân đã xem mắt là như thế nào?”

Hàn Thiên An tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Hai bác, người mà Chu Tiểu Mân gặp ở nhà hàng lúc đi xem mắt đó chính là con. Chứ không có Thanh Phong nào giảm cân thành công mau như vậy. Con và Tiểu Mân đang trong giai đoạn tìm hiểu.”

“Lâm Dương, tôi không biết anh có ý định gì nhưng trước đó anh rất yêu thương Dương Nhi. Vậy mà trong thời gian ngắn đã quay sang có tình cảm với Tiểu Mân.”

“Vậy giữa anh và tôi ai mới là người xem Tiểu Mân là trò đùa?”

Không khí trong căn phòng VIP này đang rất căng thẳng, ngột ngạt, khiến ai nhìn thấy cũng sẽ rất khó thở.

Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu xem như kế hoạch bày ra lúc trước đã thành công nhưng hai người vẫn cố diễn cho đạt vở kịch này.

“Lâm Dương, Hàn Thiên An. Hai đứa bình tĩnh lại.”

Chu Tiểu Mân ngồi ngây người, cô không biết phải giải quyết chuyện này sao cho hợp tình hợp lý. Cứ như vậy cô ngồi đó để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Hàn Thiên An đã rất kiềm chế nên mới còn ngồi nói chuyện với Lâm Dương.

Trước giờ chưa một ai dám động đến anh. Vậy mà hôm nay tên Lâm Dương này lại đụng chạm đến mức giới hạn cuối cùng của anh.

Chu Tiểu Mân rất khó chịu khi ở trong tình cảnh này. Rõ ràng cô chỉ muốn đẩy Lâm Dương ra để giải vây cho qua chuyện đi xem mắt nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này.

Đúng là buổi đi xem mắt người mà Chu Tiểu Mân gặp chính là Hàn Thiên An. Nhưng ngay lúc bây giờ cô không thể làm gì được.

“Nào, nào. Chúng ta mau ăn thôi đồ ăn nguội lạnh hết rồi này.”

“Phải phải. Hai đứa ngồi xuống ăn đi.”

Chu Hoàng Thiên cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Ông không muốn lời qua tiếng lại nên đã can ngăn.

Hàn Thiên An lấy lại bình tĩnh rồi dùng bữa cùng gia đình.

“Dạ con mời hai bác.”

Hàn Thiên An mời mọi người dùng bữa. Sau đó anh gắp một chút đồ ăn bỏ vào chén cho Chu Tiểu Mân,

“Tiểu Mân, em ăn đi.”

“Em cảm ơn anh. Anh cũng ăn đi.”

Chu Tiểu Mân vẻ mặt ngượng ngùng khi Hàn Thiên An gắp thức ăn cho cô. Tiểu Mân cũng gắp cho Hàn Thiên An. Hai người cười nói vui vẻ.

“Hàn Thiên An, tại sao? Tại sao mày lại được cách Tiểu Mân đối xử tốt như thế? Còn tao thì không.”

“Hàn Thiên An mày chờ đó đi.”

“Mày sẽ không hạnh phúc được lâu đâu.”

Lâm Dương thấy vậy trong lòng rất khó chịu, anh không muốn nhìn thấy cảnh này nữa nên đã tìm cách rời đi.

“Lâm Dương con cũng ăn đi!”

Chu Hoàng Thiên gắp một chút thức ăn bỏ vào chén của Lâm Dương.

Lâm Dương thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này thêm một phút một giây nào nữa hết.

“Chú, dì. Con xin phép hai người con có việc gấp cần phải đi trước!”

“Lâm Dương, dùng bữa xong rồi hẳn đi.”

“Dạ thôi! Con có việc gấp cần giải quyết. Con đi trước. Mọi người ở lại dùng bữa vui vẻ.”

“Tiền buổi ăn này con sẽ thanh toán. Mọi người cứ dùng thoải mái.”

Hàn Thiên An nghe vậy liền từ chối.

“Lâm Dương không cần anh phải tính. Bữa ăn này tôi sẽ trả tiền.”

Lâm Dương nghe vậy cũng mừng thầm trong lòng. Nhìn sơ trên bàn thì chi phí bữa ăn cũng sẽ khá là cao.

“Được! Vậy tôi không khách sáo.”

“Con xin phép!”

Nói xong Lâm Dương rời đi khỏi nơi này với vẻ mặt tức giận nhưng anh không thể làm gì khác.

“Nào, nào. Hàn Thiên An con uống với ta một ly đi.”

Hàn Thiên An và Chu Hoàng Thiên cứ như vậy. Cụng ly hết ly này đến ly khác.

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại của Hàn Thiên An vang lên. Nếu đoán không lầm thì đây chính là Phương Kim Ngọc lại gọi đến làm phiền anh.

“Con xin phép có điện thoại.”

Hàn Thiên An đi ra ngoài rồi mới nghe điện thoại.

“Gọi tôi có việc gì?”

“Hàn Thiên An, anh hay thật đó. Em đã dùng rất nhiều số lạ để gọi nhưng anh vẫn biết đó là em.”

“Đừng nói dài dòng cô muốn gì?”

“Hàn Thiên An, điều em muốn là em với anh quay lại như trước.”

“Cô đừng có mà ảo tưởng.”

“Hàn Thiên An, anh cho em một cơ hội nữa thôi có được không?”

“Phương Kim Ngọc, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu hiểu.”

“Hàn Thiên An, từ lúc anh tuyên bố chúng ta chấm dứt. Tất cả công ty nhãn hàng, các nhà sản xuất nó đều cắt hợp đồng với em. Hàn Thiên An, thực sự bây giờ em đang rất khó khăn. Anh có thể cho em một cơ hội thôi có được không?”

“Kim Ngọc, hóa ra cô gọi tôi chỉ để kể khổ thôi sao? Hóa ra cô vì ăn sung mặc sướng khi bên tôi quen rồi nên bây giờ cô không thể chịu khổ được. Cô gọi tôi thì có ích gì. Thay vào đó thì cô nên tìm cho mình một người khác đi. Tôi bận rồi.”

Hàn Thiên An vừa nói xong đã tắt máy, anh còn không quên nhấn chặn luôn số vừa gọi đến.

Đầu dây bên kia Phương Kim Ngọc đang rất tức giận. Cô biết bây giờ Hàn Thiên An rất chán ghét cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK