Kỳ Dụ Văn nghe chưa hiểu Vu Cửu đang nói cái gì, nhưng dùng ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết đây không phải cái lời hay gì.
"ABO là cái gì?"
"Có chuyện thì hỏi 'độ nương' (một cách gọi khác của Baidu)!"
Vu Cửu thoáng ngồi về trước, thoát khỏi vòng ôm của Kỳ Dụ Văn, cầm lấy di động trên sofa chơi một lần nữa, thoáng xoay người linh hoạt dựa vào tay vịn sofa, bàn chân nhè nhẹ đá đá chân Kỳ Dụ Văn: "Tối hôm qua chỉ là ngoài dự kiến, cô tuyệt đối chớ nghĩ nhiều đấy. Nếu không phải tôi sợ cô xảy ra chuyện rồi tôi không gánh trách nhiệm nổi, thì tôi mới mặc kệ cô."
Lời tương tự, hôm nay Kỳ Dụ Văn đã không phải là lần đầu tiên nghe, cũng muốn hình thành miễn dịch rồi. Cô ấy đặt chân của Vu Cửu ở đùi mình, sau đó cầm lấy di động thoáng tìm kiếm một chút về ABO mà Vu Cửu vừa mới nói, rồi sau đó yên lặng để di động xuống.
Nếu thật sự có cái thiết lập ABO này thì tốt rồi, cũng không đến mức giống bây giờ như vậy, không biết phải làm sao với Vu Cửu.
Vu Cửu lại vào chơi game rồi, ca khúc quê sến lại lần nữa vang lên ở chiếc loa bên cạnh, trong miệng cô còn muốn khẽ ngâm nga giai điệu.
Kỳ Dụ Văn không quấy rầy Vu Cửu nữa. Cho dù hôm nay không đi làm, cũng có một vài công việc cần cô ấy xử lý, cho nên cô ấy đã bảo người cầm máy tính xách tay lại đây, cứ đặt ở trên chân Vu Cửu như vậy.
Vu Cửu thoáng nhìn cô ấy một cái, một mặt thì bận chơi game, một mặt thì sợ máy tính của cô ấy rớt mất, đành không động đậy.
Vu Cửu chơi game, Kỳ Dụ Văn xử lý công việc. Nếu làm lơ ca khúc quê sến không ngừng nghỉ cùng giọng khẽ hát theo lạc nhịp đến Thái Bình Dương của Vu Cửu bên tai, thì hết thảy đều rất tốt đẹp hoàn hảo.
Game chơi đến một nửa, thì Lâm Thiên Song gửi một tin nhắn tới số phụ của Vu Cửu. Vu Cửu đảo mắt trợn trắng, suýt nữa thì trợn mắt bĩu môi tới nơi.
Sau khi cô chơi xong một ván, liền rời khỏi trò chơi, về tin nhắn của Lâm Thiên Song.
Lâm Thiên Song: 【 tôi gặp rắc rối rồi, chị Dụ Văn đã giận tôi. 】
Vu Cửu buông di động xuống, đôi tay ấn vào huyệt Thái Dương của mình hồi lâu, sau đó hỏi Kỳ Dụ Văn: "Người chết, cô giận người trong lòng cô rồi sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng liếc cô một cái: "Nếu cô gặp phải loại chuyện này, thì cô không tức giận sao? Cũng chính là chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, bằng không thì tôi sẽ 'đại nghĩa diệt thân' (vì đại nghĩa không quản người thân)."
Vu Cửu ngồi dậy, lấy máy tính từ trên chân mình ra, gập hai chân lên, ngón tay chọc chọc vào Kỳ Dụ Văn: "Hậu quả nghiêm trọng... cô thất thân, hay là sơ ý đè cái người trong lòng người ta kia mất rồi? Thế này liền muốn 'đại nghĩa diệt thân'? Quá lố rồi đi, giết người là không tốt, Kỳ Dụ Văn, đừng làm trái pháp luật."
Kỳ Dụ Văn mím môi, không hiểu vì sao Vu Cửu có thể nói ra hai hướng kết quả kia với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Nhưng nguyên nhân chân chính, cô ấy cũng không muốn nói, cô ấy cũng không muốn để Vu Cửu biết những chuyện dơ bẩn đó.
Kỳ Dụ Văn gõ xuống phím Enter, bàn phím phát ra một tiếng lanh lảnh: "Nhưng mặc cho thế nào, tôi với em ấy coi như là kết thù rồi. Chờ sau khi kết quả điều tra ra tới, tôi liền đi tìm bố mẹ em ấy, để em ấy xuất ngoại. Đây là thiện ý lớn nhất của tôi."
Miễn cho ở đây quấy rầy cô ấy với Vu Cửu.
Ngón trỏ Vu Cửu khều gãi cằm: "Được thôi."
"Vì sao phản ứng của cô giản đơn như vậy? Đây là một chuyện nhỏ sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng nâng cằm lên, đã suy tư chút gì đó, đột nhiên đại não giống bị một cây búa nện phải vậy, bỗng chợt lườm về phía Vu Cửu: "Vu Cửu, đối với cô mà nói, có phải tôi chỉ là bạn giường chơi qua đường của cô hay không?"
Vu Cửu bó tay rồi, rốt cuộc là đầu óc cấu tạo kiểu gì mới có thể liên tưởng tới đến mặt này: "Cô lại ăn nói bậy bạ gì đấy? Cô ăn vật 'ngũ cốc hoa màu luân hồi' (*) rồi sao!"
(*) Ý chỉ những thứ được 'tạo' trong nhà xí, đây là cách nói bắt nguồn từ tiểu thuyết Tây Du Ký. (theo ximalaya)
"Một người 18 tuổi chưa từng yêu đương như cô, tối hôm qua lại thành thạo như vậy......"
Điều này lại không khỏi khiến Kỳ Dụ Văn nhớ đến chuyện Vu Cửu đề cập mập mờ tới chuyện giới chữ cái khi trước. Lúc đó đã bị Vu Cửu dẫn dắt chóng mặt, đến cuối cùng cũng không biết chuyện từng trà trộn giới chữ cái rốt cuộc có phải chuyện thật hay không.
Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cùng lời Vu Cửu vừa rồi, nửa tin nửa ngờ của khi trước lại thành niềm tin tuyệt đối rồi.
Vu Cửu chắc chắn từng làm với người khác!
"Tôi ấy......"
Vu Cửu che lại mặt mình, cái đề tài quái quỷ này sao lại tới nữa rồi, cô thoáng đảo mắt trợn trắng: "Tôi không nói với cô, dù sao tôi nói cô cũng không tin, cô thích nghĩ sao thì nghĩ."
Vu Cửu 'vò mẻ chẳng sợ nứt', dứt khoát đi ngẫm nghĩ trả lời tin nhắn của Lâm Thiên Song như thế nào.
Kỳ Dụ Văn vẫn còn giận dỗi, cũng không còn lòng dạ giải quyết công việc, bèn khép máy tính rồi liền lên lầu.
Vu Cửu thoáng nhìn cô ấy một cái rồi liền thu tầm mắt về, sau đó cầm di động lên trả lời Lâm Thiên Song: 【 còn cứu được. 】
Lâm Thiên Song phản hồi rất nhanh: 【 cứu thế nào? 】
Vu Cửu: 【 giả bộ đáng thương nhiều chút, sếp Kỳ dính cái chiêu này của cô. 】
Lâm Thiên Song: 【 được rồi, ta đã biết, ngươi để ý chị ấy nhiều một chút giúp ta. 】
Vu Cửu: 【 được, yên tâm. 】
Đang lúc Vu Cửu định chơi game tiếp, thì Lâm Thiên Song lại gửi tới một cái: 【 tôi dùng sắc dục được không? 】
Vu Cửu: "......"
Trong đầu con nhỏ này mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì vậy?
Vu Cửu trước giờ chưa nghe nói Kỳ Dụ Văn có nhìn ai khác thêm bao lần, mỗi ngày đều là một bộ dáng có tính lạnh nhạt cho người ta thấy. Lỡ như Lâm Thiên Song chưa 'dò trúng đài' của Kỳ Dụ Văn, đừng nói là 'sắc dục' thành công được, Kỳ Dụ Văn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện Lâm Thiên Song bỏ thuốc, thật sự còn có khả năng quăng Lâm Thiên Song đến bãi tha ma.
Vu Cửu: 【 cô định 'sắc dục' như thế nào? 】
Lâm Thiên Song: 【 tôi cũng không biết...... nhảy múa? 】
Vu Cửu đeo lên một bộ mặt thống khổ, nhảy múa thì tính là sắc dục cái gì? Là cái cô bông sen trắng Lâm Thiên Song này tự muốn phô diễn bản thân thì có! Cái trò xiếc của đầu óc quỷ ma gì.
Vu Cửu: 【 cô xác định cái điệu cô nhảy có thể có sắc dục được hiệu quả? 】
Lâm Thiên Song: 【 tôi cũng không biết. 】
Vu Cửu: 【 tôi xem thử, ghi lại cái video. 】
Sau khi nhắn cái tin này rồi, Vu Cửu cứ đợi mãi không được phản hồi. Cô nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện hết thật lâu, mới nhận ra được câu nói kia của mình hơi có ý quấy rối tình dục!
Vu Cửu vội trả lời: 【 tôi là nữ, không phải gã đáng khinh. 】
Lâm Thiên Song: 【 nói sau nhé. 】
Vu Cửu: 【 được. 】
Hôm sau.
Kỳ Dụ Văn đến công ty đi làm như thường lệ, không bất ngờ chút nào khi đã trông thấy Lâm Thiên Song ở cửa nhà, đang nhìn cô ấy với vẻ đáng thương tội nghiệp.
Vu Cửu thì đã đặt hẹn nội soi dạ dày hôm nay, nhưng thời gian vào buổi trưa, cũng không gấp gáp ra cửa, thế là liền chạy đến phòng Kỳ Dụ Văn, nằm nhoài lên cửa sổ nhìn xuống dưới. Có điều, tầng gác trong nhà tương đối cao, không nghe được tiếng, chỉ biết rằng hai người kia đã nói mấy câu, rồi liền song song ngồi trên xe rời đi.
"Hình như còn chưa tính là gay go lắm."
Vu Cửu khoanh lấy đôi tay, rồi rời khỏi phòng ngủ của Kỳ Dụ Văn.
Ở bên trong xe Kỳ Dụ Văn, đôi tay Lâm Thiên Song gác lên trên đùi, cách một chập lại níu lấy váy.
Kỳ Dụ Văn cúi đầu xem báo ở trong tay, giống như thể bên trong xe không có sự tồn tại của Lâm Thiên Song, trên mặt không có bất cứ vẻ biểu cảm nào.
"Chị Dụ Văn ơi."
"Làm gì?"
"Chị có thể đừng giận em nữa không?"
Kỳ Dụ Văn nghe thấy lời nói thì đặt di động xuống, kết quả mà cô ấy bảo điều tra đã ra tới hôm qua rồi. Cái thuốc kia là do cậu chủ nhỏ nhà họ Hàn mang đến tặng cho Phùng Hiểu Nguyệt, chỉ là không ngờ được rằng đã bị Phùng Hiểu Nguyệt sơ ý đánh mất, lại vừa hay đúng lúc bị Lâm Thiên Song lượm đi mất.
"...... chị chẳng rộng lượng như vậy."
Tuy rằng cái tuồng mà Lâm Thiên Song làm ra, khiến cho cô ấy cùng Vu Cửu có được tình một đêm, cũng không tính là thiệt.
Nhưng là, đối với việc Lâm Thiên Song định dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, hành động cưỡng ép cô ấy phát sinh quan hệ với cô ta là vô cùng vô liêm sỉ. Nếu tối hôm qua ý chí của cô ấy không đủ, thật sự xảy ra quan hệ cùng Lâm Thiên Song rồi, thậm chí có được một đứa con, thì hậu quả kia không thể lường được.
Vừa nghĩ đến cái khả năng này, nỗi sợ hãi đằng sau dậy lên trong lòng, da đầu Kỳ Dụ Văn thoáng đã tê rần trong chớp mắt.
Lâm Thiên Song cắn môi dưới, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Kỳ Dụ Văn. Ngặt nỗi Kỳ Dụ Văn một tay chống đầu, dáng vẻ thân thể không thoải mái, hoàn toàn không có tâm trạng để nhìn cô ta.
Lâm Thiên Song nhích qua đến, kéo tay cô ấy xuống, sau đó dùng một cái tay khác hơi chạm vào cái trán của cô ấy: "Chị Dụ Văn ơi, chị làm sao vậy? Khó chịu trong người sao?"
Cơn cáu của Kỳ Dụ Văn đã lập tức bốc lên tới, đẩy tay Lâm Thiên Song ra với vẻ nóng nảy: "Em đừng đụng vào chị!"
Lâm Thiên Song ngây người ra, viền mắt trở nên ướt át đo đỏ, nước mắt lã chã mà rơi xuống, tiếp theo dịch chuyển qua bên cạnh từng chút từng chút: "Em...... em xin lỗi."
Kỳ Dụ Văn thoáng hít sâu một hơi, cũng không tính đi an ủi Lâm Thiên Song, một lần nữa cầm lấy tờ báo trên đùi tiếp tục xem tin tức, định phớt lờ đi khả năng nghĩ đến trong đầu.
Lặng im hết hồi lâu, Kỳ Dụ Văn buông tờ báo xuống, thoáng gõ vào cửa xe có vẻ hơi sốt ruột: "Quay đầu lại, tôi trở về một chuyến."
Tài xế hơi ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu lái về hướng tới nhà.
Lâm Thiên Song không rõ ra sao, nhưng cũng không dám nói lời nào.
Lái một mạch về nhà, vừa khéo gặp phải lúc Vu Cửu ra ngoài. Kỳ Dụ Văn nôn nóng khó dằn nổi, đẩy cửa xe ra ôm lấy Vu Cửu một phen.
Một khắc ấy, lòng Kỳ Dụ Văn đã đạt được sự an ủi.
Cả khuôn mặt Vu Cửu ngây đơ, lúc đang muốn phản kháng thì liền trông thấy Lâm Thiên Song đi xuống từ cửa xe bên kia, đang nhìn về bên này với vẻ tủi thân.
Vu Cửu siết tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng nện nện vai Kỳ Dụ Văn: "Người chết, cô phát điên gì vậy?"
"Tôi nhớ cô."
"Lúc này không gặp mới được bao lâu, cô mau nhanh buông tay cho tôi, trước công chúng, cô đừng ép tôi tát cô!"
"Cô sẽ không."
Kỳ Dụ Văn cười cười, Lâm Thiên Song ở chỗ này, cái người ưa đóng kịch như Vu Cửu đây nhất định không thể nào hung dữ với cô ấy ở trước mặt Lâm Thiên Song.
Vu Cửu bất đắc dĩ mà để mặc Kỳ Dụ Văn ôm lấy, tầm mắt không ngừng liếc về đến hướng Lâm Thiên Song bên đấy, mắt nhìn thấy người nọ ảm đạm đầy mặt...... lại bắt đầu bông sen trắng rồi.
"Cô mau mau buông tay, tôi có việc muốn gấp."
Kỳ Dụ Văn buông lỏng Vu Cửu ra với vẻ không tình nguyện, Vu Cửu đã lập tức dạt qua bên cạnh một bước: "Cô đi làm đi."
Nói xong thì chiếc xe cấp tốc cô gọi tới rồi, Vu Cửu cũng không quay đầu lại, đã ngồi lên xe.
Kỳ Dụ Văn không có đuổi theo đến, mang theo mỉm cười thoang thoáng nhìn theo xe Vu Cửu chạy đi xa.
Vu Cửu để ý động thái của Kỳ Dụ Văn thông qua gương, toàn thân đã nổi da gà gai ốc, khó mà tiếp nhận nổi bộ dáng quấn quýt xà nẹo như vậy của Kỳ Dụ Văn hiện tại.
"Đi công ty đi."
Mãi đến khi không nhìn thấy xe Vu Cửu nữa, Kỳ Dụ Văn mới quay đầu lên trên xe. Lâm Thiên Song cũng cùng đi theo sau, nhưng cả người giống như bị rút đi mất hồn vía, ánh mắt đờ đẫn mà dựa vào chỗ lưng ghế đó, đến cửa xe cũng đã quên đóng rồi.
Tài xế sợ làm chậm trễ thời gian của Kỳ Dụ Văn, bèn nhanh chóng xuống xe đóng cửa lại thay cô ta, mới lái xe tiến đến tập đoàn họ Kỳ.
"Chị rất yêu cô ấy."
Lời Kỳ Dụ Văn cất tiếng nói ra bất thình lình, đã thức tỉnh Lâm Thiên Song. Lâm Thiên Song quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn cô ấy.
"Cho nên em đừng lãng phí thời gian ở nơi chị nữa, bằng không......"
Kỳ Dụ Văn định đe dọa cô ta vài câu, nhưng lại sợ cô ta sẽ quấn lấy mình, bèn tính đến lúc đó trực tiếp bảo Lăng Nguyệt đưa cô ta đi, đừng có cảm giác tồn tại quá nhiều ở trước mặt mình.
"Thôi bỏ đi."
Lâm Thiên Song mím môi lặng thinh.
Lòng can đảm của Lâm Thiên Song mới bị Kỳ Dụ Văn đánh lui, thì lại được một tin nhắn của Vu Cửu thức tỉnh lần nữa.
Vu Cửu: 【 cô biết cớ sao cô ấy như vậy chứ? Bởi vì cô ấy biết hai người là chị em, lúc trước cô ấy cùng ở bên Vu Cửu chính là vì để quên cô, vì rất giống với cô, bằng không cô cho rằng dựa vào cái gì kiểu cô gái toàn khuyết điểm thế kia như Vu Cửu sẽ lọt vào mắt cô ấy? Mà hiện giờ, cô đã bày sự yêu mến của mình với cô ấy, cô ấy lại bắt đầu sợ hãi rồi. Cô ấy sợ bản thân không chống lại được, liền lấy Vu Cửu làm lá chắn để cô hết hy vọng, chứ thật ra cô ấy vẫn là yêu cô tận đáy lòng. 】
Xem xong cái tin nhắn dài này, ánh mắt Lâm Thiên Song nhìn Kỳ Dụ Văn giống như 'sét đánh trào dung nham', hận bây giờ không thể lột cho vỏ ngụy trang của Kỳ Dụ Văn ra xuống ngay.
Mà Kỳ Dụ Văn không muốn để ý tới Lâm Thiên Song nữa thì hoàn toàn chẳng phát hiện, rằng mình đã lại thành một con mồi béo tốt.
Sau khi đến bệnh viện, khi bác sĩ nghe Vu Cửu nói mấy ngày trước mới làm sinh thiết (xét nghiệm mô), nội soi dạ dày một lần, đợt kiểm tra sức khoẻ ba tháng cũng đã làm sinh thiết một lần, giờ còn muốn làm một lần nữa, thì cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, cô đã làm nội soi dạ dày hai lần rồi. Giờ cô còn muốn làm một lần, ba tháng cô phải làm ba lần à? Tôi thì không kiến nghị cô làm một lần nữa lúc này."
Bàn tay Vu Cửu ấn lên bàn, nói làm như thật: "Nhưng tôi cảm thấy tôi đã bị ung thư dạ dày, dạo này tôi còn sẽ đau dạ dày."
Bác sĩ thoáng nhìn cô: "Nội soi dạ dày hai lần trước được làm ở đâu, kết quả nói thế nào?"
"Bệnh viện Tân Tề, nói tôi viêm dạ dày."
Bác sĩ lại nở nụ cười lần nữa, cảm thấy vị bệnh nhân trước mặt đây thật đáng yêu: "Hiện tại có thể cô có triệu chứng tổn thương sau khi làm nội soi dạ dày, tuy rằng công nghệ kỹ thuật bệnh viện chúng tôi rất tốt, sẽ không tạo thành ảnh hưởng bao lớn cho dạ dày của cô, nhưng cô vẫn không chịu nổi nội soi dạ dày hành xác một lần nữa."
Vu Cửu hơi nhíu mày, còn muốn nói tí gì, nhưng đối mặt với bác sĩ chuyên nghiệp, lời kẹt ở trong miệng, không biết nên nói ra như thế nào.
Bác sĩ cười mà vỗ vỗ vai Vu Cửu, cảm thấy đứa trẻ này căng thẳng tinh thần quá mức rồi: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Bệnh viện Tân Tề không thể nào cả hai lần đều khám sai cho cô đâu nhỉ? Ít nhất phải một tháng sau cô hãy lại đến."
Vu Cửu bất an trong lòng, khoanh lấy đôi tay thoáng thở dài, nói thầm: "Không ổn mà, tôi cảm thấy tôi vẫn là phải làm."
Bác sĩ hết cách, đành phải sắp xếp Vu Cửu đi làm nội soi dạ dày, kết quả phải sau một tuần mới ra, hạ tuần tháng sáu.
Cuối tháng sáu chính là tuần thi cử của đại học Bắc Khai, ngôn ngữ văn học Trung Quốc cô đang học chính là 'ình thường ngâm chân rảnh rang, cuối kỳ thì phải chuyên môn uống nước rửa chân.' (dồn đống để nước tới chân mới nhảy?)
Vì để xây dựng cùng củng cố hình tượng ở trước mặt Lăng Thập cùng thầy cô bè bạn cùng lớp, cô nhất định phải ôm sách học vẹt. Lúc không có lớp thì sẽ về ký túc xá học thuộc lòng, tối mới về nhà, không lãng phí thời gian chạy trong và ngoài trường.
Rỗi rảnh khi ôn tập, cuối cùng Vu Cửu đã nhận được tin từ bệnh viện, liền đã lập tức gọi một chiếc xe, ôm tâm trạng thấp thỏm đi qua đấy.
Ở một ngã tư đường kẹt xe hướng đi tới bệnh viện, vừa lúc, trên làn xe bên cạnh chính là xe thể thao của Qua Kim Vũ, đang để mở mui xe.
Qua Kim Vũ ló đầu ra ngoài cửa sổ xe, vẫy vẫy tay một cách nhiệt tình: "Ố! Vu Cửu, đi đâu đấy?"
Vu Cửu thoáng sững ra một chút, da đầu ngứa ran, sao đã khéo trùng hợp gặp phải Qua Kim Vũ, gặp được Kỳ Dụ Văn cũng hơn là gặp được cô này. Vu Cửu chỉ có thể căng da đầu, nói: "Có việc......"
"À......"
Qua Kim Vũ đang định vươn đầu về trong xe rồi, thì đột nhiên tài xế đã lớn tiếng hỏi một câu: "Cô gái, đi khu nội trú hay là khu phòng khám của bệnh viện vậy?"
Vu Cửu: "......"
Qua Kim Vũ thoáng cười một chút, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhấp ngón tay gõ cửa xe, cất ra giọng khó chịu rất nhỏ, không dễ nhận ra: "Đi bệnh viện sao lại ở làn xe đi thẳng? Đấy không phải là đường đi bệnh viện thành phố sao? Cô không thích bệnh viện nhà tôi mở à?"
Vu Cửu thoáng nhìn cô ấy, không biết như thế nào, thế mà đã thấy được lòng trắc ẩn muốn hiền hòa tiễn đưa mình 'sinh tử cách biệt/vĩnh viễn không gặp lại' ở vẻ mặt của cô ấy.
Chẳng lẽ phải nói tôi không tin tưởng bệnh viện tư của cô sao? Sao tài xế lại không biết nhìn bầu không khí như vậy, cứ to giọng hỏi ra tới thế kia?!
Lính nhảy dù (*) đâu ra vậy!
(*) Lính nhảy dù (伞兵) đồng âm với 傻逼: đồ ngốc.
Qua Kim Vũ ghé vào cửa sổ, thấy Vu Cửu vẫn luôn không nói gì bèn thoáng dùng sức vỗ vỗ cửa xe mình, đã đưa một bậc thang đi ra: "Xuống xe, tôi dẫn cô đi, tôi cũng xem thử giúp cô."
"Cũng được nhỉ."
Cũng gặp phải rồi, bị vạch trần luôn rồi, còn trốn trốn tránh tránh cái rắm.
Thoáng nghĩ như vậy, Vu Cửu liền xuống xe ngồi vào trong xe của Qua Kim Vũ. Vừa lúc đèn đỏ tắt, Qua Kim Vũ chở Vu Cửu đi tới bệnh viện thành phố.
"Cô đi bệnh viện thành phố làm gì?"
"Một tuần trước đã làm nội soi dạ dày, đi lấy báo cáo."
"Nhưng mà không phải cô mới làm nội soi dạ dày rồi sao? Làm nội soi dạ dày nhiều lần như vậy không tốt lắm, là cô có ý kiến khác đối với kết quả lần trước sao?"
Vu Cửu tựa vào lưng ghế một cách uể oải, gió từ xe mui trần thổi đến mức cô giống như con ngốc, mắt cũng mở không lên: "Phức tạp lắm, tôi cũng không biết nói thế nào."
"Vậy được thôi, đợi lát tôi coi thử giúp cô."
Sau khi đến bệnh viện, hai người đi khoa (chẩn đoán) bệnh lý lấy được báo cáo. Qua Kim Vũ liền ôm báo cáo đứng ở một bên xem, càng xem thì đầu mày nhíu đến càng chặt. Vu Cửu vẫn luôn theo dõi cô ấy, lòng cũng càng lúc càng trĩu nặng, một loại dự cảm không lành dâng lên.
"Cô đừng hù tôi nha, cô quản lý biểu cảm của cô một chút có được không!"
Qua Kim Vũ cau mày, hỏi nghiêm túc: "Bác sĩ ra chẩn đoán cho cô lần trước là ai? Ông ta nói với cô là tình hình thế nào? Kết quả khám nội soi dạ dày lần trước của cô ở đâu?"
Vu Cửu vô tội đầy mặt: "Họ Trương, ông ấy nói là viêm dạ dày cấp tính. Báo cáo kiểm tra thì tôi chưa lấy, đều là được trực tiếp đưa vào đến tay bác sĩ Trương. Ông ấy cũng chưa đưa tôi, thế nào? Đấy là cái phải tự lấy về nhà sao?"
Đó là lần nội soi dạ dày đầu tiên Vu Cửu làm dưới tình huống không phải khám sức khoẻ, không rõ quy tắc lắm.
"Viêm dạ dày cấp tính? Đánh rắm chó! Tôi thấy là ông ta viêm lên não rồi! Đi, về bệnh viện tôi trước một chuyến."
"Ớ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi vậy!"
"Cô ung thư dạ dày giai đoạn đầu rồi cô à! Thường ngày người rất thông minh, bây giờ như thể đứa ngốc nghếch - ngọt ngào - ngây thơ vậy!"
"......"
Rất mau, Qua Kim Vũ liền dẫn theo Vu Cửu tới được bệnh viện Tân Tề, sau đó đã lấy ra bản báo cáo kiểm tra kia từ hệ thống. Sau khi xem xong thì đột nhiên trở nên cáu gắt, túm điện thoại có dây trên bàn lên một phen. Phần máy chính của điện thoại cũng bị túm lên tới, lại rơi xuống, Vu Cửu cũng lo rằng dây điện thoại đứt mất.
"Bác sĩ Trương, lập tức, đến văn phòng tôi ngay!"
Vu Cửu loáng thoáng có hơi biết vì sao Qua Kim Vũ có thể chơi chung được một tụ với Kỳ Dụ Văn rồi. Tính tình này, đúng là có hơi giống...... Không biết hai người này đánh lên tới thì ai sẽ thắng, ai lại có thể hung ác hơn một tí.
Qua Kim Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua Vu Cửu, khi ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhận ra được rằng không đúng lắm, lại nhìn đến Vu Cửu, sau đó lại cáu gắt lên lần nữa: "Sao sắc mặt cô kém như vậy?! Tôi qua đời ngay chỗ này, chôn xuống đất ba ngày đào ra thì sắc mặt ấy cũng chả kém như cô vậy!"
"À? Rất kém sao?"
Trước khi ra cửa cô còn đã tô son đánh má hồng rồi cơ đấy.
"Kém! Kém chết được."
Trên bàn có một tấm gương nhỏ, Vu Cửu cầm lại tới nhìn nhìn, khóe miệng thoáng giật giật một chút. Này thì kém chỗ nào, môi hồng răng trắng, đẹp chết luôn được chứ?
Qua Kim Vũ này là cái ánh mắt gì? Không cần cặp mắt thì có thể quyên cho người cần.
Bác sĩ Trương liền đã đến được văn phòng rất mau, nhìn thấy Vu Cửu thì còn rất kinh ngạc, thấy hiện tại cô ăn mặc bình thường như thế bèn đã không khỏi hỏi một câu: "Cô Vu à, trạng thái tinh thần của ngài xem ra không tệ."
Vu Cửu: "......"
Trạng thái tinh thần của cô thì chưa bao giờ kém, được chứ? Hôm nay làm sao vậy? Sao cô cũng không biết chuyện sắc mặt kém trạng thái tinh thần kém, phảng phất như cái thân thể này không phải của mình.
Qua Kim Vũ giương mắt, ánh mắt kia dường như muốn lăng trì xử tử bác sĩ Trương.
"Bác sĩ Qua à, sao...... sao vậy?"
Ngón tay Qua Kim Vũ chọc mạnh vào màn hình máy tính, màn hình lắc lư từng cái, phảng phất như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "Ông lại đây, ông xem bản báo cáo kiểm tra này, lúc đó sao ông dám nói với Vu Cửu là viêm dạ dày cấp tính."
Bác sĩ Trương đi được một nửa thì đã dừng bước chân, nói: "Tôi biết là ung thư dạ dày thời kỳ đầu, chỉ là lúc ấy chị của cô Vu nói đừng nói với cô Vu cái kết quả này, sợ tâm lý của cô ấy không chịu đựng nổi, còn nói sẽ cố gắng nhanh dẫn cô Vu ra nước ngoài chữa bệnh."
Khi ấy bác sĩ Trương nhìn thấy Vu Cửu ăn mặc quần áo đến độ sặc sỡ lòe loẹt kia, liền thật sự cho rằng trạng thái tinh thần Vu Cửu đã xảy ra vấn đề một chút.
Hơn nữa ung thư dạ dày còn là thời kỳ đầu, chỉ cần có thể chữa trị kịp thời, mặc kệ là trong hay ngoài nước, hết thảy đều kịp, bèn đã nghe lời Lâm Thiên Song nói với Vu Cửu chỉ là viêm dạ dày cấp tính.
Qua Kim Vũ nghiêng đầu nửa tin nửa ngờ: "Chị của Vu Cửu? Thiên Nguyên?"
Vu Cửu nhìn về phía cô ấy, sao Qua Kim Vũ biết Lâm Thiên Nguyên là chị mình? Chẳng lẽ hai người này thật sự có 'trò mèo' (chuyện thậm thụt)?
Bác sĩ Trương hơi lắc đầu, nói: "Không, là cô hai Lâm."
Qua Kim Vũ hít sâu một hơi, thanh âm gần sát đến bên bờ vực vỡ tiếng: "Lâm Thiên Song?!"
Vu Cửu cũng đang hô lên kinh ngạc cùng lúc: "Vãi chưởng?!"
Cái cô 'người trong lòng' não tàn này lại có suy tính nặng như vậy, làm một kèo này đúng là suýt chút nữa hại chết được cô.
Bác sĩ Trương bị màn song ca to giọng của hai người này dọa thoáng giật nảy: "Phải... là cô ấy."
Qua Kim Vũ ném một tập tài liệu lên người ông ta: "Cô là chị em cái nỗi gì của Vu Cửu! Đầu óc ông bị nổ banh rồi à!?"
"Vẻ ngoài của họ trông rất giống mà......"
"Giống cái......"
Được rồi, thật sự rất giống.
Qua Kim Vũ đỡ lấy đầu, dung mạo giống nhau của hai người đúng là hại người không kém: "Cái cô Lâm Thiên Song kia không phải chị của Vu Cửu, là tình địch của cô ấy. Họ có thù oán đấy ông có biết không!"
Vu Cửu: "......"
Cho tới bây giờ cô lại chẳng cảm thấy mình và Lâm Thiên Song là tình địch, sao còn chụp mũ lung tung? Có điều có thù oán là thật, vừa mới kết xuống.
Sắc mặt bác sĩ Trương trắng bệch, đôi tay vịn ở trên bàn Qua Kim Vũ run rẩy dữ dội: "Vu...... cô Vu hiện tại thế nào rồi?"
"May mà vẫn là thời kỳ đầu, cũng chưa có thay đổi, ông mau nhanh đi cầu thần bái phật đi!"
Hai chân bác sĩ Trương nhũn ra, tim đập giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực, làm liên lụy hô hấp cũng không trôi chảy.
Nếu mà thành kỳ giữa rồi, thì ông ta đúng là chết không đáng tiếc. Đời bác sĩ của ông ta không chỉ phải chấm dứt tại đây, còn có khả năng phải đối mặt với tai ương ngục tù.
Qua Kim Vũ ra sức vò tóc mình, miệng đã mắng thật nhiều câu thô tục. Vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Vu Cửu đang ngẩn người, bèn tức giận đến mức ấn huyệt Nhân Trung mãi. Hèn chi Kỳ Dụ Văn nói cô không đáng tin đây mà, biết mình ung thư dạ dày rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy.
"Vu Cửu, cô phải nhập viện điều trị liền, nằm viện điều trị ngay tức khắc!"
Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy. Năng lượng tỏa ra của Qua Kim Vũ quá mạnh đi, thế mà lại làm cô nói không ra một câu trôi chảy: "Được...... được, tôi biết rồi."
"Tôi gọi điện thoại bảo chị cô lại đây."
Vu Cửu thừa cơ đâm thọt: "Sao cô biết chị ấy là chị của tôi?"
"Chị ấy sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người như vậy, tôi hỏi một chút thì chị ấy liền nói với tôi, sao vậy?"
Lúc ấy biết được thì quả thật là kinh ngạc hết thật lâu, không chỉ bởi vì Vu Cửu là em gái của Lâm Thiên Nguyên, còn bởi vì tính như vậy thì Vu Cửu coi như là em gái như Kỳ Dụ Văn rồi. Có điều đổi cách nghĩ thì lại không có quan hệ huyết thống, hai người này thì lại xứng đôi hiếm thấy, liền không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì.
Điều quan trọng nhất là thái độ của hai người Kỳ Dụ Văn cùng Vu Cửu, chỉ cần hai người có quyết tâm, chị em lại tính là gì.
"À......"
Trong quá trình chờ cuộc gọi của Qua Kim Vũ nối máy, tầm mắt thoáng di chuyển một cái, liền nhìn thấy bác sĩ Trương còn ở bên cạnh run lẩy bẩy, cơn tức kia lại nổi lên tới, lớn tiếng mắng một câu với ông ta: "Ông cùng Lâm Thiên Song cứ chờ ngồi tù đi!"
Ở bệnh viện nhà cô ấy, thế mà đã xảy ra sự kiện dối gạt điều trị tồi tệ thế này. Nếu không phải Vu Cửu có thêm được một lòng lo xa đã lại tới kiểm tra nội soi dạ dày, thì vô cùng có thể rằng sẽ đẩy một sinh mệnh sống sờ sờ vào tình cảnh mãi mãi không cứu chữa được.
Điện thoại vừa kết nối, Qua Kim Vũ liền đi thẳng vào vấn đề: "Thiên Nguyên, mau buông xuống hết thảy sự vụ trong tay chị tới bệnh viện, em gái chị bị ung thư dạ dày rồi!"
Lâm Thiên Nguyên bên kia điện thoại lúc này đang ở tập đoàn họ Kỳ mở họp, chẳng nói thêm một câu nào, trực tiếp ngắt điện thoại rồi trực tiếp quẳng lại Kỳ Dụ Văn cùng một đống quản lý cấp cao, gấp rút đến hướng bệnh viện.
Vừa đến được bệnh viện, Lâm Thiên Nguyên liền đá văng cái cửa nửa để ngỏ của Qua Kim Vũ, đôi mắt đã rải kín tơ máu đỏ, đã phảng phất như sứ giả địa ngục tới thu gặt đầu người: "Tiểu Cửu đâu?"
Vu Cửu yên lặng giơ tay lên: "Em ở đây."
Lâm Thiên Nguyên lập tức đi qua đến hướng cô, ôm lấy cô thật chặt, tay khẽ xoa lưng cô, giọng nghẹn ngào an ủi Vu Cửu, nói: "Đừng sợ, sẽ tốt thôi."
Vu Cửu vốn không có sợ lắm, trước khi bị ung thư dạ dày thì quả thật cô sẽ lo lắng hãi hùng, nhưng hiện giờ, chẩn đoán chính xác rồi thì lại có một cảm giác kiểu 'hòn đá đáp đất'.
Bởi vì là thời kỳ đầu, hoàn toàn có thể chữa khỏi.
Lâm Thiên Nguyên hỏi Qua Kim Vũ: "Tình hình cụ thể là thế nào?"
Qua Kim Vũ nói lại từ đầu chí cuối sự kiện một lượt, bác sĩ Trương bên cạnh suýt nữa muốn quỳ xuống cho ba vị tổ tông này.
Lâm Thiên Nguyên đã cúi đầu nghĩ ngợi rất nhiều, thậm chí đến việc chôn bác sĩ Trương cùng Lâm Thiên Song ở đâu cũng nghĩ rõ ràng rồi.
Đôi mắt Lâm Thiên Nguyên rũ xuống, im lìm không lên tiếng, vùi đầu vào trên vai Vu Cửu. Vu Cửu cảm thấy có vài giọt nước mắt nhỏ giọt ở trên vai mình, thật lạnh.
"Em không sao, chị đừng lo, chỉ là kỳ đầu, em không chết được đâu."
Qua Kim Vũ cũng đang dùng kiến thức chuyên môn xoa dịu Lâm Thiên Nguyên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lâm Thiên Nguyên thất thố như vậy.
"Tốt nhất Vu Cửu nhập viện ngay bây giờ, hiện tại điều trị thì một hai tuần có thể chữa khỏi liền."
Vu Cửu vươn tay Nhĩ Khang (*) ra: "Chờ một chút, tôi không muốn để Kỳ Dụ Văn biết chuyện này, vừa lúc sau khi tôi vào kỳ nghỉ thì có thể ra ngoài ở hai tuần, chờ mười ngày nữa được chứ?"
(*) Hình minh họa:
Qua Kim Vũ cùng Lâm Thiên Nguyên dùng ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn Vu Cửu một cách ăn ý, Vu Cửu bị nhìn chằm chằm, co rụt qua một bên: "Không, không kịp sao?"
Lâm Thiên Nguyên khẽ thở dài, cũng đi hỏi Qua Kim Vũ: "Kịp chứ?"
"Chính là kịp, may mà phát hiện được sớm, mười ngày không vấn đề gì."
Lâm Thiên Nguyên nhẹ nhàng gật đầu: "Chuyện này, em đừng nói cho Dụ Văn, trong thời gian tiểu Cửu điều trị, tôi không hy vọng có Dụ Văn quấy rầy...... Kim Vũ, em có thể làm được nhỉ?"
Còn nhớ rất lâu khi trước, Qua Kim Vũ đã nói với Kỳ Dụ Văn rằng thân thể Vu Cửu rất kém, nâng trong lòng bàn tay chăm sóc cũng không quá mức. Nhưng Kỳ Dụ Văn lại vẫn khiến Vu Cửu đã bị ung thư dạ dày, thậm chí bởi vì Lâm Thiên Song ra đòn hiểm độc mà suýt chút nữa hại chết Vu Cửu.
Cho nên dù cho thế nào cũng muốn trừng phạt Kỳ Dụ Văn một chút, mà trừng phạt lớn nhất đối với cô ấy, không gì hơn rằng khiến cô ấy không tìm thấy cũng không gặp được Vu Cửu.
"Tôi biết rồi, cuộc điều trị kế tiếp của Vu Cửu, tôi cũng sẽ bảo mật."
Buổi tối khi Vu Cửu về nhà, đều cứ mãi nghĩ về chuyện Lâm Thiên Song dối gạt bệnh tình của mình, tức đến ngưa ngứa răng.
Trước khi ngủ, bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện Kỳ Dụ Văn định đưa cô ta xuất ngoại......
Hiện tại là 11 giờ đêm, Kỳ Dụ Văn tắm rửa xong thì ra ngoài phòng tắm, khi chân vừa mới đụng tới giường, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Nhoáng một cái thì Vu Cửu đã hiện đến trước mặt cô ấy, đẩy cô ấy ngã lên giường.
"Người chết, trước hết đừng có tiễn cái cô người trong lòng của cô đi!"
"...... Vì sao?"
"Cô đừng quan tâm!"
"......"
Có việc xin xỏ người ta còn ngông như vậy?
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.