Vu Cửu ngồi co quắp, khuỷu tay chống ở trên cửa kính xe, nói với vẻ yếu ớt, sức lực kiệt quệ: “Cô còn chuyện gì sao? Tôi phải vội về ký túc xá có máy sưởi, tôi lạnh quá rồi.”
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn nút bấm gió ấm được bật ở bảng điều khiển trung tâm của xe, lại hơi nhìn quần áo của Vu Cửu, đây không phải là mặc rất dày sao? Dưới sự bất đắc dĩ, Kỳ Dụ Văn định cởi áo khoác của mình choàng lên người Vu Cửu, nhưng áo còn chưa kịp cởi ra thì đã bị Vu Cửu ngăn lại rồi.
“Thôi đừng, cô mặc cho mình đi, mắc công bị cảm rồi lại muốn hoạnh họe tôi. Hắt xì ——”
Vu Cửu hơi xoa cái mũi của mình, cho dù ở trong xe ấm áp, mà nước mắt vẫn suýt chút nữa thì muốn đông đá tới nơi: “Tôi không ổn rồi, tôi phải đi đây, tôi không rảnh ở chỗ này tán gẫu với cô……”
Thừa dịp cửa xe còn chưa được khóa, Vu Cửu liền đẩy mở cửa xe rồi đi ra ngoài. Kỳ Dụ Văn cũng vội vàng xuống xe, đi cản đường cô lại: “Vu Cửu, cô dám đi thử xem?!”
Vu Cửu thở một hơi dài, giống như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện: “Kỳ Dụ Văn, cô đã chơi đủ chưa. Cô muốn thế nào, cô nói đi.”
Kỳ Dụ Văn nhìn cô, không biết nên trả lời như thế nào. Cô ấy cũng không biết đòi Vu Cửu như thế nào, có lẽ là muốn cô nói chuyện nhẹ nhàng vài câu, nhưng rõ ràng đây là điều không có khả năng sẽ được đáp ứng.
“Không còn lời gì để nói? Vậy tôi đi đây.”
Vu Cửu vòng qua Kỳ Dụ Văn, còn chưa đi được vài bước thì lại bị túm giữ. Vu Cửu nổi bão triệt để rồi, quẳng tay của Kỳ Dụ Văn ra thật mạnh, mắng to: “Cô cmn rốt cuộc muốn thế nào! Cô có phiền hay không chứ!”
Vừa mới quát to một cái xong, đại não của Vu Cửu “ong ——” một cái, suýt chút nữa té nhào ở trên mặt đất có vụn tuyết bao phủ, may mà đã được Kỳ Dụ Văn đỡ lấy.
“Làm tàng, cô lại thể hiện? Tôi dẫn cô đi khám bệnh, đừng bướng.”
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu lại một lần nữa, dẫn theo Vu Cửu về trên xe của mình. Gió rét buốt giá bên ngoài, một người với tố chất thân thể tốt như cô ấy đứng hết hồi lâu cũng sẽ không chịu nổi.
Vu Cửu cúi đầu, chống đỡ nhờ vào cánh tay của mình, bước chân càng lúc càng nhẹ bẫng. Quản gia vẫn luôn ở bên cạnh nhìn trông thì có tí lo lắng, lúc đang muốn tiến lên nhắc nhở Kỳ Dụ Văn hành động nhẹ nhàng chút, thì cuối cùng Vu Cửu chịu đựng gánh nặng thân thể không được nữa, quỳ sụp xuống đất.
Cánh tay Kỳ Dụ Văn chợt trĩu xuống, cúi đầu thoáng nhìn thì con ngươi liền thoáng co rút lại: “Vu Cửu!”
Quản gia lắc đầu thở dài, rất mau thì liền đi qua đến giúp nâng Vu Cửu dậy: “Sếp Kỳ à, ngay từ đầu thì thân thể của cô ấy không tốt lắm rồi.”
Kỳ Dụ Văn chẳng nói gì, chỉ là mím môi rồi bế Vu Cửu lên, vào trong xe.
“Cô cả à, đi bệnh viện sao?”
“Đi nhà riêng của tôi, lần trước tôi mang cô ấy đi bệnh viện thì liền có người nói ra nói vào. Tôi không muốn một vài lời đồn linh tinh truyền tới tai mẹ tôi. Chú Đường, chú kêu Kim Vũ tới nhà tôi một chuyến đi.”
Quản gia nhìn về hai người đằng sau thông qua gương, Kỳ Dụ Văn vòng lấy Vu Cửu trong lòng mình, trên khuôn mặt lạnh nhạt trước giờ cũng đã toát ra vài phần lo lắng.
Thật ra ông ấy không hiểu lắm, cớ sao Kỳ Dụ Văn coi trọng Vu Cửu như vậy, chỉ là vì trông giống với người nọ sao?
Sau khi về đến nhà, Kỳ Dụ Văn đặt Vu Cửu ở phòng cho khách, chẳng bao lâu, người bạn bác sĩ của cô ấy – Qua Kim Vũ cũng chạy đến với vẻ mệt mỏi nhọc nhằn.
“Dụ Văn, cậu hơn nửa đêm bị bệnh rồi?”
Qua Kim Vũ vừa đẩy cửa ra, cằm suýt tí nữa rớt mất: “Dụ Văn, cô gái này cậu lừa được ở đâu á.”
“Bớt lắm lời, cô ấy bị bệnh rồi, cậu đến xem thử.”
Qua Kim Vũ cởi bỏ nón của mình, một mái tóc xoăn dài liền xõa xuống, tiếp theo đó lại tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ quyến rũ kia của cô ấy: “Nào, để tớ coi thử.”
Cô ấy ngồi đến mép giường, mở hộp dụng cụ y tế, lấy ra ống nghe của mình.
Sau khi kiểm tra một trận, Qua Kim Vũ nói: “Phát sốt rồi, không có biến chứng gì. Có điều thân thể của cô ấy rất yếu ớt á……”
Cô ấy khoanh lấy cổ tay của Vu Cửu: “Nhìn xem, gầy đến mức như thể bộ xương vậy.”
Kỳ Dụ Văn không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt đất, không biết đang nghĩ mấy cái gì.
Qua Kim Vũ đứng lên từ mép giường: “Nói đi, cô bé này là ai á? Tớ còn phát hiện cô bé trông rất giống với Lâm Thiên Song nha, này là xảy ra chuyện gì? Chị em lưu lạc bên ngoài của cô ta à?”
“Không phải.”
Kỳ Dụ Văn không muốn bàn thêm mãi về vấn đề này: “Cậu kê chút thuốc men là đi được rồi.”
“Đúng là 'Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân' (*).” (có chuyện thì tìm tới, hết chuyện thì vứt qua một bên)
Qua Kim Vũ sớm đã quen với phong cách Kỳ Dụ Văn như vậy: “Vậy tớ kê chút thuốc rồi đi liền, sáng sớm mai tớ còn ca phẫu thuật, không rảnh ở chỗ này cãi cọ với cậu. Có điều……”
Cô ấy nhìn thoáng qua Vu Cửu trên giường. Vu Cửu ở trạng thái tĩnh càng giống với Lâm Thiên Song hơn vài phần, tâm trạng của cô ấy có hơi phức tạp: “Cái người này, chuyện đây, cậu phải tìm cái dịp nói với tớ một chút, tớ rất tò mò.”
Kỳ Dụ Văn giương mắt, thoáng nhìn cô ấy một cách lạnh lùng, Qua Kim Vũ lập tức khép miệng lại, quay đầu đi ngay.
Vào lúc sau nửa đêm thì Vu Cửu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy quản gia trong nhà Kỳ Dụ Văn đứng ở bên giường mình, hết hồn tới mức suýt chút nữa thì cô lại ngất đi.
“Cô Vu, ngài tỉnh rồi, lại uống thuốc.”
Vu Cửu vật vã mà ngồi dậy, ngơ ngác nhìn theo khi quản gia đưa thuốc cho mình: “Tôi là đang ở đâu đây?”
“Nhà của cô cả chúng tôi.”
“……”
Quản gia bắt đầu nói, phân nửa bậy bạ: “Vừa rồi cô cả vẫn luôn trông coi ngài, tôi sợ thân thể cô cả chịu không nổi, liền bảo cô ấy đi nghỉ ngơi rồi.”
“À…… Ngài đừng trông giữ ở nơi này thêm nữa, đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.”
Quản gia đã nhẹ tay nhẹ chân mà rời đi.
Vu Cửu vừa mới ngủ hết hồi lâu, hiện tại cũng không còn buồn ngủ, liền móc di động ra, tính xem diễn đàn trường thử.
Không lâu trước đây, ở trong trường kẻ đến người đi, lại nảy sinh lằng nhằng như vậy với Kỳ Dụ Văn, chắc chắn đã bị không ít người thấy được. Bản thân vốn dĩ đã bị bàn tán đồn đãi không tốt lắm, không biết lại muốn bị tung tin bịa đặt như thế nào nữa.
Vu Cửu đã làm chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, rồi nhấn mở diễn đàn, quả nhiên…… Trong một đêm, một lần nữa cô lại tràn ngập ở trên diễn đàn trường, từng dòng hàng tiêu đề khó coi, mọi loại suy đoán không ngớt, bịa đến cô cũng muốn tin luôn rồi.
“Đúng là trên đời này chuyện quái gì cũng xảy ra được, sóng sau xô sóng trước.”
Vu Cửu xem hết một lát thì không coi thêm nữa, thứ bực bội quái gở.
Trời đã sáng trong yên ắng, Vu Cửu thoáng nhìn ánh nắng chiếu rọi vào đến từ ngoài cửa sổ, theo sau đó, tiếng cửa phòng bị đẩy ra liền vang lên bên tai. Vu Cửu chợt quay đầu nhìn, là Kỳ Dụ Văn.
“Tỉnh rồi?”
“Tôi đang mở to mắt, không nhìn thấy sao? Hỏi cái gì hay dữ.”
“Mới sáng sớm ra liền muốn đối nghịch với tôi?”
Kỳ Dụ Văn dựa vào khung cửa. Sáng sớm, cô ấy có chút vẻ lười biếng, giống một con mèo cao quý đang liếc nhìn loài người: “Nếu đã tỉnh rồi thì đứng dậy đi, ăn bữa sáng xong rồi lại uống thuốc nữa.”
Vu Cửu xoa xoa mái tóc dài của mình, đứng dậy một cách quyết đoán: “Vậy tôi phải tranh thủ rồi, tôi lại không muốn ở cùng một không gian với cô hết quá lâu.”
Kỳ Dụ Văn nhìn theo Vu Cửu đi lướt qua bên người mình vào phòng vệ sinh, khóe miệng hơi hơi giương lên: “Lừa cứng đầu.”
Sau đó không lâu, hai người ngồi đối diện ở trước bàn, dùng bữa. Vu Cửu sinh ra ở gia đình trung lưu, lễ nghi ăn uống tất nhiên thấm sâu trong tim, dáng vẻ này ngược lại khiến cho Kỳ Dụ Văn nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Không ngờ rằng cô cũng hiểu được lễ nghi ăn uống nề nếp như vậy.”
Khóe môi Vu Cửu thoáng run rẩy một chút, dao nĩa bị cô ném liệng xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh, nhìn Kỳ Dụ Văn với đôi mắt khiêu khích, rồi trực tiếp dùng tay chộp đến sandwich trên bàn, nhét vào trong miệng mình một cách bất nhã.
Nhìn thấy mặt Kỳ Dụ Văn sầm xuống trong nháy mắt, Vu Cửu cười hỏi: “Thích chứ?”
Kỳ Dụ Văn: “……”
Vu Cửu ăn trọn bữa sáng xong liền tính đi rồi, Kỳ Dụ Văn cũng chẳng ngăn cản, chỉ bảo quản gia tiễn cô một đoạn.
“Chú Đường, chú đợi chút.”
Quản gia đi về phía Kỳ Dụ Văn: “Có dặn dò gì sao?”
Kỳ Dụ Văn đem thuốc tối hôm qua Qua Kim Vũ kê đưa cho quản gia: “Thuốc của cô ấy, cũng cầm theo đi.”
Quản gia nhận lấy thuốc, kinh ngạc mà hơi nhìn Kỳ Dụ Văn, chỉ thấy khóe môi của cô ấy mang theo một nét cười: “Tôi đưa cho thì chắc chắn cô ấy không cần, cô ấy thoạt trông rất kính già yêu trẻ, ông đưa thì có thể cô ấy chịu.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Lúc quản gia xoay người rời đi, cũng không nhịn được đã thoáng bật cười, đợi khi đi đến ngoài cửa, nhìn thấy Vu Cửu thì đã kín đáo nói một câu:
“Đã lâu rồi chưa nhìn thấy cô cả của chúng tôi cười được như vậy.”
Vu Cửu bụm lấy mặt, giọng điệu đây 'thắm' quá rồi! Kiểu lời thoại hồi xưa này rốt cuộc vẫn đã tới, cô chỉ vào tòa nhà phía sau kia.
“Ngài có tin hay không, tôi có thể dùng ngón chân moi ra một căn nhà giống y như đúc đó……”
– ——–
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/1273026142)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.